Chương 61: cổ mộ hiện

Thế Gian Kịch

Chương 61: cổ mộ hiện

Chương 61: cổ mộ hiện



Miếng bánh khổng lồ này hình như không có phần của hắn rồi, con mắt Trần Long liền hiện lên vẻ đăm chiêu, nếu như cổ mộ không nằm ở dưới đất, vậy thì nó ở trên trời hoặc nơi đây cũng chỉ là hậu viên của cổ mộ.

Trần Long không nghĩ nữa liền lập tức nhảy lên trên mặt đất, đột nhiên hắn quay ra sau rút thanh Huyết Sát chém mạnh, kiếm khí bắn thẳng vào trong bụi rậm, một bóng người từ bên trong nhảy ra.

Nhìn bóng người trước mắt, khuôn mặt hắn lạnh lùng, con mắt tràn đầy sát khí như một con thú hoang đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.

Giọng hắn lạnh băng truyền đến tai tên kia.

" Ngươi là ai ".

Đứa nhóc kia liền cười khanh khắc, hắn không nói chỉ tập chung nhìn về Trần Long, sau đó nó mở mồm, khoe ra hàm răng sắc bén của mình, con mắt liền hoá thành màu đen.

" Cảm ơn ngươi khi cho ta mượn cái xác này, bây giờ ngươi đi theo ta đến vị trí của cổ mộ ".

Trần Long không trả lời, mất một lúc sau hắn liền gật đầu. Đứa trẻ đằng trước không nói liền lập tức bước ra phía sau, Trần Long đi đến gần liền nhanh như cắt rút kiếm chém bay đầu tên nhóc kia.

Còn tên nhóc giống như biết trước, cái xác lập tức trở lên khô héo, từ cái xác xuất hiện một cái bóng đen, con mắt đỏ lòm của màu máu, khí tức nó toát ra khiến cho người ta lạnh tóc gáy, bản năng của Trần Long mách bảo, hãy tránh xa tên kia ra.

" Ngươi bình tĩnh xem nào, vội vàng không hề tốt. Ta có thể đưa ngươi tới cổ mộ với điều kiện ngươi hãy hiến tế 100 sinh mạng của những đứa trẻ cho ta ".

Trần Long nghe xong liền rợn tóc gáy, hắn theo dõi mình từ buổi sáng sao, tại sao ta không phát hiện ra, trừ khi hắn mang trong mình công pháp hay pháp khí hoặc cảnh giới cách nhau quá xa.

Trần Long vẫn án binh bất động, con mắt hắn nhìn ra cái bóng đen xì liền cười lạnh.

" Ngươi có lẽ rất yếu, yếu đến nỗi không thể giết bất cứ tên nào trong đây hoặc có một điều gì đấy khiến ngươi không thể hành động đúng không ".

Cái bóng nghe xong liền híp mắt lại, nó nhìn đứa trẻ trước mắt.

" Ngươi chịu nghe lời ta có phải tiện cả đôi đường không, ta thấy ngươi có tài, e không dùng được rồi ".

Con mắt Trần Long híp lại, nếu như có sinh vật đen xì kia xuất hiện, các thế lực chắc chắn sẽ không đưa những đứa trẻ vào, vậy thì đây là đầu tiên hoặc cũng có tên gặp rồi nhưng giấu, tính theo cách nào đi nữa, tên kia cũng vô cùng nguy hiểm, tốt nhất không đến gần.

Cái bóng đen vẫn nhìn chăm chú thằng nhóc đang rời đi, đột nhiên nó mở miệng nói một câu khiến Trần Long sững sờ.

" Cổ mộ chỉ trong một chút nữa thôi sẽ phá vỡ không gian mà xuất hiện, thứ bị phong ấn theo đó mà trồi lên ".

Trần Long ngay lập tức quay ra sau, con mắt hắn nhìn vị trí của cái bóng đã biến mất từ bao giờ, khuôn mặt hắn lạnh nhạt, đột nhiên hắn nở một nụ cười.

