Chương 1: Hạt giống.

Phản Địa Đàng

Chương 1: Hạt giống.

Chương 1: Hạt giống.

"Ê~Ê~Ê Mizumi êyyyyy."

"Cậu bật mí cho tui cái cách mà tui vượt qua bài thi đi, có-được-không."

"Đi~đi~đi mà. Tui tò mò lắm, cậu không cần kể đầu đuôi đâu, kể khúc giữa tui nghe thôi cũng được~."

"Ôiiiiiiii~"
Cửa hành lang chính học viện. Có hai cậu thiếu niên vừa bước qua. Một trước một sau.

Người trước là một cậu nhóc trong khá thấp tầm 1m5, tóc mái che mắt phải, khuôn mặt bình thường, đeo cặp mắt kính.

Người phía sau là một cậu nhóc cao hơn cậu đi trước, tầm 1m7, tóc ngắn trán cao, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười, đeo cặp mắt kính…không có tròng.

"Êy chậm đã, chậm đã Mizumi."

"Thôi nào bật mí đi mà, không phải mình là bạn bè ư, nha nha nha Shiroe."

Hansen Shine cứ nói rồi hỏi hết hỏi rồi nói suốt từ quãng đường đi vào hành lang chính.

Người cậu nói rồi hỏi là Mizumi Shiroe, người cùng phòng thi đã vượt qua bài thi cùng lúc với cậu.

"Chúng ta không phải bạn bè."

"Ế cậu nói chuyện cùng tớ rồi đây này."

"Và đừng gọi tôi bằng đích danh tên như vậy, chúng ta không có quen hay thân nhau."

"Ế~. Nhưng cậu có thể gọi tớ là Shine mà. Vậy tớ cũng có quyền gọi cậu là Shiroe chứ. Công bằng có phải không."

"Thôi nào đừng tỏ ra lạnh lùng như thế, nhìn cậu khác gì mấy ông cụ non không. Há há."

"Nữa, im lặng nữa rồi…"

Mizumi Shiroe nhìn thẳng vào đôi mắt kẻ chính diện.

Cậu thật sự không thể hiểu nổi tên này mặt làm bằng chất liệu gì.

Liệu đây có phải người cao su trong truyền thuyết.

Hay thật chất hắn là một con đỉa đã hoá kiếp thành người.

Bước sang trái một bước, Shiroe bước đi trong sự ngỡ ngàng của Shine.

"Uỳnh." Một cô gái vừa thốt lên vừa nhảy sổ lên người của Shiroe từ phía đằng sau.

"Shiroechi~"

Một cách gọi thân quen làm cho Hansen Shine sững ra.

Không lẽ cậu ta không cho mình gọi thẳng tên vì ngại.

Không không, nếu ngại thì cô nàng kia là ai, đã vậy còn "…chi~" nữa chứ, cái quái gì đây nhỉ.

Chưa kể cô ta bằng tuổi của tụi mình, dù có hơi thấp hơn, nhưng con gái mà trong bé bé xinh xinh mới đáng để đấng nam nhi bảo vệ chứ.

À mà còn nữa, nhảy sổ lên từ đằng sau á, uầy bớt giỡn, đây không không phải là hành động của bọn yêu nhau á.

Shiroe cũng chấp nhận nữa.

Ủa mà cái GIA HUY này.

Hansen Shine tái xanh mặt.

Nghía sang khuôn mặt của cô gái trên lưng Mizumi Shiroe.

Khuôn mặt rất có nét quen thuộc.

Nét quen thuộc đó tới từ việc bất kể tiểu gia tộc nào dù là gia tộc gốc hay gia tộc phụ thuộc cũng đều phải nhớ qua.

Nét mặt của cô công chúa…

"Tiểu… tiểu công chúa… Ta… Taka… Takahashi Yukikooo."

Thật bất ngờ! Hansen Shine đã cà lăm.

"Ừm. Chào công tử, công tử là bạn của Shiroechi hở."

"Shiroechiiiiiii!"

"Ừm Shiroechiii là Shiroechiii đó, Shiroechiii này nè."

Vừa cười công chúa vừa đưa tay chỉ chỉ vào hai má của Mizumi Shiroe. Hành động ngập tràn độ mùi mẫn.

*tiếng nuốt nước bọt

Hansen Shine cố gắng giữ bình tĩnh.

Cậu lùi ra sau một bước rồi cúi thấp người xuống, tay phải đặt lên ngực trái.

"Thành thật thất lễ. Ta là Hansen Shine, xin được ra mắt công chúa điện hạ. Xin công chúa thứ lỗi cho sự chậm trễ này. Thật sự ta và quý ngài đây chưa phải là bạn, chỉ là ta đang làm phiền tới y thôi. Xin công chúa bỏ qua."

"Hở, làm phiền?" Lời nói của công chúa làm tim Hansen Shine như đánh rơi một nhịp.

"Phải. Xin công chúa bỏ qua, ta không làm gì quá phận với người yêu của người…"

Mồ hôi đôt trên từng lỗ chân lông của Hansen Shine.

