Chương 4: Lân Thiên rơi lệ!

Khởi Nguyên Thiên Đế

Chương 4: Lân Thiên rơi lệ!

Chương 4: Lân Thiên rơi lệ!

Sau câu nói của thiếu niên kia, cả tửu quán đang hỗn loạn dường như an tĩnh lại.

Thiếu niên mặc một bộ áo màu trắng, dáng đứng đoan trang.

Hiển nhiên chỉ cần nhìn qua cũng có thể nhận ra y là người có tri thức.


Cộng thêm nước da trắng sáng, lông mày thanh tú, thần sắc rạng ngời càng làm tăng thêm vẻ nổi bật của y so với môi trường xung quanh.

Nhìn tất cả mọi người đang im lặng, lúc này thiếu niên mở miệng:

- Các vị, Đại Lê chúng ta vạn năm truyền thừa, có khi nào chúng ta bị rơi vào hoàn cảnh như vậy hay chưa? Chúng ta không nói rằng Đại Lê là mạnh mẽ nhất, nhưng chúng ta cũng không hề sợ hãi bất cứ ai hay bất kỳ thế lực nào! Từ thời Trần Khâm Hoàng Đế, Hưng Đạo Đại Vương, cho đến Đại Lê Thái Tổ, Nho Thánh Nguyễn Trãi chúng ta đều có công rất lớn đối với nhân tộc!

- Ấy vậy mà, bây giờ chỉ vì lợi ích của mình họ đã lãng quên công ơn mà tiền nhân của chúng ta đã để lại, họ không thèm quan tâm đến đúng sai của đồn đại, họ mù quáng, họ bất chấp, họ không từ mọi thủ đoạn muốn xâm chiếm đất nước ta. Họ muốn cướp đi thành quả mà bao nhiêu thế hệ ông cha chúng ta để lại. Họ muốn chà đạp lên danh dự, nhân phẩm, sinh mạng, của cải và người thân của chúng ta.

- Chính vì vậy, hỡi con dân của Đại Lê!

- Chúng ta phải đứng lên đấu tranh, chúng ta phải vùng dậy để cho thế giới biết rằng họ đã sai, để cho danh dự của chúng ta không bị chà đạp, để cho non sông, gấm vóc của Đại Lê ta mãi mãi được giữ vững, để Đại Lê ta mãi mãi trường tồn!

Theo lời nói của thiếu niên vang lên, tinh thần của mọi người trở lên sôi trào.

Sự phẫn hận của bọn họ bị đưa lên tới đỉnh điểm!

Họ cảm thấy không thể tha thứ, họ muốn đấu tranh, họ muốn trả thù!

Cả tửu quán đang yên lặng nghe lấy lời thiếu niên giờ phút này không ngừng vang lên tiếng hò hét.

- Đúng vậy! Chúng ta phải đấu tranh!

- Đúng thế, không thể tha thứ!

- Nhân tộc đã quay lưng với chúng ta, chúng ta cũng không cần thiết nói đạo lý với họ!

Thu hết mọi chuyện vào trong tầm mắt, lúc này miệng thiếu niên kia lóe lên một nụ cười.
……………………

Đại Lê

Thiên Tử điện

- Bệ hạ! Trong 2 tháng qua, Đại Hạ, Đông Doanh, Huyền Vũ môn cùng rất nhiều thế lực lớn nhỏ không ngừng gây sức ép cho chúng ta. Theo thần được biết, đã có hơn 3 vạn phàm nhân bị chết tính đến thời điểm hiện tại! Nếu cứ để tình hình như vậy, chẳng mấy chốc Đại Lê ta đã đại loạn.

Thái sư Lê Tấn tấu xong khom mình lui xuống.

Ngồi trên ngai vàng lúc này là Đại Lê hoàng đế Nguyễn Khánh

Hắn im lặng ngồi trên long tọa nhắm mắt dưỡng thần, lắng nghe các quan lại của mình nói, không ai phát hiện được thần sắc hắn hiện tại như thế nào.

Chỉ thấy hắn nhàn nhạt nói:

- Trẫm đã biết, bãi triều!

Các quan lại không biết nên nói thế nào cho phải, cũng chỉ đành khom mình:

- Cung tiễn Bệ hạ!
……………..

Thanh Long cung

Nơi đây là tẩm cung của hoàng đế, cũng chính là nơi thường ngày hoàng tử công chúa cùng các phi tần tụ họp.