Tốt nhất bây giờ hắn lên tránh đi, thứ bị phong ấn vẫn chưa thoát ra, vậy cái bóng là ai chưa có lời giải đáp, chưa kể nơi đây cũng chỉ là một tầng không gian của cổ mộ.

Nhìn lên đên trăng thanh đầy sao khiến hắn lắc đầu, không biết lần này đi là phúc hay hoạ, rất có thể lần này hắn bị chôi vùi vào đống cát này.

Nghĩ xong hắn liền lập tức quay trở lại trong hang, thứ hắn cần làm bây giờ là chuẩn bị đầy đủ, dù sao có còn hơn không, nếu cái bóng nói sai hắn chẳng mất gì, nếu đúng thì ngược lại.

Hắn cài mấy cái trận pháp lục phẩm khắp dãy núi, nhìn thanh Ỷ Minh của Tuyết Như, hắn liền lắc đầu, thanh đao này đã theo hắn cả buổi rồi, chủ nhân của nó không biết chết ở cái xó xỉnh nào nữa.

Đất ở đây vô cùng rộng, hắn không tìm thấy được Tuyết Như, dù sao 2 cũng hơn 1, còn mấy tên cùng tông kia, hắn cũng lười tìm, nhưng nếu thấy liền giết để rút năng lượng, coi như là bọn hắn may, hắn cần người san sẻ gánh nặng, chứ không phải đi tìm gánh nặng thêm.

Con mắt hắn trực chờ nhìn về bầu trời, đột nhiên lòng hắn cảm giác được sự nhẹ nhõm, sau đấy liền sợ hãi căm hờn, Trần Long liền phát giác điều không ổn.

Một luồng khí tức an lành trên trời, dịu dàng xoá tan đi tạp niệm cho cơ thể, nhưng cũng sáng chói chỉ dẫn cho ta đâu là đích đến, ngược lại ở dưới đất liền xuất hiện một khí tức hung bạo, như muốn hủy diệt mọi thứ, đạp tất cả xuống dưới chân mình.

Các tiếng hét vang trời của đám nhóc xuất hiện, nhưng yêu thú chở lên bạo ngược, chúng nó đi săn lùng tất cả sinh vật trong tầm mắt, tất cả đều từ cảnh giới khai trí đổ lên, những kẻ như bọn hắn căn bản không trống đỡ được.

Còn Trần Long vẫn đang nghĩ tại sao cổ mộ lần này lại xuất hiện, cái bóng kia rốt cuộc có mục đích gì khi đến gặp hắn, thứ các đại năng muốn, quan trọng nhất dưới tầng phong ấn kia là thứ gì.

Chưa kịp nghĩ nhiều, một tiếng va đập vào trận pháp khiến Trần Long nhíu mày, nhìn ra phía trước có 2 đứa nhóc đang cố gắng tìm đường sống.

" Mở trận pháp ra thả chúng ta vào, chúng ta thật sự xin ngươi ".

Trần Long khuôn mặt lạnh lùng, con mắt hắn hiện lên vẻ thờ ơ, đột nhiên một bầy lang yêu xuất hiện, hai tên chính phái càng đập mạnh hơn, nhưng đã không thể, một cú đớp vào cổ khiến cho cả bọn đều chết hết.

Hiện tại vị trí của hắn là trong hang động, lưng tựa núi, phía trước là rừng cây, ngay bên cạnh là một dòng sông chảy thẳng khắp mảnh đất này. Có thể nói đây là nơi thủ dễ, cho dù không thủ được cũng có thể chạy được theo đường sông, mà tìm đường sống.

Trên trời hiện hét vang lên tiếng của một yêu thú, nó xà ngay xuống, giết toàn bộ bầy sói trước mắt, mỏ nó còn đỏ, đôi mắt điên cuồng, ánh mắt nó chở lên sắc bén nhìn thẳng về Trần Long.

Một tiếng chuông vang lên khắp vùng không gian, điều ấy làm cho người ta nhẹ nhàng thoải mái, như ánh mặt trời chiếu thẳng vào trong tâm, bỏ đi những tạp niệm, những ý nghĩ xấu xa trong đầu.

