Chương 63: tân sinh

Thế Gian Kịch

Chương 63: tân sinh

Chương 63: tân sinh


Cái bóng của tông chủ đời trước liền cười lạnh, chính phái còn có khả năng rước hắn về, nhưng đây là tà phái, thứ đã chết đi như hắn, cũng chỉ một mầm hoạ lớn mà thôi, mà nàng có thể tìm thấy được hắn, coi như có 6 thành giết được hắn.

Trần Long nhìn cái xác khô trên cơ thể vẫn còn khoác một chiếc cà sa liền híp mắt lại, trực tiếp bước tới, một giọng nói đằng sau liền lạnh lùng vang lên.

" Nơi đây là một kho tàng, mong ngươi có thể cạnh tranh công bằng".

Trần Long lập tức quay ra sau, một luồng khí tức bắn thẳng đến bọn hắn, khiến cho đám nhóc không thể không dùng tay chắn lại, cách biệt thực lực quá lớn chính là câu trả lời duy nhất của hắn.

Nguyễn Minh liền cắn răng, con mắt hắn nhìn ra đồng đội mình phía sau nhíu mày lại.

Trần Long thấy vậy liền thu hồi khí tức của mình, hắn đi vòng qua cái xác trực tiếp bước vào bên trong. Đúng như hắn đoán, bên trong không có gì cả, tất cả chỉ là những căn nhà tan hoang đổ nát, nhưng tuyệt nhiên không có một vết máu.

Hắn cứ vậy đi khắp nơi, xung quanh không có gì chỉ có mùi của tử vong hiện hữu, cái hồ đã khô cạn không còn nước, những cái cây đã mục nát đổ xuống, nhưng Trần Long vẫn tiếp tục bước đi, đến bước cuối cùng hắn nhìn thấy một hang động liền mỉm cười lập tức chui vào bên trong.

Bên trong tối đen, con mắt của Trần Long phải dùng long nhãn để nhìn, được một lúc hắn liền chạm tới nơi cuối cùng, khắp nơi là những xác chết nằm la liệt, tất cả đều khoác trên mình một chiếc cà sa, nhưng lại không có xác chết của những đứa trẻ, có lẽ là tan thành cát bụi lâu rồi.

Hắn nhìn lên một tấm bia đen, vừa nhìn thấy con mắt hắn liền sững người lại, giọng nói hắn chở lên lắp bắp.

" Đạo kinh, đây chính là đạo kinh ".

Trần Long cắn chặt răng, đạo kinh chính là một công pháp còn vượt trên nghịch phẩm, bất cứ cảnh giới nào cũng có thể tu luyện được, thậm chí nó còn lẩn trốn được đại đạo truy sét, nó chính là một báu vật vô giá, nếu các đại năng biết vật báu này ở bên trong, thế các tên được chọn ở đâu, có lẽ không có ai biết vật báu này.

Nơi đây quá dễ dàng để lấy, thậm chí không cần tốn một chút sức lực nào, hắn nhìn bia đá được khắc lên một hình tà thần, con mắt hắn nhắm chặt lại, hiện tại hắn đang đấu tranh giữa tham lợi và lí trí.

Một thanh kiếm đâm xuyên qua cơ thể, Trần Long liền bất ngờ quay ra đằng sau, hắn nhìn đứa trẻ liền ngã gục xuống đất, thằng nhóc kia liền thở dốc, con mắt hắn nhìn tấm bia từ từ bước lên nở một nụ cười, tuy nhiên khi tay hắn vừa chạm tấm bia, linh hồn liền trực tiếp hút vào bên trong, khuôn mắt hắn liền sững sờ ngã gục xuống.

Trần Long bình tĩnh đứng lên, vết thương trên cơ thể hắn bốc ra một luồng khói, một lúc sau nó liền lành lại, hắn nhìn tấm bia đá lại nhìn cái xác chết nhếch môi cười, đây là đầu tiên hắn thấy tên đần như vậy.