Đông vui là vậy, thế mà giờ phút này theo tâm trạng của Nguyễn Khánh toàn bộ Thanh Long cung đều chìm trong ảm đạm. Nhưng cũng không có ai có thái độ bất mãn, họ biết quân chủ của họ đang vô cùng đau đầu suy nghĩ đối sách đưa Đại Lê vượt qua đại nạn.

- Phụ hoàng, chi bằng chúng ta phản kích. Họ là những kẻ đã quay lưng với chúng ta trước, không thể để họ tiếp tục được một bước lại lấn một bước.

Đại hoàng tử Nguyễn Thanh:

- Đúng vậy phụ hoàng, hoàng huynh nói đúng. Đại Lê chúng ta không dọa ai nhưng cũng không cho ai dọa Đại Lê.

Tam hoàng tử Nguyễn Hòa:

- Phụ hoàng, hoàng đệ nói phải lắm. Lịch sử vạn năm cha anh ta dựng nước, chúng ta phải cùng nhau giữ lấy nước.

Nhị hoàng tử Nguyễn Hải:

Bốn vị hoàng tử thì ba người lên tiếng mong muốn chiến tranh. Chỉ còn tứ hoàng tử Nguyễn Minh lúc này vẫn đang đăm chiêu suy nghĩ.

Thấy vậy, Nguyễn Khánh hỏi:

- Minh nhi, con có ý kiến gì?

Nguyễn Minh lúc này hoàn hồn trở lại, hắn nghiêm túc nói:

- Phụ hoàng, nhi thần thiết nghĩ chiến tranh là hạ sách. Chúng ta không ai không biết sự tàn khốc của chiến tranh. Tiên tổ vừa phi thăng không lâu chúng ta đã đánh mất sự thái bình mà tiên tổ và các bậc tiền nhân đã hy sinh đổi lấy, vậy thì chúng ta là những kẻ có tội với tiên tổ, có tội với con dân Đại Lê.

Nguyễn Khánh thần sắc hơi hơi biến đổi, hắn ngạc nhiên hỏi:

- Ồ, vậy con có kế sách gì?

Nguyễn Minh gật đầu, hắn nói:

- Phụ hoàng, kế sách cần thiết bây giờ là trấn an lòng dân, tránh trường hợp dân chúng bị kẻ xấu thừa cơ đầu độc, gây chia rẽ. Đối ngoại chúng ta còn đang đau đầu, nếu để đối nội không xong vậy thì đại nạn.

Lúc này, Lê Tấn từ ngoài đi vào vui mừng nói:

- Bệ hạ, tứ hoàng tử quả nhiên thiên tư hơn người. Thần cũng đồng ý với ý kiến như vậy!

Nguyễn Khánh:

- Lê ai khanh cũng nghĩ như vậy?

Lê Tấn:

- Thưa vâng, chính như tứ hoàng tử nói, hiện tại địch trong tối ta ngoài sáng. Không biết phía sau sẽ còn chuyện gì xảy ra, chúng ta trước hết cần phải ổn định lòng dân, nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền, cần thiết chúng ta nên lập bia tưởng niệm, đồng thời trợ cấp cho gia đình những người hy sinh. Chỉ có như vậy, quân dân một lòng đoàn kết, vậy thì không ai có thể lay đổ được Đại Lê của chúng ta.

Nguyễn Khánh nhẹ nhẹ gật đầu:

- Tốt, đã như vậy việc này giao cho Minh nhi. Không có vấn đề gì chứ?

Cả bốn hoàng tử lúc này đồng thanh:

- Phụ hoàng anh minh!.....................................
Kỳ Lân thánh địa

Suốt 3 ngày qua, Kỳ Lân thánh địa trở lên nhộn nhịp lạ thường. Theo lý mà nói, hiện tại đất nước lâm nguy nên trở nên ảm đạm mới đúng. Sự khác biệt này của Kỳ Lân thánh địa lại càng khiến cho dư luận vốn dĩ đã hỗn loạn lại càng đặt lên nghi vấn không thôi.

Lúc này trong chính điện, hơn trăm bóng người cùng ngồi quay quanh một thanh niên.

Không sai, hắn là Lân Thiên!

Có thể nói, Lân Thiên chính là niềm hy vọng cũng như tự hào lớn nhất đối với Kỳ Lân thánh địa.

