Arc tiền truyện: [Battle Royale]

Phản Địa Đàng

Arc tiền truyện: [Battle Royale]

Arc tiền truyện: [Battle Royale]
*tiếng vỗ tay 2 nhịp

"Các em, hay là bây giờ giờ chúng ta bắt đầu một trò chơi đi."
"Trò chơi?"
"Trò chơi gì vậy cô?"
"Có được đánh nhau không cô?"

*tiếng lào xào
"Rồi rồi, trò chơi này là một trò rất là thú vị đó. Để cô nghĩ coi. Ừm có thể là thế, là thế này thế kia, và rồi mấy đứa có thể thế nọ nữa, chà thú vị phết đó nha,"

"Ế!" *đồng thanh
"Thế rốt cuộc là trò chơi gì á… Cô bật mí đi chứ, chơi kì quá mà…"

*tiếng thút thít (chắc có đứa nào giả vờ)

"Rồi rồi, thế bây giờ nhóc nào muốn tham gia trò chơi thì mặc những bộ quần áo đằng kia vào đi." Cô giáo vừa nói, tay vừa chỉ về phía cánh cửa lớn.

Nơi đây là hành lang học viện, hiện đang có đủ 30 thành viên trong lớp học Sơ Cấp.
Hầu hết những thiếu niên năm nay đều tròn 14 tuổi.
Nam có, nữ có.
Tất cả đều nhìn về phía cánh cửa lớn kia bằng ánh mắt mong mỏi.
Dường như cánh cửa ấy, không, đúng hơn là thứ đằng sau cánh cửa ấy, sẽ ắt là cánh cổng mở ra một thế giới mới dành riêng cho chúng nó vậy.

*tiếng cửa mở
Bảy ánh đèn rực sáng từ khoảnh khắc khe cửa mở ra.
Đỏ, Cam, Vàng, Lục, Lam, Chàm, Tím.

Có người nói: cầu vồng chỉ có thể rực rỡ đến như vậy chỉ vì chúng hiện lên sau cơn mưa. Và người đã nói ấy là ai, không ai biết. Nhưng có một sự thật rằng câu nói ấy là đúng. Bởi nếu không có cơn mưa, thì thứ ánh sáng nguyên thuỷ ấy làm gì có thể tồn tại, làm gì có thể sinh tồn và rực rỡ như thế được.

Sau thứ ánh sáng, cánh cửa mở ra.

"Chào mừng mấy đứa tới với Apprentice Zone."
***
*tiếng hét/chim vỗ cánh/rì rào

Tôi giật bắn người dậy. Là bắn cả người lên ấy. Hai chân chạm đất, trong một tư thế vừa nằm ngửa bật đứng dậy.

"Chuyện quái gì, à không, hẳn là tiếng gì vừa xảy ra ấy nhỉ?"

"Lạ, à không, tiếng hét mới hẳn, ồ tiếng con gái."

"Khoan… tiếng con gái… hét… hơn nữa rất gần đây. Mà đúng rồi mình đang ở đâu thế này?"

Nhìn quanh rồi thử quan sát, có vẻ nơi đây là một cánh rừng. Cây cối đứng sát vào nhau như mấy toà nhà cao ốc trong thành phố vậy. Hẳn là một khu rừng rồi.

"Nếu vậy thì mình đã ‘bị’ đưa tới khu rừng rồi. Hoàn toàn không thể thấy bầu trời, cây che phủ hết cả."

"Nhớ lại cô giáo có nói rằng: Apprentice Zone. Tức nghĩa là đây có thể là bài test mà cha đã nói với mình. Hmmm lần này tổ chức tại một khu rừng nhỉ, nghe có vẻ thú vị phết!"

"Nếu thế mình không ngại tiến tới chỗ tiếng thét kia, biết đâu có thể tìm ra manh mốt cho bài test đợt này. Ối mình thật là thiên tài."

Khu rừng/thác nước/1:30PM

Ánh mặt trời rực đỏ treo trên cao.

Một bầu không khí mát rượi thấp thoáng nghe qua mùi của hơi nước. Một thiếu nữ bên cạnh bờ suối.

Nơi đây là con suối nằm phía dưới con thác.

Thiếu nữ kia khõm nhẹ gối, ngay tại bờ suối. Tiếp, đôi cánh tay của cô đưa mình vào làn nước. Vung đôi tay nhỏ nhắn, từng giọt từng giọt nước mát lạnh chạy thẳng về khuôn mặt hồng nhuận của cô.

Thật tỉnh táo, cô gái ấy có lẽ nghĩ như vậy.

Còn gì tuyệt hơn khi giữa một ngày hè oi bức, bạn đứng cạnh một bờ suối, dưới thác đổ, và có mong muốn ngâm mình trong làn nước đấy.

Chắc hẳn sẽ cực tuyệt, nhưng đó là một hoàn cảnh khác.

Hiện tại, muốn thụ hưởng cái khoảnh khắc ấy, lần sau vậy.

[Battle Royale] một thể thức đã được kiểm định và được công nhận bởi Thất Đại Gia Tộc là một cách kiểm tra phù hợp nhất để sàn lọc ra những cô cậu 14 tuổi có đủ tố chất nhất để trở thành Mạo Hiểm Giả.

Mạo Hiểm Giả, hay bậc thầy về sự tự do, trong cái thế giới này, đều là các vị siêu anh hùng trong mắt lũ trẻ.

Đứa trẻ nào cũng lớn lên cùng những câu truyện gối đầu nằm về họ.

Nào là đi săn Golem, đả bại thuỷ quái, giải quyết Wyvern, … rồi còn đó những cuộc chiến hào hung tại Vùng Đất Tối được lưu truyền từ người này sang kẻ nọ.

Tất cả những điều đó chính là thứ mà mọi đứa trẻ khi lớn lên có ước ao rằng mình một lần được trở thành một siêu anh hung như thế.

Và để đạt được ước vọng đó, không còn con đường nào khác là chiến đấu và chiến thắng [Battle Royale].

Chỉ có kẻ thắng mới có quyền trở thành siêu anh hùng! Còn kẻ thất bại, về mà sống cuộc sống thường dân đi.

"Thiệt cái tình, cô giáo chẳng nói chẳng giải thích. Đùng một phát đẩy người ta tới cái nơi khỉ ho cò gáy này. Người ta dù gì cũng là con gái chứ bộ. Haizzz…"

Đôi lời than trách lẩm bầm, cô gái đứng dậy và quay lưng, rời đi.

Bộ quần áo cô gái đang mặc được làm bằng chất liệu đặc biệt, nó bó sát vào cơ thể mới lớn của cô.

Vẻ chạm trổ tựa như điều khắc một bức tượng, chỗ nào lồi cần lồi, chỗ nào lõm cần lõm.

Không chỉ toát lên vẻ tiết xuân xanh của một cô thiếu nữ 14-15 tuổi, mà còn thể hiện sự cứng cáp của một chú chim nhỏ lần đầu muốn thử vỗ đôi cánh, bay rời tổ. Một bộ suit đặc hợp cho bài kiểm tra lần này.

"Giá như bộ quần áo này đừng có dính liền da thịt thì hay biết mấy. Mồ, thiệt là ngượng chết đi!"

Cô đi về phía rừng rậm, bỏ dòng thác đổ lại phía sau.

Mặt trời – thứ vẫn toát nhiệt ở vị trí treo cao nhất trong ngày.

Không ai biết vì đâu mà nó có thể cháy rực rỡ mãi như thế.

Có lẽ người của gia tộc Sun biết, bởi họ có cho mình một câu truyện truyền miệng.

Rằng thuỷ tổ của họ, người sở hữu cho mình ‘Chó ba đầu [Cerberus]’ cách đây từ rất lâu rồi đã có một tác động gì đó tới mặt trời khiến cho nó cứ rực rỡ mãi, nóng bức mãi, cho tới tận ngày hôm nay.

Dẫu sao đó cũng chỉ là tin đồn, câu truyện truyền miệng, vô căn cứ để xác minh.

*Tiếng lá cây xào xạc

"Ai đó!" Cô gái nhỏ thốt lên.

Cô dừng hẳn bước chân, nhìn về hướng của tiếng động kia.

Linh cảm mách bảo cô rằng tiếng động này quá lớn, khác biệt hẳn tiếng động của một con thú vật gây nên.

"Là ai? Tốt nhất ngươi đừng trốn, ta đã nhìn thấy được ngươi rồi." Cô mạnh giọng lên, nhấn mạnh điểm ở chữ "nhìn".

Bẵng vài giây im lặng, không có tiếng trả lời.

Bầu không khí trở nên yên tĩnh, không một tiếng động.

Cô gái giật lùi chậm rãi, từng bước từng bước một, ra xa khỏi vị trí phát ra thứ âm thanh trước đó.

Bản năng mách bảo rằng, dù bên kia là một "người" nhưng chắc chắn hắn tới đây không phải với mục đích chào hỏi.

Hiển nhiên, nếu muốn chào hỏi thì đôi bên đã thấy được mặt nhau, chứ lấp la lấp ló để mần cái gì kia chứ.

Fan hâm mộ nhảy bổ ra xin chữ kí à? Cô nào phải là idol của giới trẻ đâu…

Vừa bước lùi về phía đằng sau, cô cúi nhẹ xuống và cầm lên một hòn đá không lớn, chắc có ý định tự vệ bằng hòn đá này.

"Ta đếm tới 3. Nếu ngươi không lộ diện thì đừng có trách. Hứ!"

Vẫn là sự im lặng. Như thể cô đang trò chuyện cùng không khí vậy.
"1"
…dừng nửa nhịp
"2"
Cô nuốt nước bọt, cô thầm nghĩ.

"Bà nó, tới số 2 rồi mà hắn vẫn chưa ra, đùa á. Không lẽ bà đây đa nghi quá rồi. Lẽ nào chỉ là một con thú nào đó vô tình gây ra tiếng động. Nếu thế thì… ngượng chết mất…"

"B….a….."

Cô chuẩn bị nói nốt số thứ tự cuối thì bỗng tiếng lào xào từ lá cây, xuất phát từ cái bụi kia có lại phát lên.

Một cậu thanh niên hai tay giơ cao khỏi đầu bước ra.

"Úi úi. Bình tĩnh nào cô nương, ta chỉ vô tình đi ngang đây rồi vấp phải cục đá rồi té, không có ý mạo phạm đâu ý mờ~."

Cô gái đang giơ cao cục đá chuẩn bị ném ra thì bất giác thu tay lại, kèm theo đó là một tiếng thở ra mạnh.

"Đồ quỷ! Ngươi làm ta hú vía."

Cậu thanh niên từ từ lộ dần, lộ dần đi về phía cô.

Cô nhận ra bộ đồng phục của y.

Đây rõ ràng là bộ đồng phục của một tiểu gia tộc nào đó.

Điều này chứng tỏ đây là một thành viên gia tộc, và cậu trạc tuổi cô, thì đây hẳn là một đồng học rồi.

"Đồ quỷ! Ngươi cũng là bạn học cùng khoá, hẳn là vậy đi. Sao! Nói! Ngươi làm quái gì đi ngang qua đây rồi hù doạ ta tới khiếp thế hở?"

Cô nhìn thật kĩ về phía đối phương.

Bộ quần áo kiểu sơ mi tây có caravat, rất lịch sự. Tóc tai chải chuốt rất có nếp. Khuôn mặt có nét quý phái kèm mái tóc đen cắt tỉa gọn gàng.

Khả năng cao đây là một kẻ có gia thế trong gia tộc.

Và, ồ… khi cô nhìn về phía ngược trái của đối phương. Cô nhận ra biểu tượng này.

Đây là biểu tượng của một tiểu gia tộc gốc. Biểu tượng hoa hồng xanh.

"Chậc" Cô thầm nghĩ rằng 8 phần 10 là đụng phải một tên công tử của gia tộc nào đó mất rồi…

Ở Hoa Linh Lục Địa này, một tiểu gia tộc nếu có cho mình một biểu tượng riêng, đó ắt hẳn phải là một gia tộc đã sinh sống tại đây từ lâu đời lắm rồi.

Và họ sẽ được gọi với cái tên ‘tiểu gia tộc gốc’.

Còn cô, cô chỉ là một thành viên bình thường, ở một cái ‘tiểu gia tộc phụ thuộc’ mà thôi.

Khoảng cách chỉ là một cái hình, hay một con số, hay một thứ gì đó thôi, nhưng sự chênh lệch tựa như cái lạch trời vậy có muốn vượt qua cũng không được.

Cô thầm than.

