Chương 7: Tiến về Tiên Sơn!

Khởi Nguyên Thiên Đế

Chương 7: Tiến về Tiên Sơn!

Chương 7: Tiến về Tiên Sơn!

Ngắt lời Tông Lâm, Nguyễn Minh nói:

- Được rồi, đúng sai hiện tại vẫn chưa biết. Ta sẽ cho người điều tra tính đúng sai vụ việc này. Vương pháp đối đãi công bằng với tất cả mọi người, ai đúng ai sau này sẽ biết rõ.

- Nhưng hiện tại cần toàn bộ Đại Lê đại đoàn kết đối chọi với kẻ địch, bất cứ sự chia rẽ tranh chấp nào giữa các thánh địa trong trường hợp này đều liệt vào tội phản quốc. Mong tất cả mọi người cùng chấp hành!

Tiểu đồng nghe vậy, cười cười:
- Đó là đương nhiên, Thanh Vân thánh địa sẽ không đối kháng với triều đình, chúng ta đều là con dân Đại Lê.

Nguyễn Minh nghe vậy gật đầu, ra hiệu cho quân lính rời khỏi Thiền Phái Trúc Lâm:

- Chúng ta đi!

Ngay sau khi Nguyễn Minh ly khai, Thanh Vân thánh địa cũng lần lượt rời khỏi. Lúc đi Vu Hải vẫn không quên mỉa mai khiến cho toàn bộ tăng nhân Thiền Phái Trúc Lâm tức giận không thôi:

- Hừ, đám lừa trọc hai mặt giả tạo!

- Ngươi nói cái gì!!!

…………………

Cầu Giải Oan

Tương truyền năm xưa Hương Vân Đại Phật tức Nhân Tông Hoàng Đế Trần Khâm thuở nhỏ đã giác ngộ Phật Pháp nhưng do hoàn cảnh Tổ Quốc không cho phép, ngoại xâm quấy phá.
Đứng trước lê dân bách tính Trần Khâm không còn cách nào khác ngoài lên ngôi hoàng đế quản lý đất nước. Sau khi Đại Lê thái bình nhân dân yên ổn, Trần Khâm truyền ngôi cho Thánh Tông Hoàng Đế rồi lui về hậu trường làm Thái Thượng Hoàng để đi lên con đường tu hành.

Lúc đó phi tần cung nữ cản không được, để tỏ lòng tận trung với quân chủ tất cả đều trầm mình xuống sông. Quá cảm động trước tình cảm ấy Trần Khâm cho xây dựng một cây cầu bắc ngang qua con sông gọi là Cầu Giải Oan, hằng ngày ngồi tụng kinh trên đó độ hóa cho linh hồn bọn họ rồi niết bàn thành Phật.

Về sau cây cầu đó trở thành vô giới bảo vật của Thiền Phái Trúc Lâm.

Hai ngày trước Thiền sư Vạn Phúc trở về, nghe được tin xấu hắn cũng hết sức tức giận. Có lý nào Thiền Phái Trúc Lâm lại làm cái trò tội ác tày trời như vậy.

Quá oan uổng và tổn thương Thiền sư Vạn Phúc dẫn theo Tông Lâm cùng chúng tăng quỳ lạy trước cây cầu, hắn nói:

- Phật Tổ, Thiền Phái Trúc Lâm chúng ta xưa nay quang minh chính đại, không ngờ gặp phải kẻ xấu vu oan giá họa. Hiện tại chúng đệ tử hết sức rối bời đành quỳ lạy trước cầu Giải Oan mong được Phật Tổ hiển linh cứu vớt!

Sau câu nói ấy toàn bộ cây cầu rung lên liên hồi. Phật quang tỏa ra chiếu rọi khắp muôn nơi, toàn bộ chúng tăng thánh địa thấy vậy liền nước mắt dàn rụa. Nước mắt của sự hạnh phúc từ tận đáy lòng.

Đã hơn bảy ngàn năm rồi!

Cuối cùng Đức Phật của bọn họ đã thật sự hiển linh!

- Phật Tổ … Đệ tử Vạn Phúc cùng toàn bộ chúng tăng tham kiến Phật Tổ!

Lúc này quanh quẩn trong tai chúng tăng vang lên một thanh âm:

" Tiên Sơn chi đỉnh, khả ngộ chân pháp!"

Thanh âm ấy trong trẻo ấm áp vô cùng. Nó cuốn phăng đi hết thảy buồn sầu, khổ đau. Nó làm cho con người ta ngộ ra chân lý để đi đến cõi cực lạc. Câu nói ấy cứ văng vẳng trong tai chúng tăng cho đến khi Thiền sư Vạn Phúc hoàn hồn tất cả mọi người.

