Chương 9: Lập địa thành Phật!

Khởi Nguyên Thiên Đế

Chương 9: Lập địa thành Phật!

Chương 9: Lập địa thành Phật!

Tông Lâm quay lại, không biết tự lúc nào trước mặt hắn xuất hiện một thiếu niên.

- A di đà phật, không biết thí chủ muốn hỏi gì?

Tông Lâm hỏi:

- Tại hạ Lục Nhất Phàm, từ Hải Vực qua tới nơi này đã ba ngày ba đêm. Dám hỏi hai vị đại sư có thể cho tại hạ một chút đồ ăn?

Nghe vậy Thiền sư Vạn Phúc cùng Tông Lâm sửng sốt một hồi

Bọn họ từ khi tu hành tới nay luôn luôn đều tích cốc, chẳng bao giờ phải cần tới đồ ăn làm gì. Bây giờ biết lấy gì cho vị thí chủ này đây?

Thiền sư Vạn Phúc áy náy đáp:

- Không dấu gì thí chủ, bần tăng cùng đồ đệ đều là người trong tu hành. Không cần ….

Nhưng chưa kịp nói hết câu chợt một có một mùi thức ăn thơm ngát từ đâu thoảng qua làm bụng hai bọn họ sôi lên ùng ục.

Cái này,… cái này …?

Làm sao có thể???

Hắn còn đang định nói rằng không cần phải ăn uống đây!

Thật mất mặt!

- Thơm quá!!!

Lục Nhất Phàm đối diện không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, đồng thời quay sang Thiền sư Vạn Phúc, nghi hoặc:

- Hai đại sư vừa nói gì?

Thiền sư Vạn Phúc:

- Haha, không có gì. Bần tăng định nói không cần mang theo thức ăn, chúng ta cùng đi hóa duyên!!!

Lục Nhất Phàm nghe vậy chầm chồ:

- Thì ra là vậy, không hổ là cao tăng đắc đạo. Có thể biết trước tương lai! Tại hạ bội phục!

Khụ!! Khụ!!

Thiền sư Vạn Phúc cùng Tông Lâm liên tục ho khan.
…..

Trở lại bên trong căn nhà của Khởi Nguyên.

Một mặt ủy khuất quỳ trong góc nhà chính là Lân Thiên.

Nguyên bản hắn dự định đến trước mặt công tử khoe khoang thành quả tu luyện, ai mà ngờ vừa đến nơi hắn liền bị phạt không rõ lí do.

- Hừ, ngươi biết tội chưa?

Khởi Nguyên hừ nhẹ:

Lân Thiên mau lẹ gật đầu, rồi lại nhanh chóng lắc đầu.

Khởi Nguyên thấy vậy mặt đen lại, hắn nói:

- Mua đồ của ta không những không trả tiền lại ăn quỵt! Quỳ ở đấy cả ngày cho ta!

Lân Thiên nghe vậy khóc không ra nước mắt.

Hắn là oan ức nha!

Đường đường một thánh tử thánh địa lại có bao giờ đi ăn quỵt đâu! Không những ảnh hưởng danh dự của bản thân còn chuốc vào tiếng xấu cho thánh địa. Có kẻ ngu mới đi làm như vậy!

Ai mà ngờ được nhiệm vụ công tử phân phó cho hắn vẫn phải bỏ tiền ra mua cơ chứ!

Lại nói bức thơ như vậy, nguyên một cái Kỳ Lân thánh địa bán đi cũng mua không nổi!

Haizzzz!

Thở dài một hơi, Lân Thiên vẫn là ngoan ngoãn quỳ yên ở một chỗ.

Thu hết phản ứng của Lân Thiên vào trong mắt, Khởi Nguyên trong lòng đậu đen rau muống một hồi.

Tên này đúng là ngoan thì ngoan thật, nhưng ngộ tính quả thật hơi kém một chút! Hắn đã cố tình nói rõ như thế rồi mà vẫn không hiểu!

Ngươi hiện tại trả tiền không được sao?

Ngươi hiện tại quỳ yên ở một chỗ như vậy đề làm gì?

Ta cần ngươi quỳ sao?

Hừ quả thật là một tên đầu gỗ!

Càng nghĩ càng tức giận, bất chợt một ý nghĩ xoẹt qua đầu Khởi Nguyên.

Hắn quay sang Lân Thiên khẽ mỉm cười:

- Quỳ như vậy hẳn là rất đói có phải không?

Lân Thiên nghe vậy trong lòng không ngừng cuồn cuộn sóng. Công tử đây là đang quan tâm ta sao? Công tử đây là lo lắng ta quỳ cảm thấy mệt sao?

Oaaaa! Công tử, ngươi thật sự tốt với ta quá rồi!!!

Hắn theo bản năng nhẹ gật đầu một tiếng:

- Ưm!

Khởi Nguyên nghe vậy cười lớn:

- Haha, đói cũng không cho ngươi ăn!!!

Nói rồi hắn quay lưng đi vào trong bếp còn vụng trộm tủm tỉm cười.