Trần Long nghe thấy tiếng chuông liền thở ra một hơi, nhìn con đại bàng đã chở lên ôn hoà, khiến cho Trần Long chở lên nhẹ nhõm.

Một cánh cửa ở trên trời xuất hiện, có màu nâu nhạt, từ từ mở ra, một luồng khí tức dịu nhẹ truyền ra ngoài, nó đi qua khắp vùng không gian, đến những nơi cao nhất rồi lại truyền xuống nơi thấp nhất.

Hơn 1000 kẻ nhìn lên cánh cổng liền nở một nụ cười gằn, con mắt không giấu nổi vẻ tham niệm, lập tức biến ra đôi cánh hoặc lấy ra pháp bảo trực tiếp chui vào bên trong.

Tuy nhiên Trần Long vẫn lạnh lùng đứng trước cửa hang, nếu do một kẻ nào đấy cố tình mở ra thì miếng bánh này không có phần của hắn rồi, thanh đao Ỷ Mình đột nhiên rung lên, Trần Long thả tay ra khiến cho nó bay thẳng về một phía.

Con mắt hắn đột nhiên hiện lên vẻ cợt nhả, nếu món đồ kia hắn không động được vào thì món đồ bị phong ấn phía dưới biết đâu lại nhận được, thậm chí nó còn có khả năng kinh khủng hơn món các đại năng muốn thì sao.

Nghĩ tới liền làm, hiện tại vật phía dưới đã bị phong ấn, nhưng cổ mộ đã hiện, tức là vật đang bị phong ấn phía dưới đang vô cùng suy yếu, đây chính là cơ hội của hắn.

Cảm nhận được luồng khí tức cuồng bạo khiến cho Trần Long hơi nhíu mày, vẫn chưa đến vị trí trung tâm mà tâm trí của hắn bị ảnh hưởng rồi sao.

Nhưng vẫn không là gì so với dục giới, rút ra một con dao đâm thẳng vào lòng bàn tay, khiến cho con mắt hắn nhắm tịt lại, sau đó tiếp tục di chuyển.

Đứng trước một vòng tròn, bên trong chính là một màu đen kịt, khí tức cuồng bạo của nó khiến cho mọi người cảm thấy như một con thú hoang dã, cũng sắc bén như một thanh kiếm cắt được mọi thứ.

Trần Long nhìn vào cái hố mỉm cười, đến được đây hắn mất cũng khá nhiều máu, bộ quần áo trắng tinh của hắn đã rách nát nhuốm đậm màu máu, nhưng vết máu đã bị khô vẫn còn dính khắp nơi.

Thở dài một hơi hắn liền nhảy sâu vào bên trong, cược đúng đời hắn sang một trang, cược sai đời hắn cũng chỉ đến đây.

Mở đôi cánh dài 3 mét của mình ra lập tức phi nhanh xuống phía dưới, càng gần khí tức cuồng bạo càng thấy rõ, hắn lại tiếp tục rút thanh dao đâm vào cơ thể của mình, con mắt hắn liền chở lại tỉnh táo.

Đáp đến nơi, không nghĩ gì nhiều, hắn lập tức lấy ra linh thạch hồi phục, mất một lúc mới khiến hắn hồi phục được.

Nhìn về phía trước mắt liền có một hàng chữ Phạn chắn lại, còn sâu bên trong hắn cũng thể thấy gì nữa, toàn bộ xung quanh hắn đều lâm vào bóng tối, nếu không phải có nguồn sáng từ đống chữ Phạn, hắn cũng không biết đường đi.

Đứng trước hàng chữ Phạn khiến cho hắn cau mày, thật sự không có cách nào sao, có vẻ như lần này cược chẳng đúng chẳng sai.

Ngón tay hắn chạm vào đống chữ Phạn liền thò được vào bên trong, điều này khiến cho Trần Long nhíu mày thật sâu.