- Phật Tổ đang ở Tiên Sơn, Phật Tổ đang ở Tiên Sơn! Tông Lâm mau cùng ta đi diện kiến Phật Tổ!
……………….

Kỳ Lân thánh địa

Thanh Vân sơn sếp thứ ba trong 8 ngọn núi thuộc địa phận Kỳ Lân thánh địa. Bất cứ ai đi tới đây đều vô cùng choáng ngợp, không những bởi cảnh vật vô cùng phong phú, không khí trong lành mà còn choáng ngợp bởi nồng độ linh khí nơi đây.

Linh khí chính là nguồn gốc của tiên đạo. Nó tồn tại trong mọi thứ, linh mênh mông vô cùng vô tận, khí lưu thông vạn vật. Không phải ngẫu nhiên mà tu tiên giả có thể phiên giang đào hải, thọ mệnh vạn năm, tích cốc,….! Tất cả những thứ đó thực chất là nhờ quá trình lưu thông linh khí đến toàn bộ các kinh mạch trong cơ thể, linh căn tích trữ linh khí, linh khí điều hòa khắp các kinh mạch rồi lại về linh căn. Cứ mỗi một vòng tuần hoàn như vậy, cơ thể tu tiên giả đều sẽ nhận một lượng năng lượng nhỏ, đều sẽ nhận một sự thuế biến và đến thời điểm đủ nhiều chính là thời cơ " đột phá" cảnh giới.

Thế cho nên một tu tiên giả muốn càng nhanh đột phá thì có 2 cách: Một là trời sinh thiên tài, linh căn tốt hơn người thường khiến tốc độ tuần hoàn linh khí nhanh hơn. Hai là sử dụng Tụ Linh Trận.

Ngươi không có tốc độ hấp thu linh khí như người ta thì ngươi phải chăm chỉ thế thôi.

Đó là tiêu biểu cho câu nói " cần cù bù thông minh"

Nhưng mà hiện tại thiên tài đa số đều vừa cần cù vừa thông minh!

Có thể kể đến đầu tiên chính là Lân Thiên.

Hiển nhiên Thanh Vân sơn của hắn cũng sở hữu một tụ linh trận!

Đoàng! Đoàng!

Đúng lúc này tiếng nổ lớn vang lên chấn động cả ngọn núi. Chỉ một lúc sau một bóng người từ trong nhà bước ra, xung quanh cơ thể hắn xuất hiện từng tia chớp xẹt xẹt, ánh mắt hắn trở lên sắc bén nghiêm nghị hơn rất nhiều. Mỗi bước chân của hắn đi ra ngoài đều mơ hồ để lại một loại đạo vận không tên. Nó khác với mọi loại công pháp, tuyệt kỹ có trên đời. Nó hư vô phiêu miểu, không có thực chất.

Hiển nhiên đó là biểu hiện của một loại Niệm!
Hắn, Lân Thiên thành công giác tỉnh một loại Niệm của mình: Thái Cực Đao Niệm!

Thái Cực vừa nhu hòa mểm mỏng khéo léo của âm lại vừa cứng rắn sắc bén của dương! Liên tiếp tương trợ lẫn nhau, như trường giang đại hải liên miên bất tuyệt!

" Bức thơ của công tử quả nhiên lợi hại! Chỉ vỏn vẹn 3 ngày ta có thể thành công giác tỉnh Đao Niệm. Cũng không biết công tử dạo này thế nào rồi?"

Trong chốc lát, hắn đã đi xa khỏi Thanh Vân sơn hơn 3 ngàn dặm!
……………………….

Tam Phủ thế giới sở dĩ gọi là Tam Phủ bởi lẽ nơi đây lưu truyền một truyền thuyết về thời điểm Khai Thiên tích địa.

Tại thời điểm đó ở Dục giới, cõi trời Đạo Lợi có Đức Đế Thích hiệu là Hiệu Thiên Chí Tôn Kim Quyết Huyền Cung Cao Thượng Đế, thân cao một câu lưu xá, đầu đội Tử Vi Kim Quan, thân khoác Cửu Trảo Long Bào, bá đạo uy nghiêm.

Đế Thích cho quân lính xây dựng các thành trì, cung điện khắp nơi trong các cõi trời.

Lúc đó vua của Atula tộc có rất nhiều uy lực, hắn nghĩ " Thiên vương trời Đạo Lợi và các vua Mặt Trời Mặt Trăng cứ đi lại trên đầu ta hoài. Ta thề sẽ bắt lấy bọn chúng làm đôi bông tai" Càng nghĩ càng giận dữ, hắn liền sai hai chúa Atula là Xa Má Lê và Tỳ Ma Chất Đa cùng sửa soạn quân lực khí giới cùng nhau đi đánh chư thiên.