"Ôi, xui tới vậy sao, gặp được đồng học mà lại gặp một tên công tử như vầy, không biết hắn sẽ sai vặt mình cái gì sắp tới đây. Ôi tự do của tôi."

Nở một nụ cười gượng, cô làm ra tư thế một đầu gối hơi khuỵu, tay để chấp hông như đang xoè chiếc váy ra. Một lời chào từ các cô nương ở giới quý tộc.

"Kính chào quý công tử. Tiểu thiếp không biết ngài là một công tử nên đã có đôi sự mạo phạm, kính mong ngài bỏ qua." Cô dâng lời và không tiếc theo đó là một nụ cười thật tươi rói.

"Ồ! Không có gì, không có gì. Không biết thì không có tội."

Cậu trai cũng cười, một tiếng cười chứa đựng sự vui mừng. Như kẻ hành hương gặp một người cùng quê vậy. Nụ cười chất phác, chân thật.

"Thôi được rồi, người ta có câu: Chưa đánh chưa quen. Dù rằng ta và cô chưa thật sự bạt đao múa kiếm, thì thôi bỏ qua, bỏ qua đi." Cậu trai cười nhẹ và rồi cất cao giọng dần trở nên nghiêm túc.

"Ta xin được tự giới thiệu. Ta là Hansen Shine. Là Thứ Tử của tiểu gia tộc Hansen. Rất vui được gặp vô."

Bỏ dần đôi bàn tay nằm ở sau ót, cậu thanh niên lễ phép cúi người và chào hỏi bằng một phong cách quý tộc.

"Ối, thì ra ngài là thiếu công tử. Mạo phạm, mạo phạm tới ngài rồi."

Dường như có sự chấn động và một khoảng ngập ngừng khi cô nghe thấy 2 chữ "Thứ…Tử…"

Chàng trai ngẩng đầu dậy sau tư thế hành lễ. Cậu nở một nụ cười rất tươi. Thấy vậy cô gái mới buông lỏng.

Chàng trai tiến dần từng bước về phía cô, vừa tiến bước vừa hỏi.

"Phải chăng cô là học sinh lớp khác và cũng bị giáo viên đưa tới đây bằng một phương thức kì cục?"

"Vâng thưa công tử, ta cũng được thầy giáo dẫn ra, cùng cả lớp, tới trước một cánh cổng lạ. Và rồi khi tia sáng từ sau cánh cổng phát ra dần tắt, cùng lúc đó là câu chào mừng gì gì ấy. Thì ta bỗng mất đi nhận thức. Khi tỉnh giấc thì thấy nằm gần đây rồi."

"Ồ!" Nụ cười vẫn trên môi chàng trai.

"Thế ắt hẳn chúng ta đã có chung một xuất phát điểm rồi. Lạ, thật lạ nhỉ."

"Dạ vâng…" Cô vừa trả lời kèm tâm lý có đôi chút khó xử.

Đối thoại một đối một với vị thiếu công tử, điều mà có nằm mơ cô cũng chả dám nghĩ tới.

Mà thật sự đây là giấc mơ sao, hay đây là một điềm lành.

Trong lớp thì cô luôn chẳng có gì nổi bật.

Nhưng bậc thiếu gia, thiếu nữ trong lớp cứ như sống ở một thế giới khác so với cô vậy.

Họ toả sáng trên bầu trời kia, còn so với cô, cô chẳng có phát ra nổi một tia sáng.

Và giờ đây, cô lại được nói chuyện ngang hàng cùng một thiếu công tử, thứ mà biến cô, từ một kẻ chẳng có nổi một tia nắng, nay có thể le lói một nhúm mặt trời rồi.

Người ta là công tử à nha. Mơ, nếu đây là mơ, xin cho con được mơ thêm vài tiếng đồng hồ nữa thôi Ngài Chúa Thượng ơi…

Đấu tranh nội tâm.

Khi một kẻ chiếu dưới, lúc nào cũng chỉ thấy xung quanh mình là những thứ cùng đẳng cấp, hoặc đẳng cấp thấp hơn, và rồi vô tình bắt gặp một thứ ánh sáng từ kẻ chiếu trên, biết rằng mình có thể vươn mình lên tới tầm cao ấy.

Một hy vọng.

Hy vọng nhỏ nhoi len lói. Thứ mà chờ cô để được toả sáng chỉ là một cái vươn tay ra mà thôi. Vươn tay ra vì sao sáng kia. Chỉ cần một động tác nhỏ, là cô sẽ thay đổi vận mệnh của bản thân.

Mang tâm lý cầu may mắn, cũng như sống trong cõi mơ. Cô gái vươn chậm rãi cánh tay trái của mình lên với ý niệm mình sẽ phải nắm bắt cơ hội này.

Trong mắt cô toát lên vẻ mong mỏi vào một tương lai sáng rực rỡ.

"Vâng thưa ngài…"

Bất chợt một tiếng nổ.

Chưa dứt được câu nói, cô nghe một tiếng âm thanh giòn vang như tiếng thứ gì đó phát nổ.

Đôi mắt trắng toát.

Cô gái chưa kịp định hình được việc gì trong đầu.

Cô chỉ thấy chàng trai kia vươn bàn tay của hắn về phía cô, về phía ngực trái cô.

Động tác tay như đang nắm lại. Và hình như tiếng nổ ấy phát ra từ chỗ ngực trái.

Cô cúi đầu khẽ nhìn qua vị trí ngực trái. Một cảm giác đau đớn tột cùng.

"Vâng thưa công tử, ý ngài đây là…."

"Cô quá bất cẩn."

Khoảng khắc nghe được câu nói trên, cô ngẩng phắt đầu dậy nhìn về phía chàng trai.

Dưới cái nhìn của cô, hình như cả khuôn mặt chàng trai đang tối dần đi, thứ mà cô còn thấy là một nụ cười sáng như được đánh bằng kem đánh rằng p/s hằng ngày vậy. Nụ cười sáng hơn cả ánh trăng đêm rằm.

*Hít một hơi.

"Cô quá bất cẩn. Đó là lý do vì sao ta tấn công cô.

Ngay khoảnh khắc cô buông lỏng thì đó là lúc ta biết ta nắm chắc phần thắng rồi.

Thử nghĩ xem vì sao chúng ta được đưa tới cái nơi rừng hoang này.

Ắt hẳn cô cũng lờ mờ đoán ra rồi chứ.

Phải, đây là bài test.

Bài kiểm tra năng lực cuối cùng mà các GV dành tặng cho chúng ta.

Và.

Cô quá yếu!"

Đôi mắt lờ mờ hiện diện vết tích giọt nước mắt hoeng bờ mi.

Như một cô Cám vì biết mình đã thất bại trong việc thử đôi giày của hoàng tử. Hay việc 40 tên cướp bất lực khi thấy số kho báu và chiếc đèn quý hiếm bị mất đi. Thứ cảm giác cho việc giấc mơ bị đổ vỡ.

Thật là nghịch cảnh trớ trêu.

Cứ tưởng đâu đây là Thượng Đế sắp đặt cho cô gặp được bạch y hoàng tử trong đời, nhưng ai mà ngờ được chính tay hoàng tử này lại vừa nổ một phát ngay ngực trái cô chứ.
Thôi, giấc mơ tới đây chắc là xong rồi…

"Ngỡ ngàng hở. Ừm trước cô cũng có 3 quý cô nương cũng ngỡ ngàng như thế này. Thật tội nghiệp."

Nụ cười ấy càng tươi hơn nữa, cứ như thể đang trêu ngươi.

Mà đáng trách, đây là đang trêu ngươi một quý cô bé nhỏ vừa mất đi giấc mơ của mình.

"Coi như để nói cho cô biết lời sau cùng, ta sẽ bộc bạch toàn bộ nội dung bài thử thách.
Hãy xem đây là ân huệ cuối mà ta dành cho cô, trước khi cô trở lại làm một thường dân đi."

"[Battle Royale] sẽ là bài kiểm tra của cuối kì với 30 thành viên tham gia trong mỗi trận.

Chúng ta sẽ chiến đấu để tiêu diệt 28 tên còn lại và cuối cùng chỉ còn 2 kẻ còn sống sẽ giành thắng lợi.

Và thất bại tương đương cô sẽ phải dừng bước trên giấc mơ làm một Mạo Hiểm Giả của mình.

Tuy nhiên vẫn có luật đặt biệt để một thành viên nữa ngoài 2 kẻ kia có thể là người chiến thắng."

"Bất công nhỉ cô gái nhỏ.

Đưa mọi người tới nơi này nhưng lại chẳng cho chúng ta manh mối gì.

Thế rồi đùng một phát bị loại.

Tức tưởi.

Khà khà khà. Chắc là cô nghĩ như thế rồi. Phải không?

Phải cô nghĩ như thế không."

Cô không còn nhìn về phía nụ cười của hắn nữa.

Thay vào đó là cúi đầu.

Như thể đang tự trách mình, tại sao lại ngu muội tới vậy.

Chỉ vì một hào nhoáng trước mắt rồi đập đổ đi giấc mơ từ thuở bé là trở thành Mạo Hiểm Giả.

Thật ngu ngốc. Nước mắt có lẽ đã lăn dài trên mí mắt của cô…

*nụ cười tắt

"Tuy nhiên. Không gì là bất công trên đời này cả. Kể cả bài thi này."

Dừng lại phút mặc niệm, cô như vớ được thứ gì đó.

"Hãy nghĩ đi, thật kĩ.

Cô mặc một bộ giáp đặc chế đó chẳng phải thứ đã bảo vệ cô khi cô tới nơi này sao?

Không lạnh không nóng, hãy nên nhớ mặt trời lúc này là ở đỉnh, và vị trí chúng ta là quá gần so ánh mặt trời, vậy tại sao chúng ta không thấy ‘nóng gắt’?"

"Còn nữa, tại sao tôi lại tấn công ngực cô, và dù bị tấn công ngay ngực, thì lẽ ra cô chết ngay tức thì rồi chứ đâu nghe tôi lảm nhảm từ nãy tới giờ."

Nụ cười lại một lần nữa trên môi.

Có điều hình như nụ cười này hơi khác từ trước tới giờ.

Cô gái như vớ được cái cây khi đang vùng vẫy thoát khỏi cảnh chết đuối.

Cô cố từ từ không hạ thấp đầu gối của mình, cô muốn đối mặt để nghe nốt lời nói của anh chàng kia.

"Hình như vẫn còn hy vọng. Có lẽ là cái luật đặc biệt kia."

"Ngài có thể nói nốt được không, ta muốn nghe đó là gì!"

"Hì hì, phải vậy chứ, rất cảm xúc. Đúng như ta mong đợi."

Và rồi chàng trai dùng cả 2 cánh tay của mình ôm lấy đầu cô gái.

Một, hai tiếng nổ cùng phát ra.

Cô gái ngã khuỵu xuống.

Đầu cô bốc cháy.

Và một bảng thông báo được hiện lên trước mặt chàng trai.

"Không bao giờ có bất công, vì cuộc đời luôn cho ta một cơ hội thứ hai. Và đáng tiếc cô cũng chẳng xứng để có được cơ hội thứ hai này. Chậc chậc."

"Ây da. Đây là cô nạn nhân thứ 4 của mình trong buổi hôm nay rồi. Cũng may là cha đã dặn trước về bài test. Và mình luôn đọc kĩ cũng như nắm bắt luật trước khi chơi một thứ gì đó."

*thở dài

"Bộ giáp đặc chế kia thật lợi hại. Có thể sử dụng nó để thay đổi vẻ ngoài thành bộ trang phục của gia tộc, thật là tiện lợi mà."

Chàng trai ngắm nhìn cô gái vừa bị hắn "kết liễu" vừa thản nhiên nói thẳng ra thành tiếng.

"Aizzz dù rằng mình chưa học qua Trung Cấp nhưng vẫn có thể sử dụng được các kĩ năng của một Class.

May mắn mình còn là một [Thuật Sư] nữa.

Còn cần phải điều chỉnh lực hơn nữa mới được, đặc biệt là vị trí đầu của mục tiêu – thứ mà mình phải cần những 2 phát kích nổ thì mới phá huỷ được."

"Thiên tài, tại sao một thiên tài như mình lại không phải là thiên tài cơ chứ. Quá bất công, bất công quá đi~!"

"Mà kệ, dù gì Apprentice Zone cũng là một vùng ảo.

Chết tại đây cũng không phải là chết thật.

Dù nghe cha nói cảm giác khi bị thương khi quay về thực tại là thật." Cậu thanh niên rùng mình cái nhẹ khi nhắc tới đây.

"Dù vậy cũng không thể thất bại được, một khi thất bại, quay về gia tộc chỉ có con đường tự nhục!