3 tuổi thức tỉnh Kỳ Lân thánh thể

5 tuổi đột phá Kim Đan

8 tuổi ngưng tụ Đao Ý

Nhưng cũng chính vì sự phát triển quá nhanh thường dẫn đến trường hợp " Đỏ mà chưa chín" gây lên những sự đáng tiếc không cần thiết cho những thiên tài.

Lân Thiên không ngoại lệ, sự phát triển dẫn đến căn cốt không vững chắc nhưng lực lượng dư thừa lại tồn tại quá nhiều trong cơ thể khiến cho hắn dẫn đến thiên kiếp quá sớm.

Bắt đầu từ Siêu Phàm cảnh, mỗi lần đột phá một đại cảnh giới đều dẫn đến thiên kiếp.

Cứ cách 20 năm đột phá một lần chính là tốt nhất và an toàn nhất.

Nhưng mấy ai lại chọn cách an toàn đâu, hung hiểm thì đồng nghĩa với cơ duyên.

Tu tiên giả bình thường cũng không ai cam tâm sống một cuộc đời vô vị, không vẻ vang.

Huống chi thiên tài như Lân Thiên.

Nếu như có thể đột phá thành công thiên kiếp thì chính là một bước lên mây. Không những luyện hóa được hết những lực lượng dư thừa mà còn có thể trở thành cường giả Linh Hải cảnh.

Chỉ có từ Linh Hải trở lên mới có thể xưng là cường giả.

Lần này Lân Thiên có thể thành công đột phá Linh Hải cảnh làm sao không khiến họ vui mừng.

- Lân Thiên, nói xem lần này độ kiếp như thế nào?

- Đúng vậy Lân Thiên, mau nói cuống chết ta rồi!

- Lân Thiên ca ca trở thành Linh Hải cường giả cảm giác như thế nào?

- Hôm nay ta tuyên bố Lân Thiên là phu quân của ta? Ai có ý kiến?

- Lân Thiên là phu quân của ta, không phải của ngươi!

Rất nhiều đệ tử cùng trưởng lão Kỳ Lân thánh địa đều dồn dập hỏi Lân Thiên, một số thì tự hào, một số thì ghen tị. Ghen tị vì sự thiên tài của Lân Thiên, ghen tị vì hắn được rất nhiều nữ nhân chú ý.

Lúc này, ngồi trên Kỳ Lân tọa là Kỳ Lân thánh chủ Phụng Hoàng Kiên.

Phụng Hoàng Kiên:

- Được rồi, ai về chỗ của người lấy đi! Lân Thiên đi theo ta!

Lân Thiên cũng nhẹ gật đầu đi theo mà không để ý tới một ánh mắt mang theo sự ghen tị đang âm thầm dõi theo.
……………….

Ngồi trước mặt Lân Thiên lúc này là Phụng Hoàng Kiên.

Vẫn là nét mặt già nua ấy, vẫn là nét mặt nghiêm nghị ấy giờ đây không giấu nổi sự vui mừng.

Hắn vui vì Lân Thiên còn sống.

Hắn vui vì Kỳ Lân thánh địa lại một nứa đến một nứa thiên tài, sóng sau xô sóng trước không ngừng nghỉ.

Phụng Hoàng Kiên nhẹ nhàng nhìn xuống, hắn ôn tồn hỏi:

- Cảm giác thế nào?

Lân Thiên chỉ nhẹ gật đầu:

- Thưa sư tôn, không tệ.

Phụng Hoàng Kiên cũng chỉ mỉm cười, hắn nhìn một chút Lân Thiên lại nhìn một chút chính mình, khẽ thở dài:

- Thật không ngờ vi sư lúc cuối đời có thể thấy ngươi trưởng thành đến như vậy!

- Có lẽ là ông trời chiếu cố đi!!!

- Truy cầu lớn nhất của đời vi sư chính là đao đạo, nhưng vi sư hiểu biết kém không thể hoàn thành ước mơ. Nhưng cũng là một sự đánh đổi, nhân sinh vô thập toàn. Có thể thu được đệ tử như ngươi chính là niềm tự hào của cả đời ta!

- Ông trời không muốn ta hoàn thành ước mơ, nhưng cũng không thể ngăn cản chuyện ta ký thác ước mơ cho đồ nhi chứ, hahaha!

Nhìn lên trước mắt sư phụ mình đang cười to, không biết từ lúc nào nước mắt Lân Thiên đã không ngừng.