Hắn nhìn qua tấm bia lắc đầu, nó là một tà vật chính hiệu, toàn bộ phật môn đều phải trông coi nó, tuy không bảo vệ được nhưng nó vẫn ở đây, tức là cuối cùng tên đồ sát phật môn bỏ qua không lấy nữa.

Hắn đứng gần vào tấm bia, con mắt hắn nhìn thẳng vào bức hình, đột nhiên trong lòng hắn dâng lên tham niệm, trận pháp có liên quan đến thể thuật, mà hắn có thêm tâm ma nữa, biết đâu còn đường sống.

Khuôn mặt hắn càng chở lên méo mó, lên đi hay ở lại vẫn cứ loay hoay trong đầu hắn, nhất là khi chỉ trong vòng vài khắc chỗ này sẽ bị phát hiện, con mắt hắn tràn đầy sát ý, nếu như hắn ra ngoài giết toàn bộ những đứa trẻ kia thì sao.

Trần Long cắn chặt hàm răng lại, lần này hắn đã cược mạng mình thì chơi cho tới bến đi, cánh tay hắn chạm vào tấm bia, một luồng khí lực hút cơ thể hắn vào bên trong.

Khuôn mặt hắn bắt đầu méo mó, cánh tay hắn xuất hiện một linh hồn khác rồi chui thẳng vào bên trong, Trần Long liền thở dốc vài hơi, hắn nhìn ra vùng không gian trắng bệnh liền nhíu mày lại.

Một pho tượng khổng lồ hiện ra trước mặt hắn, một tôn tà thần màu đen xì, khuôn mặt dữ tợn, chỉ cuốn lên người một tấm vải, chiều cao đến hàng chục mét, khí tức từ bức tượng toả ra khiến cho người khác không nhịn được mà quỳ xuống.

Trần Long bình tĩnh bước lên, bức tượng đột nhiên mở mắt nhìn thẳng về phía hắn, một tiếng thở dốc phá tan đi sự yên lặng bên trong không gian tràn ngập tử thi, Trần Long lắc đầu đứng dậy, hắn cảm nhận được một thứ gì đó, con mắt hắn liền ngẩn ra, hắn đạt được tân sinh, một lột xác hoàn toàn.

Bia đá kia đã hút sạch những gì trong hắn, kể cả những thứ tông môn gieo vào bên trong, thứ Trần Long cảm nhận lúc này không phải vui sướng mà sợ hãi, đây chính là sợi xích để tông môn xác nhận độ trung thành, nếu mất đi căn bản là đường chết.

Suy nghĩ nhiều không có tác dụng gì, hắn bước ra phía cửa hang lập tức chuồn mất, trong lòng hắn cảm giác được, cổ mộ chuẩn bị phát sinh một điều không ổn.

Còn tại một nơi khác cái bóng đen đang bị đè bẹp phía dưới, Tuyết Như khuôn mặt nhăn lại, kết nối giữa nàng và tên kia đột nhiên bị hủy bỏ, có lẽ hắn ta đã thoát được sợi xích, khuôn mặt nàng liền chở lên dữ tợn.

Cầm lấy đầu cái bóng lên, nàng cười lạnh lùng.

" Ta muốn xem bí mật của cổ mộ này ra sao ".

Xem được một lúc nàng liền cắn răng, vậy là tên kia đã lấy được đạo kinh, nhưng có vẻ hắn lại không biết, chùa ở trên trời kia cũng được kết nối với đạo kinh, một khi có kẻ lấy được đạo kinh, toàn bộ phong ấn nơi đây bị hủy bỏ, những thứ bị chôn vùi dưới đất cũng hiện lên.

Nếu lộ ra hắn là kẻ lấy đạo kinh này của hắn chắc chắn sẽ bị cả hai bên chính tà truy sát, nàng suy nghĩ một lát liền cười gằn, coi như số hắn may đi.

Lòng đất từ từ lứt toác ra, một đám ngườI đen xì, được xen kẽ với những ngọn lửa màu lam hoặc tím, từ một lên đến hàng trăm, hàng nghìn người, hàng trăm nghìn người, tạo ra một khung cảnh đồ sộ, tất cả đều đứng chỉnh tề như đang đợi một cái gì đó.