Tên huynh trưởng của ta đang phất lên như diều gặp gió, ta không thể cứ mãi dậm chân một chỗ được, tuyệt đối không thể!"

Mang theo trong mình sự quyết tâm tràn trề cùng đó là giấc mơ tuổi trẻ.

Chàng trai tiến lên từng nấc thang một trong quá trình trưởng thành của mình.

Nơi mà điểm đến cuối cùng là danh vị "Mạo Hiểm Giả".

[Battle Royale] kì kiểm tra Sơ Cấp cuối khoá năm 129x.
Tầng chót.
Apprentice Zone.
Hoa Linh Lục Địa.
****
Học viện/12:30PM/Phòng giáo viên

*nhịp kim đồng hồ tik tak/không khí yên tĩnh

"Haizzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz"

Khung cảnh điềm tĩnh và yên ả, nơi đây là phòng giáo viên của Học viện đào tạo Takahashi Academy.

Trong căn phòng, tại bàn làm việc, chỉ có tiếng kim đồng hồ đang kêu, hầu như các thanh âm khác là không có.

Ba trong số các giáo viên trong học viện đang tại đây. Và một trong số đó phá huỷ sự yên tĩnh bằng việc thốt lên một nỗi thất vọng của mình.

*tiếng thở dài

"Cô Sun, cô đang có chuyện gì trong lòng ấy à?"

Người thứ hai phá vỡ bầu không khí là một giọng nam, trầm ấm – thầy hiệu phó của học viện, Tiến Sĩ Dr.Broxah.

Người đàn ông từng là một Mạo Hiểm Giả kì cựu, một trong hai vị Mạo Hiểm Giả có uy tín nhất trong học viện.

Người mà khi nhắc tới tên thôi, học sinh lẫn giáo viên đều cảm thấy một sự áp lực.

Có câu truyền miệng như sau: "Ở học viện Takahashi, nhất Trưởng nhì Broxah."

Tức đến cả hiệu trưởng còn không có uy danh "khét tiếng" bằng cái tên Broxah.

Và ngay lúc này người đầu tiên mà phá huỷ bầu không khí kia, lại im lặng.

Có vẻ cô không nghĩ tới mình bị ‘trả lời’ bởi tay hiệu phó này.

Dù vậy dáng vẻ của cô hiện tại lại đanh thép rằng cô đang có chuyện trong lòng: mặt đang úp xuống mặt bàn, hai tay xuề xoà xuống phía đất, cả người ánh lên một màu u tối, thiếu sức sống.

Việc trước đó là một tiếng thở dài, có ma mới tin rằng cô không có vấn đề.

"Vâng, thưa thầy, tôi ổn."

"Ổn cái quỷ chứ ổn."

Người có suy nghĩ là người thứ ba trong căn phòng, một thầy giáo.

Thầy trong bộ trang phục quân đội đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ, mắt đang nhìn về phía đằng xa.

Đây là người đàn ông cỡ hơn 30 tuổi, da nâu và khuôn mặt cũng rất ư là bình thường, không hề có đặc điểm nổi trội nào.

Đầu tóc cắt ngắn theo kiểu quân nhân.

Điểm nhận dạng có lẽ là vết sẹo trông khá là ghê nằm ở giữa trán của anh ấy.

Có vẻ như đây là vết tích chiến đấu thời còn là một Mạo Hiểm Giả.

Dường như ở quý cô đằng kia có một sức hút gì đó khiến anh ta phải dời tầm mắt của mình từ cửa sổ về phía cô và "thốt" lên suy nghĩ như vậy.

"Tôi không nghĩ là cô ổn, cô Sun."

"Chẳng phải cô cũng đang lo lắng cho tụi nhóc sao. Bài test này trông thì chả có gì nguy hiểm, nhưng thực tế trải nghiệm sẽ rất khác, một thực tế trần trụi tàn nhẫn." Thầy giáo có vết tích trên trán nói.

"Anh nói ‘cũng’ nghĩa là anh CŨNG đang lo lắng sao thầy Watanabe?" *cười khích

"Ơ hay. Tôi có nói hay thể hiện tôi lo lắng gì cơ, cô Sun?"

Thầy Watanabe có vẻ giật mình, hơi làm động tác chúi người về trước trong tư thế đang ngồi, trán anh lấm tấm mồ hôi.

"Tôi không dám khẳng định rằng anh lo lắng. Vì tôi đâu phải là anh. Tuy nhiên tôi lại có thể khẳng định anh cũng có nỗi lòng gì đó, chỉ khác là anh không thể hiện nó ra mà thôi."

Im lặng. Im lặng. Im lặng.

Sự im lặng kéo dài sau câu nói của cô Sun tận vài phút.

Dường như cái bầu không khí trong căn phòng này không ổn.

Sự không ổn đó đã có từ tận lúc ban đầu rồi và dù cho có hay không có đoạn đối thoại trên, không ổn vẫn là không ổn.

*tiếng Hừm

Lần này là tiếng hắng giọng đến từ Dr.Broxah như để làm dịu đi sự tranh cãi cũng như không khí xung quanh.

Thầy rất ít khi lên tiếng, và dường như nguyên nhân cho sự "lo lắng" đến từ hai giáo viên cũng làm cho thầy cảm thấy cần phải làm gì đấy.

"Quý thầy cô có lẽ đã biết, cũng có lẽ là chưa biết, nhỉ?"

Dr. Broxah dừng một nhịp

"Việc tuyển sinh bằng [Battle Royale] không phải năm nào cũng xảy ra, việc nó có xảy ra hay không được thông qua thượng tầng của đại gia tộc Takahashi.

Đó là điều mà chúng ta, những giáo viên, không thể có bất cứ can thiệp nào. Điều này quý thầy cô nên hiểu rõ."

Cô Sun lần đầu tiên ngẩng mặt lên, và chuyển sang tư thế để ngồi thẳng dậy, sau bài mở màn phát biểu của Dr.Broxah.

Cả thầy Watanabe cũng vậy, cái vẻ chầu trực của anh chuyển sang nét nghiêm nghị cần có của một quân nhân, và anh lắng nghe lời răn của Dr.Broxah.

"Nhưng. Chúng ta là giáo viên, công việc của chúng ta là làm giáo dục, là đảm bảo sự phát triển đúng đắn cho những đứa trẻ.

Do đó việc lo lắng hay không khi bài kiểm tra cuối cùng là [Battle Royale] là một điều không sai.

Lo lắng là điều phải làm, thay vào đó chúng ta nên ở bên cạnh học viên dù cho học viên ấy thành công hay thất bại.

Đó là quy tắc bất di bất dịch trong ngành giáo dục."

"Phải thưa thầy." Một sự đồng thanh từ hai cô thầy cất lên.

Dr.Broxah: "Người giáo viên khi chỉ dạy học trò của mình nên cần một sự lạnh.

Lạnh đây không phải là xuất phát từ tâm lạnh, mà đó là khuôn mặt lạnh.

Không để cho cảm xúc như lo lắng, giận dữ, khoái cảm,… làm ảnh hưởng tới quá trình giáo dục cũng như bài học dành cho trẻ.

Bởi một sự tác động nhỏ thôi từ quý thầy cô, sẽ hình thành nên những nhân cách phát triển sai lệch ở đứa trẻ, đặc biệt là độ tuổi 14-15 này.

Quý thầy cô cần phải lưu tâm."

Cô Sun như được dội một gáo nước lạnh. Lắp bắp mà đồng ý.

Còn thầy Watanabe như ngộ ra điều gì đó, nhưng không thốt lời nào, điều mà anh làm tiếp sau đó là đứng dậy mở cửa sổ phòng.

*tiếng gió thổi

Một cơn gió thổi vào căn phòng tù túng.

Như một sự gột rửa tâm hồn cho một ai đó, sau lời nói của Dr.Broxah.

Gió từ ngàn đời xưa đến nay là một bài thuốc kì diệu mà thiên nhiên ban tặng cho bất kì ai cần một sự giải thoát gánh nặng.

Vì thế lần tới khi bạn cảm thấy nặng nề về đầu óc, hãy tới một nơi có thật nhiều ngọn gió.

Bạn chắc chắn sẽ cưỡi qua cơn gió ấy để bay đến một nơi mà nỗi muộn phiền sẽ được xoa diệu.
***

Hang động/22:00PM/cùng ngày

"Ắt xị~!"

"Cái đ……. Nó…. Gió hôm nay sao lạnh thế, có bộ suit này mà còn cảm thấy lạnh, lỡ ai làm mất nó thì sao, không phải là hại chết người ta đấy chứ?"

*nhảy mũi

"Tệ, quá tệ, rõ cực tệ. Cái điều kiện chết bẫm của cái bài thi này.

Ít nhiều cũng phải đưa người ta một cái đèn lồng để sưởi ấm chứ, hay bật lửa hay thứ gì đó tạo ra lửa cũng được.

Đột nhiên phải sinh tồn trong cái môi trường này…"

*nhảy mũi

"Tính từ lúc lúc hạ gục cái cô nàng bên bờ suối tới giờ cũng đã hết một ngày. Ấy thế mà vẫn chưa gặp thêm một mục tiêu nào khác. Hòn đảo này được tạo ra lớn tới cỡ nào kia chứ."

"Có lẽ ta nên đi ngủ, để có sức mai còn đi khám phá thêm."

"May là tìm được một chiếc hang động cỡ nhỏ dưới chân núi, không thì nay phải ngủ vất vưởng đâu đó trên ngọn cây nào đó rồi. Thiên tài, mình quá là thiên tài sinh tồn mà."

Tiếng lầm bầm từ cậu trai trẻ Hansen Shine chèn theo đó là tiếng của việc cố đánh lửa để tạo lửa.

Ngọn gió có thể là một liều thuốc cho tâm hồn, tuy nhiên ở tình huống này có vẻ như gió lại là một con kì đà cản mũi cho tâm hồn cậu trai trẻ kia.

"Con bà nó! Dẹp dẹp, không có đánh lửa đánh láo gì hết. Ngủ."

Tức tối và nằm gập xuống cùng quyết định đi ngủ. Ngày thứ nhất của kì thi [Battle Royale] đã gần hết, bình minh sẽ là dấu hiệu cho một ngày mới tại Apprentice Zone, nơi mà anh tài thi thố, nơi mà kẻ chiến thắng cuối cùng mới có quyền đi tiếp cho giấc mơ của hắn. Bình minh sẽ có câu trả lời.

***
Đỉnh núi/22:00PM/cùng ngày

Một gã trai đang ngồi trước một dàn củi, có vẻ như anh ta sẽ đánh lửa.

"Tách tách tách" từng âm thanh giòn vang theo nhịp đưa lên.

Tựa một bản giao hưỡng và anh chàng này đang là người cầm nhịp, người điều phối cho bản hoà ca.

Tiếng gió thổi, tiếng đánh lửa, tiếng rừng xanh, … tất cả như hoà vào làm một.

Và kết quả cho ra một khung cảnh yên bình của một buổi đêm lắng đọng.

Phải nói rằng nếu Hansen Shine tỏ vẻ bất lực trong việc đánh lửa khi mà cơn gió cứ cản trở anh ấy, thì ở gã trai này dường như con gió là bạn đồng hành cùng anh ta.

Nếu bất cứ một ai nhìn vào cảnh này, một cách trực diện, sẽ đều cảm thấy lạ lẫm.

Ai mà lại đi đánh củi lửa ở cái hoàn cảnh xung quanh toàn là gió thế kia. Hâm à? Không nghĩ tới gió sẽ cản trở ngọn lửa à? Gió lớn có thể dập tắt một ngọn lửa khi nó chỉ mới "nhú mầm" lên.

Và, ở cơn gió lướt qua, bất kể ngọn lửa nào cũng không được quyền sống sót, đó là về mặt thường thức.

"Xèo xèo xèo" ấy thế mà ngọn lửa trong tay anh chàng này lại bốc lên, hỏi có lạ lẫm không chứ.

Cứ như thể gió và anh ta chẳng cùng tồn tại trong giây phút này.

Như thể những tinh linh gió đang phục vụ và hoạt động dưới sự điều phối của anh ta.

Hay tinh linh của ngọn lửa đang nhảy múa và gồng mình chống đỡ, như muốn nói rằng "chủ nhân ta tới để phục vụ ngài."

Hẳn đây là một bậc thầy về gió/hoặc lửa.

Có lẽ vậy, dù rằng gã trai này chỉ trong có 14 tuổi mà thôi.

Màu tóc vàng theo kiểu Mohican. Phom người của một vận động viên thể thao. Trang phục y mang là quần jogger thể thao cùng áo thun thể thao.