Bấy giờ, hai Long Vương lớn là Nan đà và Bạt nan đà lấy thân mình quấn bảy vòng quanh núi chúa Tu Di. Làm rung chuyển cả núi, kéo mây giăng cuồn cuộn,quẫy đuôi dậy sóng trời Đao Lợi nói: "A tu la sắp gây chiến. Các Long vương, quỷ thần hãy cầm binh khí lần lượt giao phong, nếu thua mới bỏ chạy!".

Tứ Đại Thiên vương vũ trang chuẩn bị lâm chiến, vào báo động cùng Đế Thích. Đế Thích báo động lên Trời Tha hóa tự tại, cho đến vô số chư Thiên khác. Đế thích ra lệnh: " Lệnh cho Chế Thắng Bảo Hòa Diệu Đại Vương, Lê Mại Đại Vương, Lân Nữ Công Chúa cùng tứ vi chầu hà, ngũ tòa đại quan, thập dinh các quan, thập nhị tiên cô, thập nhị thánh cậu, ngũ hổ đại tướng, Thanh Hoàng Bạch Xà đại tướng cùng nhau chiến đấu với Atula. Nếu quân ta thắng hãy lấy năm sợi dây trói chặt Tỳ Ma Chất Đa đem về Thiện Pháp Đường, ta muốn xem nó thế nào!"

Atula cũng nói: " Nếu quân ta thắng, hãy bắt lấy Đế Thích đem về Thất Diệp Đường, ta muốn xem nó thế nào!"

Trận chiến xảy ra giữa chư thiên cùng atula tộc diễn ra suốt 7 ngày đêm. Dẫn đến trời long đất nở, quỷ khóc thần sầu mãi cho đến đêm thứ tám Chế Thắng Bảo Hòa Diệu Đại Vương, Lê Mại Đại Vương, Lân Nữ Công Chúa lấy thân chấn áp Tỳ Ma Chất Đa, chư thiên mới hoàn toàn thắng lợi.

Vì cảm phục trước sự hy sinh của họ, Đế Thích phong làm Tam Phủ Thánh Mẫu, lại lấy ba giọt máu của mình luyện hóa thành một đại địa dành riêng cho họ.

Đại địa đó chính là Tam Phủ thế giới sau này.

Tam Phủ thế giới chia làm Đông Tây Nam Bắc tứ đại biên hoang.

Đông Hoang chia làm tám đại vực: Hải Vực, Phong Vực, Hỏa Vực, Mộc Vực, Kim Vực, Thổ Vực, Lôi Vực, Quang Vực. Nhân Tộc tại Đông Hoang chia làm vô số tộc khác nhau nhưng chủ yếu nhất vẫn là tam đại nhân tộc sống tại Thổ Vực: Kim Nhân, Bạch Nhân và Hắc Nhân, một số tộc khác như Hồng Nhân, Điêu Nhân, Thú Nhân, Thủy Nhân phân bố tại khắp các đại vực khác.

Hải Vực là lãnh địa của Thủy Nhân và Hải Tộc.

Bởi vì một núi không thể có hai hổ, Thủy Nhân Tộc cùng Hải Tộc luôn luôn xảy ra chiến tranh xâm lược lẫn nhau.

Ba ngày trước tại lãnh địa của Thủy Nhân tộc xảy ra một trận chiến tranh vô cùng tàn khốc….

- Vân Nhi!

Người thanh niên này là Lục Nhất Phàm, tam hoàng tử của Hải Tộc. Ba năm trước một lần lên bờ dạo chơi không may bị vướng vào lưới đánh cá. Vốn tưởng rằng sẽ phải chết không thể nghi ngờ, đúng lúc đó một cô gái thiện lương đã đứng ra cứu lấy tính mạng của hắn. Người con gái ấy chính là Vân Nhi.

- Phàm ca, huynh lên đây không sợ ta bắt sao?

Vân Nhi nở một nụ cười nhí nhảnh:

- Haha, muội muốn thì cứ bắt luôn nha! Ta sẽ không chống cự!!

Lục Nhất Phàm đứng đó hai tay hắn dang rộng ra, ý nói " Vân Nhi bắt ta đi của muội tất!"

Khuôn mặt Vân Nhi ửng đỏ, nàng vội vàng quay mặt đi lắp bắp:

" Phi! Người ta … người ta …mới không thèm bắt huynh đi đâu!"