Chương 65: thoải mái

Thế Gian Kịch

Chương 65: thoải mái

Chương 65: thoải mái

Trần Long đi theo người đàn ông kia đến một đoạn hắn mới nói:

" Trong tộc của ngươi, ai sở hữu tu vi cao nhất, hiện tại trưởng tộc là ai, tu vi đạt đến đâu, trung bình thực lực của các trưởng lão, thực lực tính trong vùng đạt thứ mấy. Thế lực đối đầu với gia tộc ngươi có những thế lực nào ".

Người đàn ông trung niên cau mày lại, sờ lên trên ngực có một dấu ấn đen xì, hình thù quái lạ, nhưng vô cùng uy nghiêm, hắn cắn chặt răng lại nói:

" Cao nhất chính là lão tổ, tuổi đã ngoài trăm, cảnh giới tông sư lục phẩm, còn trưởng tộc là huynh trưởng của ta, Nguyễn Long, cảnh giới tông sư bát phẩm, trung bình các trưởng lão đều đạt được nhất phẩm, trong vùng cũng tính là một thế lực ".

" Thế lực đối đầu thì nhiều lắm, như Mai gia, Lục võ đường, Hưng Thương đội,..... ".

Trần Long nghe xong liền gật đầu, nói chung thực lực của gia tộc kia chả ra làm sao, được tính một thế lực tầm trung trong vùng đi. Nơi đây cũng được tính là một nơi thích hợp để lẩn trốn, không mạnh cũng không yếu. Hắn chỉ đợi ở đây tầm 7 năm liền rời đi, ở lâu quá hắn sợ tông môn tra ra được.

Hắnn liền híp mắt lại suy nghĩ một lúc, đây là lúc hắn thử nghiệm thần thông trong đạo kinh.

" Vạn Biến thuật ".

Con mắt hắn hoá thành tròng đen xì, sau đó màu đen từ từ bao quát lấy cơ thể, từ bóng đen bước ra một thằng nhóc, khuôn mặt bình thường không có gì đặc sắc, nhưng con mắt vẫn giống như viên ngọc quý nhất trên thế gian này.

Nhìn cơ thể mới của mình khiến cho Trần Long vui mừng không thôi.

" Thật không ngờ đạo kinh lại mang đến tác dụng này, từ biến hoá khôn lường cho đến đánh dấu ấn lên người khác, thậm chí còn hoá được tà thể ".

Đạo kinh thật sự quá nghịch thiên, nó mạnh hơn tất cả những công pháp hắn từng tu luyện, công năng của nó đã vượt trên tất cả. Vì vậy lên, con mắt của Trần Long nhăn lại, hắn mà bị bắt, cái chết là chắc chắn.

Người đàn ông trung niên nhìn thấy Trần Long biến thành một người khác, lông mày hắn nhăn lại, tại sao lúc gặp thương đoàn hắn không biến đổi thân thể, trừ phi hắn ta cố tình để kiếm lí do. Một luồng khí lạnh cứ thế từ lưng hắn sộc lên tới não, khiến cho chân hắn hơi cứng đờ.

Đi đến ngày thứ ba, vết thương trên cơ thể người đàn ông trung niên càng lan ra, các vết độc càng ăn sâu vào bên trong, con mắt hắn nhíu chặt lại, lại quay ra đằng sau nhìn Trần Long.

Trần Long nhìn tên đằng trước hơi suy tư rồi tiến đến lại gần nói:

" Ngươi lại đây để ta hút chất độc ra ".

Người đàn ông trung niên liền thở ra một tia mừng rỡ, Trần Long đặt tay lên người hắn rồi rút chất độc ra khỏi cơ thể của hắn. Cảm nhận được chất độc biến mất, nhưng các vết thương vẫn quá nặng, người đàn ông trung niên chỉ còn cách cố cắn răng tiếp tục bước đi.

Con mắt Trần Long hướng về phía chỗ quần áo hắn giấu, không biết tông môn đã xác nhận địa điểm chưa, nếu xác định được rồi thì bọn hắn sẽ bao quát không gian gần đây, tốt nhất là hành động nhanh.

Đi thêm hai ngày nữa mới đến một thành nhỏ, con mắt của Trần Long nhìn ra toàn bộ xung quanh, thành này quá nhỏ, so với thành Ức Châu, quê hương của hắn còn nhỏ hơn.

Nơi đây không phải Thành quốc mà là Tô quốc, một nước quá nhỏ bé so với Thành quốc, xếp vào thế lực cấp 3, kẻ mạnh nhất trong quốc gia cũng chỉ là cảnh giới sơn hà mà thôi, còn quốc gia có lá bài tẩy khác hay không thì hắn không biết.

Nằm ở hướng nam so với Thành quốc, quốc gia dựa vào ngành khai thác các tài nguyên trên núi, sở dĩ quốc gia còn sống cho đến bây giờ là chính sách ngoại giao vô cùng mềm dẻo, ai mạnh hơn liền cúi đầu xưng thần, ai yếu hơn liền hỗ trợ trong khả năng.

Còn lúc chiến tranh giữa các nước lớn liền ngay lập tức đóng cửa biên giới, không giao tiếp với bất cứ quốc gia nào, lấy tiêu chí trung lập đặt lên hàng đầu, lại thêm lãnh thổ khá nhỏ bé cùng với không có tài nguyên lớn, khiến cho lập quốc đã hơn 1000 năm, nhưng vẫn chưa trải qua bất cứ cuộc chiến nào.

Trần Long không nghĩ nữa, con mắt hắn nhìn về phía toà thành phía trước, phần cao nhất có một lá cờ hình chữ X màu đỏ, xung quanh được bôi màu trắng, lá cờ đại diện cho Tô quốc.