Điểm nhận dạng có lẽ là thứ đồ trang sức mà y đeo. Tai trái có một khuyên tai màu ngọc bích, có khắc dòng chữ nhỏ. Cuối cùng, ngón trỏ tay phải của y có đeo một chiếc nhẫn, trên cũng có một màu ngọc bích, dòng chữ lơ lửng "HỒ".

Hồ Vân – cái tên sẽ đem tới một sự biến đổi lớn cho Hoa Linh Lục Địa cũng như thế giới về sau, cuối cùng cũng đã thắp lên ngọn lửa của mình.

Và ngọn gió mạnh mẽ cũng chẳng thể nào ngăn cản nổi anh ta.
****
Khi bạn đứng giữa thiên nhiên đất trời, ngước mắt nhìn lên, điều bạn thấy là gì?

Mặt trời.

Có bao giờ bạn tự hỏi tại sao thứ cầu lửa rực rỡ ấy có thể dương huy quang đại từ thuở chí kim?

Chẳng ai biết.

Từ thuở chí kim tới nay là bao lâu kia chứ, không ai biết.

Và, cái thuở chí kim chính xác là lúc nào.

Vẫn chẳng ai có câu trả lời.

Sự hình thành và phát triển của mặt trời có lẽ là điều mà ai ai trong chúng ta cũng sẽ thắc mắc, và luôn tò mò cho một lời giải đáp.

Và ở một hành tinh xa lạ kia, có câu trả lời cho việc đấy.

Hành tinh Orion.

Gia tộc Sun/năm???/Kỷ nguyên???

Đây là một câu truyện truyền miệng, từ đời này sang đời khác, từ thế hệ này tiếp thế hệ khác, từ bao lâu bao lâu bao lâu trước đây.
Một câu truyện về truyền thuyết mặt trời.
"Nơi đây không có ánh mặt trời. Đó là sự thật. Thứ mà đang rực cháy rạng rỡ trên đỉnh trời kia, thực chất chính là Ki.

Thứ Ki mạnh mẽ, siêu mạnh mẽ kia cháy bất hủ, cháy bất diệt và không bao giờ tàn lụi.

Nó giống hệt như cái cách ‘mặt trời’ đang đốt những tia nhiệt hạch của chính nó.

Và kết quả cho phản ứng được sinh ra: ánh sáng mặt trời, thứ mà chói rọi qua con tim của chúng ta.

Thứ mà bình minh sơ khai loài người chìm trong biển tối, đây chính là cứu rỗi cho họ.

Thứ mà nếu không có nó, sinh vật không thể phát triển nổi, chứ đừng nói tới loài người.

Đó chính là mặt trời.

Mặt trời của chúng ta.

"Chúng ta là Đại gia tộc Sun, kẻ chủ thượng nắm quyền của [Cerberus] một trong bảy vị Niên Thú cổ đại. Và ‘mặt trời’ chính là từ Ki của con Niên Thú kia. [Cerberus] là của chúng ta, và chúng ta sở hữu Mặt Trời..."

Đoạn tàn văn phía trên chính là một phần được lưu giữ lại trong đền tiểu gia tộc Sun.

Tại sao lại thành là tiểu gia tộc?

Bởi vì câu truyện mà nó kể đã từ cách đây rất, rất lâu rồi.

Từ cái thuở gia tộc Sun còn nắm quyền cả Khu Vườn Trên Mây mà hiện nay gọi là Hoa Linh Lục Địa.

Từ cái thuở mà họ có trong tay [Cerberus] – một Niên Thú.

Và đó là quá khứ.

Hiện tại gia tộc Sun đã lụi bại.

Một phần do vận thế đổi dời, vận mệnh chảy không theo ý họ khiến họ phải bị chếch khỏi dòng nước của sự thành công, của sự vĩ đại.

Giờ đây, tất cả, sự vĩ đại kia chỉ còn là một câu truyện truyền thuyết.

Điều gì đã làm cho gia tộc vốn hùng mạnh, nắm giữ cả một vùng trời như Sun phải gục ngã?

Có quá nhiều nguyên do.

Nhưng chủ yếu nhất có lẽ phải kể đến việc không thể nắm giữ Niên Thú.

Thế giới này có tất cả bảy Niên Thú. Và tương ứng chính là bảy Đại Gia Tộc.

Muốn đứng ở vị trí trên cao, bạn phải sở hữu Niên Thú.

Bởi đó chính là bằng chứng cho bạn hùng mạnh ra sao.

Bởi đó là bằng chứng cho việc bạn có thể làm bá chủ một phương ra sao.

Gia tộc Sun thời kì đỉnh phong, là một gia tộc sở hữu Niên Thú.

Năm đó, Takahashi chẳng qua chỉ là một ngọn cỏ ven đường, không đỡ nổi lấy một kích từ cái móng chân của Sun.

Sinh, lão, bệnh, tử là nhân sinh của loài người. Và một gia tộc, cũng có cái hồi ‘tử’ của nó.

Khoảnh khắc [Cerberus] không thể triệu hồi bởi người nắm quyền gia tộc Sun, đó là dấu chấm hết cho một triều đại.

Và một bình minh mới mở ra cho gia tộc khác.

Thời điểm hiện tại, đó là bình minh của Đại Gia Tộc Takahashi, một gia tộc chuyên về làm nông.

Trước bình minh là hừng đông. Hừng đông ấy của Takahashi đã kéo dài tới tận 5 thế kỷ, tức 500 năm.

Sắp tới sẽ là thọ tiệc cho bình minh của gia tộc Takahashi, tuy nhiên hiện tại, vẫn đang diễn ra bài kiểm tra.

***

Hansen Shine thức dậy trong một bầu không khí lạnh cứng người.

Mặt trời còn chưa hoàn toàn ló dạng, có vẻ trời vẫn còn hừng đông.

Sự hoà trộn giữa cái lạnh gắt từ không khí, cũng như cái nóng ấm từ những tia sớm đầu tiên, Hansen Shine hít một hơi cảm thụ bầu không khí trong lành này.

Đêm qua anh ta phải trú tạm tại một chiếc hang, nơi mà hầu như anh ấy chẳng thể nào ngủ được vì gió núi và sự lạnh lẽo luôn bủa vây.

Một đêm không tròn giấc, nhưng ngày mới tới thì vẫn tới.

Phải khởi động thôi.

Bật dậy và làm một vài động tác làm nóng người.

Có vẻ chàng thợ săn của chúng ta đã sẵn sàng rồi.

"Hôm qua đã diệt 4, tính cả mình thì là 5. Còn 25 kẻ nữa nhỉ. Chà một con số khá lớn đây."

"Trước tiên chắc phải nắm vững địa hình cái đã.

Khoan, có lẽ nên đi về hướng mấy cái bẫy thú mà mình đặt, biết đâu đêm qua câu được con cá nào thì sao."

Liếm liếm môi, anh lấy cái balo đêm qua dùng làm gối nằm, mở ra lấy bình nước và uống.

Đây là những thứ mà hqua Hansen Shine đã chuẩn bị kĩ càng để hôm nay khởi hành.

Có vẻ đây là một chàng trai rất chu đáo trong việc lặp kế hoạch.

Bước khỏi cửa hang bằng cách ném một sợi dây leo. Hansen Shine từng bước từng bước một xuống núi.

Làng ISO/5:00AM

Một tiếng động khá lớn phát ra từ phía ngôi làng.

OÀNH. Tựa như một quả bom được ném từ bên ngoài vào ngôi làng để hạ gục mục tiêu.

Khói bụi bay đầy. Tầm nhìn bị giảm sút do đám mây bụi bay ra.

"Chết tiệt! Mới sớm thôi mà tên quái nào công kích thế này."

Một thanh niên mặt non nớt, tay cầm quải trượng đang xếp bằng ở một căn nhà gỗ trong ngôi làng đang quay sang và nói với bạn cùng phòng.

"Có thêm mùi thuốc súng, kẻ địch ắt hẳn đã xả đạn cùng lúc ném trái bom. Tiếng động khi phát ra luồng đạn ở một vị trí khác so với vị trí định vị tiếng nổ. Ắt hẳn kẻ địch phải có đồng bọn, một tên thì bắn một tên thì quăng lựu đạn. Này, nhóc, ta và mi có 2 người, nhắm chơi không?"

"Hở, ngươi sợ á, ồ ta không nghĩ là ngươi sợ cơ đấy. Há Há Há Há. Nghe rõ đây, Vô Tấn Sinh ta đầu đội trời chân đạp đất, nếu ngay cả mấy tên nhãi nhép này mà sợ thì ta tới đây để làm gì? Còn ngươi?"

"Tốt, trả lời rất cứng. Dù rằng hai ta chỉ mới gặp nhưng ta đây cũng nể ngươi nên mới để ngươi đi theo. Vô Tấn Sinh ngươi đã dám đi thì ta - Hoàn Kê cũng chơi tới bến cái bọn này. Dám phá giấc ngon của bố."

"Tốt. Ngươi xác định đc vị trí của bọn chúng chứ?"

"Ngươi quá khinh thường Trinh Sát bọn ta rồi đấy Tấn Sinh à."

Vô Tấn Sinh nghe vậy gật đầu. Tay cầm quải trượng vung mạnh về phía trước, trong không khí như có điều gì đó xoay chuyển.

"Mặc dù Vô Tấn Sinh ta không phải Thuật Sư như ta hằng mơ ước, nhưng là một Bậc Thầy Vũ Khí ta tuyệt đối không để cho 2 cái tên nhãi nhép đằng kia có thể làm càng."
"Lão Kê, lên!"

Vừa dứt câu, tại vị trí của Hoàn Kê trống rỗng. Hắn ta vừa dung một kĩ thuật gì đó che dấu đi sự hiện diện. Nơi hắn từng ngồi chỉ còn lại một ít bụi cát nhỏ.

Bên ngoài làng ISO/5:10AM

Không gian yên tĩnh.

Dường như chẳng có ai ở ngoài bên này cả.

Hoạ chăng động vật duy nhất có thể đang thở tại cái môi trường này chính là một, hai chú sóc đang dùng thức ăn trên cái cây kia.

Sự yên tĩnh có thể là dấu hiệu báo trước cho một sự bất thường nào đó. Và điều đó có vẻ đúng trong trường hợp này.

Bụi cỏ chếch về hướng Tây của ngôi làng.

Có một tiếng thở nhẹ.

"Đã là 10 phút rồi, tại sao đại ca vẫn chưa ra tín hiệu tiếp tục kia chứ. Không lẽ kế hoạch có gì thay đổi à?

Chỉ là đánh phủ đầu nhẹ nhàng vậy thôi ư?

Vô lý. Còn có kế hoạch mà thay đổi thì hẳn phải báo cho nhau rồi chứ.

Không được quyền liên lạc cùng nhau mà phải giữ im lặng thật sự bực chết người ta mà."

Một thanh niên đang nằm sấp, đặt trước mặt là một khẩu súng nhắm nòng dài hình dáng khá giống AWM.

Rõ ràng là một chú thợ săn nhỏ đang cố bắn hạ con mồi của mình.

Dường như vài phát đạn trước kia chính là do chú gây ra.

Mà thực ra ai lại có thể nghe rõ mồn một tiếng đạt phát ra cùng lúc tiếng bom nổ kia chứ.

[Trinh Sát] rõ ràng là quá kì bí.

"Thật tệ, mình đã gia cố Class vào 5 phát đạn vừa rồi, lý ra phải có một mục tiêu bị lộ rồi chứ.

Thế mà bây giờ yên tĩnh như vầy. Khác gì đả thảo khinh xà, bứt dây động rừng.

Ấy còn chưa kể tới nếu phải chiến đấu cận chiến, tỷ lệ mình và hắn gãy gần như là 100%."

"Mà quái thật cái tên đầu óc lợn kia đâu rồi chứ, đã kế hoạch rằng sau phát nổ đầu tiên sẽ là phát nổ bigbom để mình có thể xả toàn bộ kĩ năng. Ấy thế mà giờ phát nổ bigbom của bố đâu?!"

"Chết tiệt!"

Trông nhân vật của chúng ta đang rất bực, và mất bình tĩnh.

"Hai tên mà đêm qua thăm dò hẳn mỗi tên chỉ còn lại một mạng, nếu làm tốt thì chỉ cần mình ra tay là lấy được mạng cả 2.

Khoan, lẽ nào bọn chúng đã rời đi từ lúc nào mà mình không hay biết ư. Vô lý."

Liên tục là những tiếng chậc lưỡi tới từ anh chàng ngắm súng.