Đây giống như việc bạn phải trải qua việc thập tử nhất sinh vậy, chỉ cần nói sai một chữ thôi là đầu rơi, bất kể gia tộc của bạn chống cự giúp bạn ra sao.

*tiếng nuốt nước bọt

"Công chúa…."

"Người…"

"Vâng."

"Người…yêu…á… Đỏ mặt ta chết mất aaaa~."

"Hở."

Hansen Shine ngẩng mặt dậy và… công chúa đỏ mặt thật.

Còn cái tên Shiroe kia thì mặt vẫn vậy, cứ như trái tim bay mất khả năng thay đổi khẩu hình mặt vậy.

"Ha~ha~ha~" (công chúa đang cười gượng)

"Không phải, không phải người yêu đâu, anh đừng có hiểu lầm…"

"Là ta cũng… đang… làm phiền tới Shiroechi như anh đó mà…"

*hai ngón tay trỏ của công chúa đưa ra đưa lại chạm vào nhau, mặt cúi gầm xuống.

Cứng họng tới từ Hansen Shine.

"Taka…" Mizumi Shiroe nhấp chữ đầu…

Mặt Takahashi Yukiko nhăn lại nhìn vào mắt Mizumi Shiroe, đôi mắt như lấp lánh nước.

"Yukiko, cô không nên làm như vậy ở chỗ đông người đâu, người ta hiểu lầm mất đấy."

"Giề, ai hiểu lầm."

*Yukiko phồng má.

"Không có ai nhìn thấy chúng ta đâu, NHỈ!"

*Yukiko liếc sang Hansen Shine.

Động tác xua tay cực kì nhanh, tốc độ phản xạ như mấy tay đua công thức một từ Hansen Shine.

"Không dám không dám, tui chưa nhìn ra gì hết công chúa thân mến à. Có lẽ tui đi đây trước nhỉ, bầu trời phía bên kia đang vẫy gọi. Chào nhé. ~"

"Shine. Hansen Shine, có muốn đi cùng tôi với Yukiko sang mua nước không?"

Lần đầu tiên mà Shine được Shiroe gọi thẳng tên.

"Ế tớ á?"

"Ừm chứ còn ai nữa. Yukiko thấy thế nào? Dù gì đi ba người sẽ bớt bị hiểu lầm hơn so việc chỉ đi hai người."

"Ừm~ cũng được, theo Shiroechi hết."

"Mối quan hệ kì quái gì thế này… Làm người ta đứng ngồi không yên mà…"

Hansen Shine có đôi lời ý nghĩ trong đầu.

Ba người họ đi qua phía bên phải từ khu hành lang chính của học viện, đi về phía căn-tin, quầy nước.

Đó là lần đầu tiên Shiroe công nhận Hansen Shine.

Cũng là lần đầu tiên cậu không khước từ cô công chúa Takahashi Yukiko như mấy lần trước đây.

Một loại xúc cảm mới được hình thành trong cậu, nó tựa như một cái cây sẽ được vung đắp theo thời gian, theo năm tháng.
****
Một chiếc bàn ăn dài theo kiểu của các loại bàn quý tộc thời Victoria, trên không trung phía chính giữa của chiếc bàn là một chiếc đèn chùm mang hơi thở cổ xưa.

Có tổng cộng 13 chiếc ghế được xếp xung quanh chiếc bàn ăn kia.

Hiện không có bất kì chiếc ghế nào ở trạng thái online cả.

Tất cả đều trống và không có người ngồi.

Ánh sáng bạch kim hiện lên, nơi nó xuất hiện là vị trí ghế chủ toạ.

Ghế chủ toạ hay ghế của người làm chủ một cuộc họp, nơi đấy đang phát ra thứ ánh sáng màu bạch kim.

Dường như chủ toạ đã được triệu kiến tới đây.

"Tới giờ rồi nhỉ."

Người ngồi trên chiếc ghế chủ toạ, mở giọng nói.

Ta không thể nghe ra rõ chất giọng của y, hay thậm chí khuôn mặt cùng quần áo y đang mặc ra làm sao.

Tất cả mọi thứ đều đã được giữ "bí mật" thông qua một lớp sương mù màu đen xám.

Thứ hiển thị ra trước mắt có lẽ là đôi mắt chín phần mười hung hãn từ y.

Đôi mắt đỏ như máu như muốn trực chờ cơ hội được ăn tươi nuốt sống kẻ nhìn trực diện vào nó.

Y bình tĩnh phất tay và rồi từng chiếc bóng sương mù dần đà xuất hiện tại từng chiếc ghế còn lại.

12 chiếc ghế trống nhanh chóng được lắp đầy.

Dường như chẳng ai rủ mà cùng giờ hẹn, 12 vị được triệu tập kia sau khi đã xuất hiện trong làn sương đen xám đều đồng loạt đứng dậy.

Câu nói chào hỏi rất đồng điệu như một đoàn nhạc hoà thanh đã được dợt từ trước.