Từ nhỏ đến lớn Lân Thiên chỉ có 2 lần khóc, một lần là mẹ mất, một lần là cha mất.


Đây chính là lần thứ ba Lân Thiên rơi nước mắt.

- Sư tôn, thực ra sư tôn vẫn có thể truy cầu đao đạo!

Lân Thiên nghẹn ngào ngước mắt lên nói:

Câu nói của Lân Thiên giống như sét đánh vào đầu Phụng Hoàng Kiên, hắn không tin tưởng vào những gì mình nghe thấy.

- Ngươi nói là sự thật?

Phụng Hoàng Kiên gấp rút hỏi:

- Sư tôn, đệ tử sở dĩ vượt qua thiên kiếp là vì gặp được một vị ẩn thế tiên nhân!

Đoàng!

Hiển nhiên hai chữ " tiên nhân" có lực xung kích quá lớn đối với tu tiên giả Tam Phủ thế giới.

Tiên nhân chính là đại biểu cho cơ duyên, cùng hung hiểm.

Gần vua như gần cọp, đó là câu nói của người dân đối với quân chủ của mình.

Còn đối với tu tiên giả, lần tiên nhân như gần Quỷ Môn Quan.

Tiên nhân hỉ nộ vô thường, chỉ cần sơ ý cũng có thể khiến cho tai họa ngập đầu.

Mồ hôi Phụng Hoàng Kiên chảy ròng ròng khắp lưng.

Nhìn thấy vẻ mặt gấp rút của Phụng Hoàng Kiên, Lân Thiên lúc này kể đầu đuôi câu chuyện gặp được Khởi Nguyên cho hắn nghe.

Vâng, tất nhiên là bỏ qua chi tiết hắn hiểu lầm công tử!

Nghe xong Lân Thiên, Phụng Hoàng Kiên càng ngày càng không tin tưởng được.

Tiện tay quát lui Diệt Linh Thần Lôi?

Một vườn Long Hoàng Hộ Tâm Trà?

Coi Hư Không Thần Long làm cá?

Cái này cũng quá mức phóng đại đi!

Có thể Lân Thiên không biết, nhưng lão già ngàn năm tuổi như hắn lại biết được những điều mà lứa trẻ không thể.

Thiên kiếp chính là thiên quy.

Sở dĩ tu tiên giả tồn tại chính là hấp thụ tài nguyên năng lượng trong trời đất.

Nếu cứ để tu tiên giả tràn lan như vậy, năng lượng có trong trời đất không sớm thì muộn cũng bị hấp thu hết.

Nhưng sự phát triển của trời đất lại không thể thiếu được tu tiên giả.

Tu tiên giả cảm ngộ thiên địa quy tắc giúp cho ý chí trời đất có thể tham khảo để thay đổi bản thân thế giới, khiến nó trở nên cường đại và vững chắc hơn.

Chính vì vậy ý chí của trời đất, hay mọi người thường gọi là Thiên Đạo đã đặt ra thiên kiếp coi như một sự khảo nghiệm đối với tu tiên giả. Kẻ nào đủ sức vượt qua thiên kiếp có thể sống còn không vượt qua được thì " bụi về với bụi đất trở về với đất"

Cao nhân trong miệng của Lân Thiên có thể quát lui thiên kiếp?

Hơn nữa, ngươi nói một vườn Long Hoàng Hộ Tâm Trà có ý nghĩa gì không?

Ngươi có biết bảy ngàn năm trước, Ma Thần tộc xúi dục Đế chế Mông Cổ xâm chiếm thế giới chỉ vì một lá Long Hoàng Hộ Tâm Trà đang héo hay không?

Còn Hư Không Thần Long chính là hỗn độn thần thú, địa vị còn cao hơn cả Long Tổ, ngươi thật sự nói rằng có người coi Hư Không Thần Long là cá?

Điều đó nói ra chỉ sợ mọi người sẽ cho rằng ngươi bị hoang tưởng!

Cho dù Phụng Hoàng Kiên có muốn tin thì sự việc cũng thật sự khó có thể tưởng tượng nổi!

Thấy dường như sư tôn không tin tưởng mình nói, hắn lúc này mở miệng:

- Sư tôn, ta vừa nói người vẫn có thể truy cầu đao đạo, chính là vì bức thơ của cao nhân viết này!