Trong cái tư thế của một kẻ đi săn, việc mà bản thân nên làm là bình tĩnh, không vội vàng.

Chữ Nhẫn nên được đặt lên hang đầu, đó là điều kiện tiên quyết.

Và ở đây chúng ta có một người đang bất nhẫn. Đó là kẻ đi săn.

Gã đi săn bỏ ánh nhìn ra khỏi nòng nhắm, lần đầu tiên, gã đang muốn thay đổi vị trí và muốn ngó xem coi tên đồng đội của mình đang làm cái quái gì bên kia.

Giây phút gã vừa từ bỏ ánh nhìn.

"Thôi chết." – gã gần như hét toáng lên.

Không khí xung quanh gã thay đổi, tựa như được cô đọng áp súc lại.

Một quả cầu nhỏ xuất hiện trước mặt gã, điều này làm cho gã cảm thấy sởn da gà.

"Gì thế này, rõ rang là mình không cảm nhận được bất kì dao động nào trong không khí cả, thế quái nào đây."

Bỏ vị trí và nhảy hẳn về phía bên trái.

Kèm theo đó 2 giây là một tiếng nổ oanh kích. OÀNH.

Bom không khí phát nổ.

Ngay tại vị trí mà gã thợ săn vừa buông bỏ.

Khá may cho phản xạ nhạy bén ấy, nếu không chắc hẳn đã phải bỏ mạng.

À không.

Trên đầu gã còn một vầng sáng, tương tự trên ngực trái của gã cũng vậy.

Nếu một người chơi [Battle Royale] bị phá huỷ cả 2 vị trí trên, thì người đó sẽ bị loại, đó là luật chơi.

Nói về gã thợ săn, sau giây phút tử thần ấy gã lăn hẳn xuống phía dưới ngọn đồi cao.

Gã đã chọn cho mình một vị trí đẹp để bắn tỉa, tuy nhiên gã không hề biết rằng nếu gã rời bỏ vị trí an toàn kia, thứ chờ gã lại là một vùng đất quá nhiều hiểm nguy.

Hơi thở gấp gáp và hầu như não chỉ còn một chữ "CHẠY".

Gã cong đít lên mà chạy. Chạy, phải chạy, chạy thoát khốn khỏi nơi nguy hiểm này mau.

Đồng đội cái mả cha gì kệ nó, chạy, phải chạy thật mau.

Rõ rằng cú vừa rồi quá khủng khiếp.

Một đứa trẻ 14 tuổi có thể làm đc một quả bom không khí kinh khủng như vậy, chắc chắn không phải dạng vừa, gã biết rõ điều đó vì gã cũng là một Bậc Thầy Vũ Khí.

Để một Bậc Thầy Vũ Khí có thời gian để tích tụ và rồi kích hoạt kĩ năng, đó sẽ là một lượng sát thương vô cùng lớn.

May mà gã còn cái mạng lớn, may mà gã kịp thời phản ứng, chứ không dù có 2 mạng thì ăn trọn vụ nổ đó, đầu tim cũng bay màu.

Trong lúc vừa chạy vừa nghĩ, trong tim gã như có một thứ gì đó vỡ vụn.

Từ bé gã đã được khen là một đứa trẻ thông minh, điều đó làm gã tin rằng mình có thể làm được tất cả.

Và việc gã có thể sử dụng kĩ năng để cường hoá cho khẩu súng, so chúng bạn, cũng là điều làm gã tự tin.

Thậm chí ở bài thi này, gã cũng nhạy bén hơn người khi vừa vào đã hạ gục ngay 2 kẻ địch.

Và rồi đồng đội hiện tại của gã, một tên mà gã chỉ có thể bắn được vào đầu, sau một hồi thoả thuận cũng chịu nhường nhịn mà đi chung.

Gã đồng đội là một kẻ rất có mưu mô, điều đó thể hiện qua kế hoạch mà đêm qua cả 2 cùng bàn luận.

Nhưng trước sức mạnh tuyệt đối như thế này, dăm ba cái mưu mô đó đảm bảo được gì!

Quá sững sờ vào chạy. Gã không biết rằng sau lưng gã đã có một chiếc bóng quấn quanh.

*tiếng uỵch

Không một tiếng hét, từ gã thợ săn.

Chỉ trong một khoảnh khắc tiếng uỵch ngã kèm theo có thêm 2 thứ âm thanh khác phát lên.

Gã ngã gục xuống, ở đầu và tim mỗi chỗ đều có lỗ hỏng. Gã thợ săn đã bị săn.

Một khoảng lặng.

Vô Tấn Sinh và Hoàn Kê lần lượt xuất hiện.

"Nguy hiểm thiệt. Phát nổ của ngươi quá nguy hiểm, ngươi tính nổ chết ta hả tên nhóc kia?!"

Hoàn Kê la lối thẳng mặt Vô Tấn Sinh.

"Gì, bậy bạ. Nếu ta không làm hắn hoảng sợ tới vậy thì sao ngươi có thể giở trò ám sát kia chứ, ta nói có đúng không?"

Vô Tấn Sinh đáp.

"Đúng, đúng cái đầu ngươi.

Ta ngửi thấy mùi giết người diệt khẩu từ phát nổ của ngươi.

Đừng có chối, chẳng có điều gì qua mặt được ta."

Gần tới mức giận dữ, Hoàn Kê cố hét toáng lên, một cách nóng nảy.

"Uầy, đừng có mà ngậm máu phun người. Ngươi, ngươi có muốn ta đục một lỗ vào đầu ngươi như cách ta làm với tim ngươi không???"

"Sao thế ngươi không nhìn lại mình à, tim ngươi đã bị ta khắc một dao, nếu không phải có bộ giáp đặc chế kia thì bây giờ ngươi đã bị ta ăn đi trái tim rồi.

Hiểu chứ."

Chuyển từ chiến tranh ngôn từ sang chiến tranh lạnh, gần như sự nóng nảy đang được đẩy lên cao trào.

Tựa một ngọn núi lửa sắp đến thời điểm phun trào. Chỉ cần một tác động nhẹ, thứ nước đặc nóng tựa dung nham sẽ tuôn ra và cuốn sạch tất cả.

Song song với ngọn núi lửa mà hai tên háo sát đang tạo nên.

Mặt trời đã lên thành hình.

Hừng đông nhường chỗ hoàn toàn cho bình minh.

Đây là thời điểm nắng tốt nhất trong một ngày.

Nơi mà Ki mặt trời toả ra ánh sáng tuyệt vời nhất dành cho các sinh linh.

Như đã đề cập, bình minh của Takahashi đã tới.

Hai tên háo sát đã đầu cụng vào nhau.

Ngươi lườm ta ta lườm ngươi.

Chỉ cần một cút hít nhẹ từ bất cứ ai, nơi đây sẽ thành cuộc tàn sát.

Một làn gió nhẹ nhàng lướt ngang qua.

Một hương thơm chen ngang sự bực tức trong bầu không khí.

Một bóng nữ nhân hiện lên nơi phía đông mặt trời, đi về phía 2 kẻ đang nóng máu.

Bộ trang phục quần jean nữ ngắn, áo thun phông trắng, phía bên ngoài là một chiếc áo khoác dài tới mông.

Mái tóc đen nhánh, sợi thẳng và được thắt thành bím đuôi cá, bím tóc ấy vắt ngang bả vai, mái ngôi xẻ giữa, từng sợi tóc đang tung bay múa may theo nhịp gió.

Trên môi của nàng là một nụ cười rất tươi. Nụ cười mà bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ cảm nhận được niềm vui từ nó.

Một nữ thần. Đã xuất hiện.

Hai tên ngáo kia dừng hành động của mình.

Bởi cả hai cảm nhận hơi thở của sự nguy hiểm, hơi thở của sự tử vong.

"Đây, đây là…"

"Không thể nào!"

Vô Tấn Sinh lắp bắp nói.

"Ta…"...
"Ta…"...
"Takahashi…"

Lời vừa thốt ra từ Vô Tấn Sinh, và tiếp theo sau đó không-thời gian như ngừng lại.

Hai chiếc đầu người bay lên.

Nếu đây không phải là thế giới ảo Apprentice Zone, chắc hẳn đã có hai xác chết nằm tại đây.

Nếu Vô Tấn Sinh có thể thốt đủ tròn một câu, ắt hẳn sẽ là: TAKAHASHI. Đây chính là GIA HUY CỦA GIA TỘC TAKAHASHI.

Bình minh của Takahashi, cô công chúa nhỏ của Đại Gia Trưởng.

Takahashi Yukiko.

Trình làng.
****
Con người là sinh vật xã hội.

Dù cho ở bất kì vùng đất nào, bất kì thời đại nào, bất kì thế giới nào.

Dù cho làn da có khác biệt, thể hình có chênh lệch.

Dù cho bất đồng ngôn ngữ.

Tất cả cũng không thể ngăn cản con người GIAO TIẾP được với nhau.

Thế giới này cũng vậy.

Sự giao tiếp, hay chất keo để hàn gắn giữa người – người, vốn là thứ bản năng mà ngay từ khi cất tiếng khóc đầu tiên một đứa trẻ học được.

Bạn không tin?

Chính tiếng khóc của đứa bé vốn dĩ đã là câu chào giao tiếp đầu tiên mà đứa bé thốt lên rồi.

Lời giao tiếp sẽ có sự kết nối, luôn luôn là như vậy.

Khi ta lớn lên, bản thân sẽ trải qua vô vàng những sự tiếp xúc, tiếp xúc người này người kia, tiếp xúc tầng lớp này tầng lớp kia.

Dần dần chúng ta tạo cho mình một ‘thói quen giao tiếp’ riêng, thứ hình thành lên cái thương hiệu của bản thân.

Tôi gọi đó là cá tính.
***

Bình minh/7:00AM/cùng ngày Takahashi Yukiko xuất hiện

Trên một cái cây to cao nào đó.

"Uầy, không thể tin được. TOÀN BỘ những cái bẫy mà mình đặt sẵn ra đều bị phá… Chuyện quái gì đang xảy ra thế này."

Hansen Shine càm ràm miết trong vòng 15 phút đồng hồ về việc anh ta phải lặn lội cả một cuộc hành trình để quay về nơi những chiếc bẫy được đặt ra.

Mang trong mình hy vọng sẽ bắt được ít nhất một con cá từ những chiếc bẫy, Hansen Shine cực kì mong đợi.

Nhưng một chiếc rồi một chiếc, tất cả chúng đều mang chung một kết cục: bị phá huỷ.

Tay chống cằm như có vẻ suy nghĩ của một nhà trinh thám thứ thiệt.

Hansen Shine lại bật bài ca càm ràm.

"Vô lý. Vô lý. Vô lý. Vô lý. Vô lý."

"Rõ ràng mình đặt cũng phải trăm cái bẫy chứ chả ít gì, chưa kể các vị trí đặt là hoàn hảo, có cả bẫy trong bẫy.

Cứ ngỡ đi câu được vài con cá.

Không lẽ chính mình lại bị cá mập dòm ngó rồi sao."

"Chết chết chết.

Rõ là mình đang rơi vào một tình thế có thể bị chiếu bí bất kì lúc nào.

Tên phá được bẫy hẳn là một cao thủ.

Không, phải là đại cao thủ.

Thậm chí là đại trong đại cao thủ mới có thể phá được tất cả bẫy của đại cao thủ như mình."

"Phen này toi rồi."

Suy nghĩ lan man một hồi cùng sự nhận thức độ nguy hiểm trong việc đang bị vướng vào một cái tơ nhện.

Hansen Shine lần đầu tiên cảm thấy bất lực.

Việc không di chuyển từ nãy tới giờ của anh ta đủ để thấy tình huống này căng như thế nào.

Một chiếc bẫy thì không nói, hai chiếc ừ thì chẳng sao, nhưng trăm chiếc bẫy, một khu vực rộng lớn bằng cả một sân bóng đá đều bị phá.

Kẻ này không phải Thánh Orion thì cũng là hậu duệ của Thánh Orion chứ chẳng sai đi đâu được.

"Không đúng."

Dường như nghĩ ra được một điều gì đó, Hansen Shine lại lẩm bẩm.

"Các cụ thường có câu: Trong nguy có cơ. Nếu thật sự mình đang gặp nguy thì nãy tới giờ mình đã rơi vào cảnh hiểm nghèo rồi."

*búng ngón tay

"Ắt là vậy. Ừm phải là vậy."

Có đôi khi sự sợ hãi chính là chúng ta tự doạ chính mình.

Tuy nhiên, cũng có đôi khi sự tự doạ dẫm ấy đến từ một thứ bản năng nào đó không có tên.