"Tham kiến sứ giả của thần [Cerberus], nguyện kính dâng tất cả lòng thành này tới ngài để hồi sinh vị chúa tể thực sự. Đau thương, dục vọng và chiến tranh. Xin chứng giám."

Rồi đồng loạt từng kẻ từng kẻ ra dấu hình tam giác trước ngực bằng hai bàn tay sau khi lời "tham kiến" chấm dứt.

Hàng ghế chủ toạ, ánh nhìn đỏ rực như máu, hắn ra dấu "các ngươi bình thân" bằng một sự im lặng.

Hắn lại phất tay, nhưng lần này không có ai hiện ra nữa cả.

Thay vào đó là một cái màn hình ảo ảnh, trên đó hiển thị ra ba tờ danh sách kết quả các thí sinh đã hoàn thành bài kiểm tra Sơ Cấp.

"Lời sấm đã truyền, một trong số những kẻ trong danh sách này chính là NÓ. Các ngươi có ý kiến gì cứ phát biểu."

Mắt đỏ ngầu rực lửa gằn giọng nói câu trên. Không biết do sương mù làm biến dạng giọng nói hay thực sự giọng thật của hắn là như thế.

"Takahashi, Ouroboros, Inter Miami. Ká Kà Kà. Đâu sẽ là hạt giống mà chúa thượng đã nhắc tới đây."

Một tên quái dị. Hay nói chính xác hơn là giọng nói của hắn là quái dị.

Một chất giọng the thé và âm điệu hệt như tiếng quạ kêu.

Không rõ khuôn mặt hắn ra làm sao nhưng Ki phát ra xung quanh hắn đủ làm ngươi cảm thấy như đang nhìn thẳng vào một bầy quạ đen.

"Ồ, ta thấy có tên của Hồ gia. Nếu quả thực hạt giống là Hồ gia, chiến tranh mới thật sự đáng để cho ta trổ hết tài nghệ."

Một tên như con rối phát ra câu nói trên… Giữa từng chữ luôn có tiếng cạc cạc như hàm răng của hắn va chạm vào nhau.

"Ngươi chỉ biết tới chiến tranh. Hừ. Đừng quên thần vĩ đại của chúng ta còn mang trong mình Dục Vọng và cả Đau Thương. Hẳn kẻ trong đám nhóc tỳ này phải là một tên hội tụ đủ cả ba thì mới phải đạo."

Dưới sự thảo luận vô cùng sôi nổi đến từ những tên lạ kì quái dị và tên chủ toạ có đôi mắt màu đỏ.

Dường như nơi đây là một tổ chức huyền bí nào đấy, đang mang trong mình một thứ âm mưu khổng lồ nào đó.

Daybreaks, có lẽ sẽ làm nên một chuyện kinh thiên động địa nào đó trong tương lai chăng?

"Ta không biết lũ các ngươi có não tàn hay gì không? Tại sao lại không để ý. Ngài sứ giả chưa bao giờ đưa một cái thông tin lắp lửng như vầy để rồi im lặng quan sát. Chắc chắn là có ẩn ý gì?"

"Ngu Lan, ngươi nói lại thử xem? Ai là kẻ não tàn?"

"Ồ. Hẳn là ngươi đi."

Kèm theo từ "Ngươi" đáp trả là một giọng nói rất bức bối tới từ một tay côn đồ nào đó trong số 12 kẻ ở đây.

"Dừng lại. Ngài sứ giả đang quan sát chúng ta."

"Ta đoán rằng ý của Ngu Lan là đúng. Bởi không lý nào trong ba tờ danh sách là sẽ có kẻ tương ứng với lời sấm. Chắc hẳn ý của thần là một ý nào khác."

"Không sai."

*Tiếng vỗ tay

"Đoán rất hay. Những môn đồ của thần, ta cho các ngươi biết một bật mí. Trong số những kẻ trên danh sách kia, hạt giống vẫn chưa được nảy mầm. Chính vì thế ta lệnh cho các ngươi phải làm một Yagiri thứ hai. Có hiểu chứ."

Lời của tên mắt đỏ như đọng chạm vào dục vọng mà bè lũ 12 tên đang ấp ủ. Từng tiếng rít rào hay từng thanh âm hỗn hễn dần vang lên. Bọn chúng rất hưng phấn sau khi nghe qua "Yagiri". Yagiri là gì? Và tại sao lại là "Yagiri thứ hai"?

"Ta có việc cần phải đi trước. Cứ theo thông lệ cũ mà làm. Bữa nay Hắc Yên sẽ là người làm quản trò."

"VÂNG THƯA SỨ GIẢ CỦA THẦN."

Một tiếng xẹt lửa, bóng đen xám ở ghế chủ toạ tan biến.

Căn phòng còn lại 12 chiếc ghế, tương ứng 12 thành viên trong Daybreaks.

Một trong những kẻ đó sẽ là quản trò trong bữa nay, tên hắn là Hắc Yên.