Một tên ngồi trên yên ngựa dắt kiếm ở hông, một ngọn lửa đỏ bốc lên trong hắn, khí tức hắn toả ra liền khiến cho người ta quỳ sạp xuống đất, con mắt hắn trở lên kiêu căng.

" Đã hơn ức vạn năm, Hồng Trần ngươi định không giao đạo kinh sao ".

Trên trời lại xuất một ngôi chùa khác, nó vĩ đại hơn ngôi chùa giả kia quá nhiều, một bức tượng phật bên trong nhìn thấy ngôi chùa thật liền sững sờ, sau đó hắn lập tức nhảy ra chuồn đi.

Nhưng trong ngôi chùa thật kia lại vang lên một tiếng nói dịu dàng.

" Tiểu đồng, ta không ngờ ngươi lại tha hoá đến như vậy ".

Tiểu đồng liền quay ra đằng sau, con mắt hắn không phải sợ hãi nữa mà là tức giận.

" Ngươi lại thế nào chứ, thời gian qua ngươi làm cái quái gì, chúng sinh lời ngươi nói đâu, các sư huynh đang chết ở xó xỉnh nào, phật tại sao vẫn chưa xuất hiện ".

Vị cao tăng kia từ từ mở cánh cổng bước ra, khuôn mặt tang thương cùng mất mác, con mắt ông ấy không phải dữ tợn, mà là như người cha đang nhìn người con mình đang mắc lỗi, miệng ông ấy liền cười như đang khóc.

" Tiểu đồng ngươi không hiểu, các sư huynh của ngươi chính là vì chúng sinh, còn phật ta bảo rồi, đừng chấp niệm những cái như thế nữa, thế gian này vô phật ".

Cái bóng đen nhìn về phía tên sư đầu trọc lốc kia, khuôn mặt tiếu dung nói:

" Giờ nói chuyện đã hết, Hồng Trần ngươi vẫn giữ quan điểm đó sao ".

Vị cao tăng khuôn mặt lạnh nhạt, nhìn qua những xác yêu thú, lại nhìn qua phía Tiểu Đồng liền lắc đầu, thứ hắn làm bây giờ chỉ còn một cách duy nhất mà thôi, đạo kinh không thể giao ra, nhất quyết không thể để điều ấy xảy ra.

Từ trong vùng không gian trực tiếp bị xé rách, 9 thân ảnh liền chui vào bên trong. Bọn hắn chính là 9 con cự long lớn nhất của nhân tộc, một tên mặc hoàng bào nhìn ra toàn bộ mảnh đại lục nói:

" Hồng Trần đại sư, chỉ cần ngươi đưa ra vô thánh trục thì chúng ta sẽ bảo đảm với ngươi chuyện bảo vệ cổ mộ lần này, thậm chí còn giúp ngươi giết chết tên kia ".

Vị đại sư lại lắc đầu, điều hắn muốn chính là, nơi đây là khởi đầu cũng chính là kết thúc, hắn bước lên một bước, tay hắn xuất hiện một chiếc chuông.

Tất cả bậc đại năng liền đoán ra được hắn làm gì, chưa kịp hét lên, một luồng ánh sáng toả ra khiến cho tất cả đều bị cuốn trôi vào vùng không gian lạ.

Trước mắt Trần Long chính là lão tăng vừa rồi, con mắt lão nhìn đứa trẻ trước mắt lắc đầu nói:

" Nếu ta còn đủ khả năng có lẽ sẽ giảng đạo cho ngươi, để ngươi thoát ly đi vũng lầy của đen tối ".

Thấy lão tiến lên, khiến cho Trần Long lùi lại một bước, lão giơ cánh tay lên xoa xoa vào đầu Trần Long mỉm cười

" Đi ra khỏi đây, ngay lập tức lột toàn bộ những thứ trên người xuống, nếu không ngươi bị tìm thấy chỉ.là thời gian ".

Ánh sáng cứ thế bao phủ lấy cơ thể Trần Long, hắn sững sờ khi thấy nụ cười của lão già kia vẫn nở được trên môi.