Mặc dù đã ngộ ra điều gì đó và búng ngón tay để xác nhận.

Nhưng Hansen Shine vẫn không nhúc nhích thêm một tấc nào.

Anh vẫn đứng đó, trên đỉnh ngọn cây, dung sự che đậy để quan sát.

Rất lâu, rất lâu nữa.
***
"Hai tên ngu ngốc."

"À đâu, bốn tên mới đúng."

"Rõ rành rành bổn cô nương đã tung hoả mù bằng cách dùng thêm những viên đá để tạo thành tiếng động giống tiếng đạn bay.

Cũng như việc làm tăng thêm xung kích khi quả bom không khí kia phát nổ.

Nhưng vẫn chả có ma nào phát hiện, ây chà, toàn lũ ngốc tệ.

Chả bù cho Shiroechi~."

Nói tới đây thì khuôn mặt của Takahashi Yukiko có phần đỏ lên.

Cô nghĩ: "Không biết giờ này anh ấy đang làm cái gì vậy nhỉ? Đã hoàn thành bài kiểm tra rồi chưa nhỉ?"

Cô ngẩng mặt về phía bầu trời và suy nghĩ.

Lúc này mặt trời cũng đã lên khá cao, tầm vào khoảng 1 canh giờ nữa sẽ là đứng đỉnh.

Trước mặt cô đang là bảng thông báo.

Takahashi Yukiko vượt qua [Battle Royale] nhờ việc tìm và bắt được [Cánh chim bạc]
Nhắc lại
Takahashi Yukiko vượt qua [Battle Royale] nhờ việc tìm và bắt được [Cánh chim bạc]

Một dòng thông báo hiện ra và từ vị trí đối diện Takahashi Yukiko, ta có thể thấy được cô đang biến mất dần. Khi tới cuối cùng chỉ còn lại vài vệt sáng màu xanh lam còn bảng thông báo kia chưa bị tắt đi.

Takahashi Yukiko vượt bài kiểm tra.
***
Còn một canh giờ nữa là mặt trời sẽ tới giữa trưa.

Trong tiếng nuốt nước bọt, Hansen Shine đang kìm nén cảm giác khát nước của mình.

Vị nước cuối cùng mà anh ta được nếm là cách đây 2 tiếng.

Vào khoảng 9h.

Đó là lần duy nhất anh phải cử động ra khỏi vị trí để đi tìm nước.

Thứ bản năng mách bảo nguy hiểm trong anh đã đúng.

Khi vừa rời khỏi vị trí.

Một ngọn giáo tự chế lao vút về phía anh.

Hansen Shine đã phải rất vất vả mới có thể tránh được.

Nhưng chưa hết, sau đó tiếp tục là hai rồi ba rồi bốn ngọn giáo tương tự được găm về các vị trí di chuyển của anh.

Không một động tác thừa, anh sử dụng toàn bộ sức bật từ bộ giáp đặc chế, kích phát sức mạnh của một Thuật Sư để lao ra khỏi vòng hiểm nguy.

"Một tí nữa thì dính khúc cầu hồn rồi. May mà mình lẹ tay."

Thở dài sau khoảng thời gian khó khăn ấy, cuối cùng cũng tìm được nguồn nước.

Và để chắc chắn anh cũng phải dùng tới kĩ năng đặc trưng của riêng mình.

Điều khiển dòng nước.

Ki của anh có nguyên tố là Thuỷ.

Do đó anh có thể điều khiển sự xáo trộn các nguyên chất trong nguyên tố nước, miễn nó mang hệ Thuỷ.

Ki hay năng lượng sống là thứ tồn tại trong vạn vật.

Từ cây cối, côn trùng, mặt trời, mặt trăng, bóng đêm, ánh sáng, nước, lửa, gió,… Có lẽ chỉ trừ toàn bộ vật còn SỐNG ra thì còn lại chẳng có thứ gì là không có sự hiện diện của Ki.

Ở thế giới này, ngoại trừ Class được chọn từ năm lên 6 tuổi, thì bất cứ ai người già hay trẻ em đều có thể học để nắm vững được Ki.

Có thể nói Ki chính là bản chất của sự sống. Chỉ cần còn một hơi thở, Ki sẽ còn tồn tại, trong mỗi cá thể.

Nếu Ki là năng lượng, thì Class là "sức mạnh".

Mỗi Class lại có điểm mạnh riêng biệt.

Như Hansen Shine là một Thuật Sư, người mà có thể điều khiển, khống chế cũng như bản năng nhạy bén phát hiện dòng chảy của Ki.

Nhờ vào Ki kích phát và thể hiện lên sức mạnh từ Class, một Mạo Hiểm Giả có thể làm đủ điều từ trên trời cho tới dưới đất.

Tuy vậy, gặp một đối thủ khó nhằn như cái tên đang tấn công Hansen Shine, anh ta dù mạnh nhưng vẫn gặp khó khăn.

Núp trong một khu vực đầy những tảng đá lớn nơi mà anh ta đã vừa chạy vừa đánh lạc hướng của kẻ địch.

Để rồi cuối cùng tìm ra được nơi đây, một nơi đủ an toàn để ẩn náu và che dấu tung tích.

Thông qua quá trình bị truy đuổi, dần Hansen Shine cũng đã hình thành nên trong đầu những suy nghĩ khác biệt so với trước đây.

"Thuật Sư không hẳn là vô đối. Mà có lẽ chẳng có Class nào là hoàn hảo cả, y như lời cha nói đêm hôm kia. Haiz mình đã quá chủ quan và tự kiêu."

"Kẻ địch rõ ràng biết rõ điểm mạnh cũng như điểm yếu bản thân, cho nên sẵn lòng đánh du kích.

Thậm chí còn có khả năng đoán trước vị trí phản xạ của mình từ đó nhắm vào.

Chỉ cần chậm lại một nhịp thôi thì mình đã bị ghim trên cái cây kia rồi."

"Hắn hẳn có thể là Trinh Sát, Kĩ Sư hoặc Y Sư."

"Loại bỏ ba cái lũ chỉ dùng nắm đấm mà không dùng não như Tiên Phong hay Đấu Sĩ.

Cũng như cái bọn cần thời gian để bộc kích sức mạnh như Bậc Thầy Vũ Khí."

"Kẻ địch cũng không phải là Thuật Sư như mình.

Bởi nếu là Thuật Sư chắc chắn đã lao theo ngay phía sau khi mình dồn hết sức bình sinh để né phát giáo cuối cùng ấy."

"Hắn chờ thời cơ mới ra tay. Nhưng là thời cơ nào chứ. Có tới tận 3 phương án có thể xảy ra."

"Hắn rốt cuộc là Class nào…"

*tiếng thở dài

Hàng ngàn ngôn từ, ý tưởng, suy tính,… trong đang diễn ra trong đầu một cậu nhóc 14 tuổi.

Một trận chiến từ kẻ đi săn, bỗng chốc bị trở thành kẻ bị săn.

Một chiếc bẫy hoàn hảo không thể ngăn chặn con mồi.

Một sự vỡ lẽ rằng bản thân nếu tiếp tục chủ quan, sẽ là dấu chấm hết.

Sự trưởng thành.

Có đôi khi nó đến rất bất chợt.

Thí dụ một hôm bạn nhận ra rằng mình thật nhỏ bé trên thế giới này, và điều bản thân có thể làm được rất ít.

Bạn mong muốn một tương lai sẽ khác so với thực tại nhỏ bé này.

Bạn cầu sự trưởng thành, trong vô thức.

Thí dụ khác, bạn gặp một cú sốc lớn trong cuộc đời.

Bạn ngã quỵ và hầu như không thể đi tiếp nổi.

Nhưng rồi một người đã tới và đưa cánh tay của họ cho bạn với lấy.

Bạn với đôi tay nắm giữ mang đầy đủ sự trân trọng từ con tim.

Và bạn biết bạn cần phải thoát ra khỏi vũng lầy này, bạn cần phải trở nên vững trãi hơn để bảo vệ vẻ đẹp thánh khiết của người đó.

Và thế bạn, cũng trong vô thức chọn lấy sự trưởng thành.

Ở cậu bé này cũng vậy, và thậm chí các cô cậu ngồi kia xem cũng vậy.

Sẽ có một khoảnh khắc bạn nhìn lại cuộc đời rồi nhận ra và "Ồ, mình đã trưởng thành từ cái giây phút ấy ư."

Hansen Shine nhắm tịt mắt lại.

Cậu đang thở rất nhẹ nhàng.

Cậu hồi tưởng lại từ lúc đi kiểm tra những chiếc bẫy mà mình sắp đặt, cho tới khoảng thời gian tự làm hoảng sợ trên đỉnh cái cây kia, cho tới việc thiếu kiên nhẫn rồi chủ quan và đặt bản thân vào tình huống ngàn cân treo sợi bún.

Và rồi ngay lúc này, có điều gì đó vỡ ra trong cậu.

Một lẽ dĩ nhiên mà mọi cá thể sinh ra và lớn lên tại mảnh đất này rồi cũng sẽ trải qua.

Một sự lột xác.

Hansen Shine mở mắt ra.

Cậu đã nghĩ thông suốt.

"Y Sư, y chắc chắn là một Y Sư. Hơn nữa đây còn là một Y Sư giỏi nhất mà mình từng biết tới. Cậu bé này xem xem tuổi mình thật sao. Không thể tin nổi! Núi cao còn có núi cao hơn."

Để có thể giải thích cho sự kiện được thông não lần này.

Chúng ta sẽ quay ngược lại đôi chút.

Sau khi đã xác nhận loại bỏ Tiên Phong, Đấu Sĩ, Bậc Thầy Vũ Khí và Thuật Sư ra khỏi danh sách tình nghi.

Chúng ta còn có Y Sư, Kĩ Sư và Trinh Sát.

Kĩ Sư sử dụng chủ yếu là các đòn tấn công liên hồi.

Nhờ vào việc có thể biến đổi Ki một cách nhanh chóng (nhanh nhất trong tất cả các Class).

Cho nên một Kĩ Sư có thể đảm nhận việc sửa chữa cũng như hỗ trợ khống chế trong một nhóm.

Về cơ bản nếu một Kĩ Sư đã đặt bẫy tấn công.

Thì đòn đánh cuối cùng sẽ là một kích tất sát, bởi họ về cơ bản không có thể quá nhây cùng địch thủ, một khi đối thủ một chọi một phát hiện ra "Ồ ra mày là Kĩ Sư" thì 8-9 phần 10 Kĩ Sư sẽ rơi vào thế bế tắc để tấn công tiếp.

Về phần Trinh Sát, đây là một Class sở hữu khả năng "quan sát" tuyệt vời, đặc biệt nhất trong việc huấn luyện một trinh sát viên giỏi, đó là phải luôn đánh hơi được con mồi.

Trong quá trình chạy trốn Hansen Shine đã tung rất nhiều hoả mù, và có một vài thời điểm kẻ truy đuổi bị đánh lạc hướng.

Tuy nhiên phải rất nể phục hắn khi cuối cùng cũng lùng và ép góc được Hansen Shine.

Do đó hắn không phải một [Trinh Sát]. Bởi một kẻ địch đã bị dồn tới thế đuối như thế này mà một Trinh Sát vẫn chưa có động thái ám sát thì quá là mất mặt.

Chỉ còn lại cuối cùng Y Sư.

Các bạn đừng có để cái tên đánh lừa. Đây thực sự là một Class nguy hiểm.

Bởi khả năng phân phối nguồn năng lượng tiêu hao từ Class này là số một.

Bọn chúng mà nhận vị trí số 2 chắc chỉ có sai lầm của ông đọc kết quả công bố thôi…

Y Sư có một kiểu một chọi một rất hay, đó là đánh tiêu hao.

Nếu kẻ bị truy đuổi không sớm nhận ra điều này, hẳn phải chết khi mà hơi thở cuối cùng cũng không còn được lưu thông nữa.

Một cái chết từ từ và đau đớn.

Quay trở lại với Hansen Shine, cậu đã nhận thức được mối nguy hại của bản thân lớn tới mức nào.

"Khốn nạn, nếu mình nhận ra sớm hơn thì giờ đâu có chật vật thế này. Bị tên khốn kia cho vào thế đánh tiêu hao mất. Và giờ nhịp điệu trận đấu lại nằm chắc trong tay tên kia."

Cắn môi, Hansen Shine như có đôi lời thầm trách.

Ki của cậu đang được hồi, nhưng tốc độ hồi của nó chẳng thể nào nhanh được bằng cái tên kia.