Một tên lính đứng trên thành nhìn xuống liền sững sờ, sau đó hắn gào lên.

" Mau cho Nguyễn Vương vào, lập tức báo về cho Nguyễn gia ".

Cánh cổng cứ như thế mở ra, con mắt Trần Long nhìn phía trong thành, một đoàn người chạy ra dẫn Nguyễn Vương vào, Trần Long đang định đi theo thì bị một thanh niên ngăn lại.

Nguyễn Vương liền quay ra đằng sau nói:

" Đây là đứa con ta nhận nuôi, các ngươi hãy đối xử như người trong tộc là được rồi ".

Thanh niên liền nhíu mày, lại nhìn ra cơ thể tàn tạ của Nguyễn Vương liền dẫn Trần Long vào theo, cánh cổng cứ như thế mà khép lại, Trần Long hít sâu một hơi.

Cả hai người bị chia tách ra, một đám người mang Nguyễn Vương đi dưỡng thương, còn một số người khác dẫn Trần Long vào một căn phòng trống chỉ có một cái giường cùng với một cái tủ.

Vào đến trong phòng, hắn ngồi đợi một lúc liền có một đám người mang quần áo thiếu nhi vào, Trần Long không nói câu gì chỉ gật đầu, sau đó liền đuổi cả bọn ra, đóng cửa lại.

Hắn vứt cái khăn quấn trên người đi, sau đó chọn một bộ quần áo mặc vào, tuy hơi chật nhưng không làm sao, cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.

Nguyễn Vương đang trong phòng trị thương, cả cơ thể đang được băng bó cẩn thận, xung quanh có thêm vài người nữa, một tên y sĩ bắt mạch một lúc rồi nói:

" Hiện tại cơ thể đã ổn định, dưỡng thương nửa năm là được ".

Một người khoác trên mình một bộ da thú, mái tóc màu đỏ, con mắt nhìn về phía Nguyễn Vương nói:

" Tên nào dám cướp đồ của Nguyễn gia ta chứ ".

Giọng hắn như đang nói một mình, nhưng Nguyễn Vương hiểu được vấn đề liền cắn răng, con mắt hắn đỏ ửng lên, khuôn mặt tràn đầy tức giận nói:

" Ta cũng không ngờ được lại có một đoàn cướp như vậy, chỉ có một tên võ sư nhị trọng nhưng độc công của hắn vô cùng kinh khủng, một chưởng đã giết gần hết ".

Hắn ta bắt đầu thêu dệt lên một câu chuyện, con mắt của Nguyễn Vương nhìn thẳng vào người đàn ông trung niên, như thể mọi điều hắn nói ra đều là sự thật, nếu Trần Long ở đây cũng phải công nhận tài năng diễn xuất của hắn.

Người đàn ông trung niên gật đầu, hắn lấy tay của mình đặt lên tay của Nguyễn Vương mỉm cười nói:

" Đệ cứ nghỉ đi, chuyện này ta giúp đệ ".

Nói xong hắn cũng hất áo choàng đi mất, để lại Nguyễn Vương cùng với vài người ở lại.

Khi ra đến ngoài hắn lại nhìn vào phòng chữa bệnh liền nhíu mày lại, lô hàng bị cướp hắn không quan tâm, số thảo dược ấy kiếm chẳng bao nhiêu, nhưng Nguyễn Vương bị đánh cho còn nửa cái mạng, thậm chí binh lính đi theo toàn bộ bị giết chết, làm mất mặt của Nguyễn gia là chuyện nhỏ, nhưng không ai dám làm cho Nguyễn gia là chuyện lớn.

Con mắt hắn liền đăm chiêu, được một lúc hắn liền nở một nụ cười.

" Đi truyền tin ra khắp thành, Nguyễn Vương đi trên đường cứu giúp một đoàn người gặp nạn, kết quả là một cái bẫy, đi đến gần núi liền gặp mai phục, cuối cùng chỉ có Nguyễn Vương là chạy được ".

Tên đứng đằng sau liền gật đầu rồi rời đi, người đàn ông trung niên lắc đầu, tuy câu chuyện có nhiều lỗ hổng, nhưng chỉ cần lấy được lòng của mấy tên tầng lớp thấp coi như hắn cũng không lỗ.

Trần Long vẫn nằm lì trong phòng không làm gì cả, công pháp hiện tại ngoại trừ Hứa Phàm đưa cho thì hắn chỉ còn mỗi một môn độc công, thể thuật cùng với đạo kinh.

Mà đạo kinh thâm sâu vô cùng, không thể ngày một ngày hai hiểu ra được, vậy lên hắn cũng lười nhìn để đến tối xem thế nào, nghĩ xong hắn cũng lười nằm luôn ra giường đi ngủ.

Ngủ được 1 lúc, Trần Long đứng dậy đi ra ngoài, bước ra tiểu viện hắn liền bị chặn bởi hai thằng nhóc, hắn định tránh đi nhưng bọn chúng vẫn không cho qua. Trong một góc tối ít người qua lại, một thằng nhóc nằm sõng xoài dưới đất mặt bình tĩnh, con mắt hắn nhìn về phía hai thằng nhóc lạnh lùng.

Hai thằng nhóc kia liền sờ lên cánh tay đỏ ửng của mình liền cắn răng, không biết thân thể của thằng nhóc này làm bằng gì mà vô cùng cứng, bọn hắn đấm nãy giờ người đau lại là bọn hắn.

Hai bọn trẻ rời đi, Trần Long vẫn nằm dưới đất, con mắt hắn nhìn lên bầu trời, không cảm giác quản thúc, không cảm giác nguy hiểm dình rập qua mỗi bước chân, thật sự là thoải mái.