Ki được chứa trong cơ thể bằng một bể chứa. Ta có thể gọi đó là Hải Ki, hay biển chứa Ki.

Cơ chế hoạt động của quá trình tuần hoàn biển là sự bốc hơi nước lên không trung, rồi thành mây rồi mưa rồi làm đầy cho biển.

Hải Ki cũng tương tự như vậy. Do đó khả năng hồi phục của từng người là khác nhau, và thậm chí khả năng giữa từng Class cũng là khác nhau.

Ban đầu nếu có thời gian để hấp thụ, thường là khi đi ngủ hoặc ngồi thiền định.

Thì Hải Ki sẽ có mức giới hạn dành cho các em nhỏ và trẻ vị thành niên là 100 điểm. Hải Ki cũng mở rộng dựa theo độ tuổi, thậm chí dành cho con ông cháu cha thì sự phát triển sẽ lớn hơn nhiều.

Sức chứa có thể nói là gấp X lần tuỳ vào số dược phẩm được cắn bởi bọn hắn.

"Phải lập kế để phản công. Nếu không thì bay màu."

Hansen Shine chắc cốp rằng mình phải phản công, lúc này hoặc không bao giờ nữa.
****
Nắng gắt chói chang.

Những tia nắng mang cường độ dày đặc chiếu thẳng vào muôn loài, điều này sẽ làm cho một vài cá thể có thể trở nên điên loạn.

Tôi gọi đấy là sự điên loạn vì say nắng, say ánh nắng cực gắt.

Khu vực đá tảng/12:00PM

Thời tiết oi bức.

Nóng như thế này mà còn ăn vận bộ quần áo liền, bó sát body thì thật là tức cười.

Phải, chỉ nghĩ tới thôi cũng đủ cảm nhận được sức nóng đang lan toả rồi.

Và việc một bộ quần áo liền bó sát body kia, thì ôi thôi, tôi nghĩ cái người đó hẳn đã điên rồi.

Điên vì cái nóng.

Có một người đang điên ở bên dưới khu mỏm đá.

Là Hansen Shine.

Đã hơn 30 phút trôi qua kể từ khoảnh khắc cậu quyết định sẽ phản công.

Đó có thể là một quyết định vĩ đại được rút ra từ một sự suy nghĩ thông não sáng suốt.

Tuy nhiên, thực tế sẽ vả vào mặt bất cứ kẻ điên nào nếu hắn dám làm mà không suy tính.

"Phản công bằng kiểu quái gì bây giờ?"

Đầu tiên, Hansen Shine có thể rời vị trí đang đứng, bởi dẫu sao việc bỏ mặc tấm lưng cho địch thủ là một việc không nên.

Tảng đá có thể che chở, nhưng nếu địch thủ tấn công từ trên cao xuống, tỷ lệ ngắm gà khoả thân là cao vô cù.

Thứ tiên, kẻ địch là một Y Sư vốn rất giỏi trong đánh tiêu hao, việc mà hắn đang chèn ép Hansen Shine cũng chính là một kiểu đánh tiêu hao: địch thủ sẽ tự lăn ra mà chết, hắn chỉ cần áp lực tinh thần mà thôi.

Có thể bạn sẽ nghĩ rằng: "Cứ lao đại ra đi có sao đâu dù đứng đây có lợi ích gì cho phát triển bản thân không?"

Nhưng Hansen Shine thì: "Không, lao lao cái con khỉ ấy."

Nhớ lại việc ngu dốt đã làm cách đây 3 tiếng trước, chỉ vì một lần mất kiên nhẫn mà khát chết, chính bản thân đã rơi vào tình thế này. Nếu còn tiếp tục chơi ngu nữa, không biết bản thân tương lai sẽ phải ngậm khổ ra sao…

Đó là những gì thực sự đang diễn ra trong đầu của Hansen Shine.

Một Hansen Shine nói rằng đi đại đi đứng một chỗ làm gì, một kẻ khác giống hắn lại nói thôi thôi đi mà không biết đi đâu thì ở một chỗ an toàn hơn đấy chứ.

Bất lực.

Không một manh mối, cảm xúc thì mệt mỏi, cơ thể tới giới hạn.

"Không lẽ nào một thiên tài của gia tộc Hansen như ta lại có cái ngày này ư."

Từng dòng hồi ức cứ ùa về bộ não của Hansen Shine.

Đây là thử thách khó khăn nhất mà anh ta phải đối mặt.

Nếu bỏ chạy, sẽ là mất hết.

"Không, không. Đã nói rằng nếu bản thân không thể trở thành Mạo Hiểm Giả, khoảng cách giữa mình và huynh trưởng sẽ ngày một lớn hơn."

*tiếng chát bốp

Một tiếng vỗ vang giòn vọng lên giữa không trung.

Ngó lên rồi ngó xuống tìm kiếm, thì ngỡ ra hai má của Hansen Shine đã đỏ hồng.

Một cú tự vả cực mạnh.

"Cái đ…. nó… Chạy cũng không còn hơi, đứng một chỗ khác gì tự mình hại mình, trốn cũng không xong, thế thì bố mày liều mạng.

Liều nhiều ăn nhiều, liều ít ăn ít."

Một tiếng thét dài vang lên.

Tiếng thét chỉ có một chữ. "A"

"AAAAAAAAAAAAAAAA"

Hansen Shine từ sau tảng đá trú ngụ vọt thẳng ra bên ngoài.

Một động tác xoay người như thể muốn tránh một vật gì đó sẽ bay tới.

Đôi mắt rực lửa chiến đấu. Không phải hôm nay thì không thể có ngày mai.

Một quyết tâm như thể chỉ cậu vừa học qua một khoá làm giàu cấp tốc trên mạng và giành giật được ngay vị khách hàng đầu tiên.

Mọi cử chỉ đều ăn khớp nhau. Và nếu được phép mở một bài nhạc chắc sẽ là bản "Radioactive – Tưởng Long".

Tiếng thét vẫn còn được vang lên và sau cú xoay người kết hợp lạng lách.

Hansen Shine xuất hiện như một vị thần.

Cậu đạp chân trái vào một khối đá nhỏ cạnh bên để lấy đà thật mạnh lao lên đằng trước.

Như một mũi tên được lao ra khỏi cánh cung.

Cậu bắn vút về phía đằng trước.

Tốc độ cực nhanh, cậu đã lao ra khỏi khu mõm đá.

"AAAAAAAAAAAAAAAAAA…a…a…a"

Từ "A" trong câu tự thoại kia có rất nhiều âm sắc.

Từ "A" trong mạnh mẽ ngay từ ban đầu.

Tới khi cậu đã ra khỏi khu mõm đá, "A" trở nên có phần thở dốc và lo âu.

Cho tới hiện tại, ngay lúc này, "a" của cậu như một sự bất ngờ.

Hay nói đúng hơn là kinh ngạc. Cậu không tin vào mắt của mình.
***
Ngồi phía ngoài của khu mõm đá, một cậu thiếu niên đang ngóng đợi.

Cặp mắt kính cận khá là bắt mắt, cậu tiếp tục quan sát thông qua cặp kính ấy.

Bên hông, cậu đeo cho mình một chiếc túi chéo.

Tóc mái thì phủ xuống mắt phải, trông khá xuề xoà.

Làn da cậu nhóc hơi ngâm.

Thân thì dài, nhưng có vẻ chiều cao chỉ hơn 1m5, nhìn khá là kì cục.

Quần baggy hơi sẫm màu và chiếc áo sơmi trông quá là bình thường.

Kết hợp tất cả lại, cậu chẳng có vẻ gì ưa nhìn của một nhân vật trọng điểm ở chương dài này cả.

Lâu lâu cậu lại có động tác đẩy cặp mắt kính bằng ngón trỏ tay phải.

Thỉnh thoảng lại có một vẻ gì đó như thể hồn bay phách lạc.

Và rồi cậu nằm tay trái chống đỡ cái đầu, phía mặt hướng về lối ra của khu mõm đá.

Cậu nằm ngủ.
***
Hansen Shine lao thẳng ra khỏi mõm đá với vận tốc không kém gì một chiếc công thức một.

Khát khao không chết không thôi.

Có làm thì mới có ăn.

Cậu như lột xác trở thành một chiến binh dũng cảm nhất cõi đời này dám một thân khiêu chiến bè lũ Dragon.

Và cho tới khoảnh khắc hiện ra trước mắt, cậu đứng hình.

"Chuyện… chuyện quái gì đang xảy ra thế này…"

Cậu ấp a ấp úng mà không thể nghĩ ra thêm được bất kì câu từ nào để nhận định về hoàn cảnh kì quặc này.

"Một cậu nhóc còn thấp hơn cả mình nữa, thậm chí nhìn còn hơi kì lạ, cũng chẳng đẹp trai cao ráo mặt hiện đầy vẻ thánh thiện như mình. Kẻ mà đã truy đuổi mình suốt cả 3 tiếng hơn. Kẻ mà phá hỏng toàn bộ những cái bẫy, rồi du kích mình rồi dồn mình tới thế gần bị chiếu bí như này. Lại trông tầm thường thế này ư. Vớ vẩn! Làm sao mà tin nổi. Hay là đây chỉ là một kẻ lạ mặt nào đó vô tình đi ngang đây. Ừm hẳn đấy là lời giải thích rồi."

"Nhưng…. Nhưng lỡ hắn là thiệt thì sao…. Thế liệu nơi đây có bẫy rập không."

Suy nghĩ vừa loé, Hansen Shine nhảy hẳn về phía sau vài bước.

Chỉ trong một tích tắc. Cậu lấy ra cho mình một con dao bấm.

Mặt nhìn thẳng hướng cậu bé tầm thường kia.

Nhưng Hansen Shine không có cất tiếng nói ngay.

Một bầu không khí nói rằng căng thẳng cũng không đúng, từ chính xác hơn có lẽ là ‘phức tạp’.

"Cậu không cần phải làm quá như vậy đâu. Trò chơi ĐÃ kết thúc rồi, buông con dao xuống đi bạn êy."

"Hả?"

Hansen trả lời cho câu nói của cậu bé kia, một cách bất ngờ.

Có quá nhiều thông tin trong câu nói trên: không cần, trò chơi, ĐÃ, kết thúc.

"Ê tên kia, ngươi đang nói cái gì vậy hả? Giỡn mặt đấy à. Ta chưa thua mà. Ngươi nghĩ ngươi tự cao tự đại tới mức kêu ta đầu hàng để hưởng sự khoan hồng à. Ngươi là luật pháp à. Bớt giỡn đi."

Được một phen kích thích, Hansen Shine không kìm nén nổi cảm xúc đã vỡ oà ra.

Dây thần kinh tiếp nhận căng thẳng của cậu đã lên quá cao.

Một màn tra tấn trước đó như thúc đẩy con người cậu phải bộc phát ra mọi thứ dồn nén trong đầu.

*cười khúc khích

Cậu nhóc đằng kia mở đôi mắt ra.

Cậu nói: "Ấy khoan khoan, đừng vội hành động. Ngươi thử đếm từ 1 đến 10 đi rồi sẽ hiểu lời ta nói là có ý vị gì."

"Đếm? Từ một tới mười? Mi đùa ta đấy à?"

Cậu lắc đầu, không nói gì thêm cả.

Cậu nhìn thẳng vào mắt của Hansen Shine.

Mặt đối mặt.

Mắt đối mắt kính.

Hansen Shine vô ý thức làm theo.

"Một"
"Hai"
"Ba"
"Bốn"
"Năm"
"Sáu"
"Bảy"
"Tám"

"Chín" cậu nuốt nước bọt
"Mười" cái tay cầm chắc con dao bấm được siết chặt.

Bảng thông báo
Chúc mừng thí sinh Hansen Shine và thí sinh Mizumi Shiroe đã vượt qua bài kiểm tra.
Sau thông báo sẽ là 10 giây chuẩn bị để triệu hồi thí sinh trở về học viện.
Apprentice Zone khu vực rừng núi hạ màn.

"Ể!" - Hansen Shine.
****
Học viện/phòng giáo viên/12:25PM

*tiếng sấp giấy gõ mặt bàn

Cô Sun: "Ố là la."

Giọng hát ngâm vang của cô Sun ngân lên, cứ như thể mọi phiền muộn của ngày thi đầu tiên đã chấm dứt.

Dù rằng hôm nay mới chỉ là ngày thứ hai của bài kiểm tra.

"Trông cô có vẻ vui đấy, cô Sun nhỉ. Mới trúng Takalott hả."

"Trúng cái giề mà trúng, tui vui là vì điều khác ấy nhá, thầy Watanabe."

"Thật vậy sao, thế mà trông cô kìa, mới hôm qua còn..."

"Còn gì, còn sao, còn thế nào. Đó là tui của ngày hôm qua, còn hôm nay nhá, là một tui mới nhá."

"Ồ ồ hẳn là mới, hẳn là mới." Watanabe cũng nở một nụ cười.

"Chứ sao, anh cũng vui mà nhỉ, rằng học trò cưng của anh, cậu nhóc tới từ gia tộc Hansen ấy, đỗ rồi. CHÚC~ MỪNG~ NHÁ~."

"Uầy, cô chúc mừng tôi hay là cà khịa tôi thế?"

"Đây không có nhá, tôi chúc mừng cho anh thật, là thật."

"Thật à, thế sao cô cứ phải nhấn mạnh khúc chúc mừng thế? Nghe cứ như cô đang sỉ vào tai tôi đôi điều ấy…"

"Thật, thật tình là chúc mừng, Hansen nhóc ấy không phải làm quá tốt sao, nhờ vào một loạt cái bẫy (bị vô hiệu hoá) ấy mà trở thành một trong 2 thí sinh cuối cùng sao."

Cô Sun vừa nói nhỏ khúc trong ngoặc đơn, vừa lấy tay che miệng.

"Ê này này, cô đừng có quá đáng nhé. Ý cô là học trò cưng của cô, thằng nhóc Mizu Mizu gì ấy làm hết chứ gì. Thôi, cô đừng cố giải thích khuôn mặt cô hiện lên 2 chữ "Đúng vậi" cả rồi kìa kìa. Đây đây gương đây có muốn soi không hả?"

"Fu Fu Fu. Ít ra anh cũng hiểu tui quá đó chứ thầy Watanabeee~."

"Không cãi nhau với cô nữa. Chúng ta còn một đống báo cáo cần làm đây này. Đợt này thật sự có quá nhiều mầm non cần được phát triển. Thật tình tôi không muốn đồng ý nhưng thượng tầng Takahashi đã đúng khi cho bài kiểm tra cuối kì là [Battle Royale]."

"Anh cũng có mặt này trong người ấy nhỉ."

"Hở cô nói gì cơ?"

"Không có gì." *ngoảnh mặt đi nơi khác.
***
10 giây đếm ngược.

Hansen Shine.

Cánh tay cầm con dao buông lỏng ra, con dao rớt xuống.

*keng

Tay còn lại chỉ về phía Mizumi Shiroe, "Cậu… Cậu đã làm gì…"

5 giây đếm ngược.

Mizumi Shiroe.

Ngồi xếp bằng ngay ngắn. Ngón tay cậu đang cuốn cuốn thứ gì đó và rồi ném nó vào cái túi chéo.

Mặt đối mặt một lần nữa với Hansen Shine.

Không nói gì cả, nhẹ nhàng gật đầu.

2 giây đếm ngược.

Hansen Shine "Thật là con người kì lạ."

1 giây đếm ngược.

Bảng thông báo.
Triệu hồi thí sinh thành công. Hẹn gặp lại.
***
Biên bản báo cáo hành động của thí sinh Mizumi Shiroe.

10:00AM ngày thi đấu thứ nhất, bắt gặp Gomu Del Gonzai tại vùng lân cận nơi cậu được triệu tập. Trong suốt khoảng thời gian giao đấu thì đã cài một chất gì tựa dây trong suốt vào trán của cậu này.

0:15AM ngày thi đấu thứ hai, lẻn vào hang núi phía bờ rừng. Cài một chất gì đấy tựa như dây trong suốt vào caravat của thí sinh Hansen Shine.

0:15AM - 4:05AM thực hiện liên tiếp 20 phi vụ tương tự, đồng thời phá huỷ tất cả bẫy rập mà Hansen Shine đã dựng lên.

7:00AM ngóng nhìn Hansen Shine từ trong bụi rậm, tiến hành đặt bẫy và biến mất dạng.

7:30AM-9:05AM thực hiện ám sát thành công 15 thí sinh nhờ việc theo dấu và nhất kích tất sát.

9:05AM quay về nơi ẩn nấp của Hansen Shine thì phát hiện anh ta đã bỏ đi.

Shiroe lần theo dấu vết của Hansen.

Vượt qua những lần bị hoả mù kìm chân, Mizumi Shiroe đã phát hiện vị trí của Hansen Shine.

11:30AM trong lúc Hansen Shine không có bất kì phản ứng gì thì Shiroe một lần nữa biến mất, cậu phát hiện ra Gomu Del Gonzai đang bị thương và nằm ở một chỗ. Sau một quá trình trò chuyện thì Del Gonzai xác nhận cậu đã thua cuộc. Đầu cậu đã bị headshot, còn tim thì sắp bị phát nổ do trúng độc của một Y Sư kẻ mà cậu đã tiêu diệt trước đó. Hắn đồng quy vu tận.

11:39AM Shiroe trở về tảng đá và nhìn về phía Hansen Shine, dường như đang đấu tranh nội tâm, liệu cậu sẽ kết liễu Hansen Shine để Gomu Del Gonzai được tiếp tục? Quá mệt vì những suy nghĩ, cậu nằm ra và ngủ.

12:01PM tiếng bốp chát to bự vang lên Shiroe tỉnh giấc

12:02PM một tiếng hét dài vang lên và kèm theo đó là những tiếng cử động lạ.

12:03PM Hansen Shine có mặt trước cửa ra vào của khu mõm đá.

12:05PM Hansen Shine cầm con dao bấm.

12:08PM Gomu Del Gonzai không qua khỏi, Shiroe nhận được tín hiệu từ trước vì sợi tơ mỏng đã mất kết nối liên lạc.

12:09PM cả 2 người thoát khỏi Apprentice Zone.
***
"Thật kinh khủng! Hạ gục 15 thí sinh chỉ trong vòng 2 tiếng. Uầy cô không phải là đã đào tạo ra một con quái vật đó chứ cô Sun thân mến?"

"Cô cứ làm quá không thưa cô Hanabi! Việc gì chỉ có tôi mang danh đào tạo quái vật thế, trong khi một mình thí sinh Hồ Vân đồ sát toàn bộ phòng thi số 22 kia mà. Hồ Vân không phải học trò của cô sao cô Ha-Na-Bi?"

"Hồ Vân. Đây có phải là đứa con trai duy nhất của Đại gia tộc Hồ kia không?"

Người vừa thốt lên là thầy Watanabe.

Cái tên Hồ gia vừa thốt lên, cả phòng như chìm vào một bể tĩnh lặng.

Có người nuốt nước bọt, có người giở vanh vách đống sổ sách, có người thì nhìn lên trần nhà như thể vừa nghe qua cái tên của kẻ thù số một của mình gặp tai nạn.
"Phải chính là Hồ gia kia."

Lời xác nhận tới từ thầy hiệu phó Dr.Broxah.

Bể tĩnh lặng lúc này hoá thành cái chợ tĩnh lặng.

Dường như mọi ngôn từ sẽ đều bị ăn câm lặng một khi 2 cái chữ "Hồ gia" được nêu lên vậy.

Tương tự như Takahashi, Hồ cũng là một Đại gia tộc.

Những kẻ sở hữu cho mình một trong bảy đại niên thú là [Cổ].

Một gia tộc khổng lồ của vùng biển phía đông, nơi mà khi nhắc đến thôi cũng cảm thấy thở gấp.

Đại Hải Sơn.

Nghe đồn rằng nếu bạn đi về hướng đông, nơi mà mọi con đường lưu thông hàng hoá trên cửa khẩu muốn đi sang, bắt buộc bạn phải thông qua nơi này, Đại Hải Sơn.

Và khi thông qua nơi này, bạn chỉ là "khách" của nơi này, ngoài quyền là một vị khách, bạn phải chấp nhận phong tục nơi đây, nếu không sẽ bị đào thải.

Chúa tể của vùng biển đông, Đại gia tộc Hồ gia.

"Không phải chúng ta cũng có một cái tên là viên ngọc sáng giá không kém gì cái bọn Hồ gia đó đúng không? Ngọc nữ công chúa của Takahashi."

Người chữa cháy là cô Sun.

"Phải, phải. Chính là tiểu công chúa. Ồ, nhìn xem, đợt này tiểu công chúa săn lùng thành công [Cánh chim bạc] đó. Wow đã bao lâu rồi mới có một người nhận được [Cánh chim bạc] kia chứ. Hà Hà… à"

"Nhưng năm nay có tới tận 4 thí sinh bắt thành công [Cánh chim bạc]."

Người vừa bị quê đó là thầy Xiao Way. Người làm cho thầy Way quê đó là thầy Watanabe.


"Huanfeng, ồ thêm một cậu nhóc tới từ tầng chót đậu này. Và cậu là một trong bốn người may mắn kia."

"May mắn à? Anh nhìn xem chung phòng thi với cậu nhóc này là ai? Là cái tên họ Hồ đó đấy. Thậm chí phòng thi ấy không chỉ có một tên họ Hồ mà tận hai tên họ Hồ. Một sự khó tin tới từ cậu nhóc Huanfeng kia."

"Anh nói phải…"

"Các thầy cô có thấy đôi chị em gái song sinh nhà Camillia chứ, bọn họ cùng vượt qua thử thách này…"

"Ồ, cô nhắc tôi mới chú ý. Là Camillia đó, nghe đâu trong năm nay – năm đại tiệc mừng thọ của Takahashi – tiểu gia tộc Camillia chính thức trở thành quý tộc Camillia. Đây sẽ là song hỉ cho cả hai gia tộc truyền thống bậc nhất xứ Hoa chúng ta."

"Tiếc nhỉ, nếu cả hai gia tộc ấy có trưởng tử kế thừa thì hay biết mấy. Đằng này cả hai đều chỉ là trưởng nữ."

"Ôi. Anh không nên nhắc tới điều đó ở đây."

"Uầy tôi xin lỗi, lỗi tôi nghĩ gì nói đấy."

"Có tin đồn hình như Hồ gia đợt này tham dự kì thi là để tham dự vào việc hôn lễ của tiểu công chúa, không biết điều này có thật không…"

"Có tin đồn này à?"

"Ùi tui không biết đấy…"

"Ây da nếu thế thì thật tệ rồi, nếu thành sự thật liệu tên Hồ gia kia sẽ đổi huyết thành Taka hay Taka sẽ không có kẻ kế vị đây…"

*bàn tán xôn xao

*tiếng đập bàn

"Các vị tính biến nơi đây thành cái chợ à?!"

"Tôi không rõ quý thầy cô lo lắng điều gì? Lo lắng tương lai tiểu công chúa, hay đại cục? Vớ vẩn. Chúng ta là giáo viên, trách nhiệm chúng ta là giáo dục. Điều mà lý ra các quý thầy quý cô nên nắm vững. Ngoài kia chỉ là những đứa nhóc tì, tiểu cô nương 14-15 tuổi mà thôi. Những chuyện này chẳng liên quan gì tới chúng hết. Nếu có liên quan thì sự liên quan ấy đến từ chính quý thầy cô đấy. Đó là việc sẽ ghép nhóm ra sao và khai phá tiềm năng bản thân chúng ra sao. Ở đây còn ai nhớ lời mà ngài Takahashi đệ Nhất nói không?"
Im lặng.

"Một dân tộc muốn thoát khỏi ách nô lệ thì phải …"

"…thì phải xây dựng vững chắc một nền giáo dục. Giáo dục chính là kim chỉ nan để thay đổi một con người."

"Phải! Đó chính là giáo dục!

Nếu chính quý thầy cô ngồi đây lo nghĩ về quá xa, rồi đem chúng ảnh hưởng tới quá trình dạy dỗ tụi nhỏ.

Chuyện gì sẽ xảy ra?

Có khác gì phản giáo dục hay không? Có khác gì một tên nô lệ cho số mệnh hay không?

Chính quý thầy cô đã nhìn cuộc đời qua góc nhìn một kẻ chấp nhận số mệnh, vậy còn lý do gì để dạy lũ trẻ cách chống lại số mệnh?"

Im lặng.

Sự im lặng tuyệt đối.

"Buổi họp kết thúc.

Cô Sun cô photo tất cả bản tài liệu trên đây rồi giao cho từng GV đi.

Mọi người cố mà tổng hợp xong bản báo cáo nhé.

Đây là lứa học trò xuất sắc nhất mà tôi từng được trông thấy và tôi mong rằng quý thầy cô cũng nhìn ra được vẻ đẹp tiềm ẩn bên trong chúng như tôi."

Tiếng bước chân ra khỏi phòng của Thầy hiệu phó – Tiến sĩ Dr. Broxah.
****