Lân Thiên: "…"
………

- Híttttt! Thơm thật đấy! Ngươi thấy có đúng không Lân Thiên?

Một bên bưng đĩa cơm chiên trứng, một bên hỏi Lân Thiên.

Lân Thiên:

- Đúng vậy công tử! Người làm thật ngon!!!

Đó là lời hắn không phải là khen nịnh mà là lời nói từ tận đáy lòng.

Cái này là cơm chiên trứng cái gì chứ!

Từng hạt gạo trắng bóng tỏa ra nồng nặc đạo vận. Không những vậy hắn còn cảm giác được thần thú khí tức ở trong đĩa cơm. Nếu không phải đã được kiến thức sự cường đại của công tử, hắn còn kém chút cho mình là ảo giác!

Khởi Nguyên nghe thế cười hỏi:

- Vậy ngươi ăn không?

Lân Thiên một lần nữa theo bản năng gật đầu.

- Không cho!

Lân Thiên: "…."
…………

Lục Nhất Phàm, Tông Lâm cùng Thiền sư Vạn Phúc đi theo mùi hương dẫn tới căn nhà của Khởi Nguyên.

- Sư tôn, cái này….?

Thiền sư Vạn Phúc ngắt lời hắn:

- Cẩn thận lời nói, có thể tạo ra thức ăn ẩn chứa đạo vận như vậy chắc chắn phải là một vị ẩn thể cao nhân!

Lục Nhất Phàm nghi hoặc:

- Ẩn thế cao nhân?

Tông Lâm nghe vậy gật đầu:

- Một số vị đại năng đều thích ẩn cư nơi hồng trần. Nếu có thể gặp được chính là đại cơ duyên?

Lục Nhất Phàm hai mắt lóe tinh quang. Nếu vậy, có thể bái vị cao nhân này làm sư phụ ….

Hắn nhẹ nhàng bước lên phía trước gõ cửa:

- Xin hỏi, có ai ở nhà không?

Két! Két!

Cánh cửa từ từ mở ra, đứng trước mặt hắn Khởi Nguyên mở miệng hỏi:

- Có chuyện gì không?

Lục Nhất Phàm chắp hai tay ra trước ngực, hắn khom mình nói:

- Vãn bối Lục Nhất Phàm, mạo phạm quấy rầy mong tiền bối chớ trách tội!

Khởi Nguyên khẽ cười:

- Không quấy rầy! Không quấy rầy!

- Hai vị này là?

Thiền sư Vạn Phúc chắp hai tay:

- A di đà phật, tiểu tăng Vạn Phúc cùng đồ đệ Tông Lâm từ Thiền Phái Trúc Lâm qua Tiên Sơn diện kiến Phật Tổ. Đi ngang qua nơi này sắc trời đã tối, mong tiền bối rộng lòng từ bi cho tiểu tăng tá túc một đêm!

Hả?
Tiên Sơn có Phật Tổ?

Mấy người này là đang Tiên Sơn du ký sao?

Nhưng căn bản nơi này không hề có Phật Tổ!

Nếu có hệ thống đã sớm thông báo cho hắn biết. Nguyên bản vì để gia tăng an toàn của bản thân, mỗi ngày Khởi Nguyên đều dùng bản đồ của hệ thống để kiểm tra xung quanh. Cho nên bất kỳ tín hiệu bất thường nào hắn đều có thể biết rõ. Tuy nói hệ thống có chút gân gà nhưng chính miệng nó nói " bất kỳ đối tượng nào, tu vi gì, bản hệ thống đều có thể phát hiện rõ mồn một!"

Nhưng nếu như vậy hai người này tại sao nói Tiên Sơn có Phật Tổ đâu? Chẳng lẽ họ bị lừa rồi?

Ừm, chắc chắn họ bị lừa rồi! Nghe nói người xuất gia thường thật thà từ bi, rất dễ bị người xấu lừa gạt.

Khởi Nguyên nghĩ vậy, nhất thời tỏ lòng khuyên can:

- Hai vị, nơi đây quả thật không có Phật Tổ gì hết. Không nên quá tin tưởng vào lời nói xằng bậy!

Bất quá câu nói này rơi vào tai Thiền sư Vạn Phúc lại có ý nghĩa khác hoàn toàn.

Đơn giản câu nói này chính là xỉ nhục tổ sư bọn họ.

Chính Hương Vân Đại Phật đã hiển linh nói Tiên Sơn có Phật Tổ cơ mà.

Trong chốc lát Thiền sư Vạn Phúc khí thế cuồn cuộn, bụi bay đầy trời.

Một hư ảnh Đức Phật hiện lên, phật quang phổ chiếu khắp thiên địa.

Thiền sư Vạn Phúc cố lén bình tĩnh, hắn gằn từng chữ:

- Cớ sao tiền bối lại nói như vậy?

Khởi Nguyên nhìn lên hư ảnh Đức Phật, lại nhìn Thiền sư Vạn Phúc một lúc lâu, hắn khẽ lắc đầu.

Người này xúc động quá rồi!

Nhưng hắn cũng không hề để bụng chuyện này, dẫu sao khi bị chạm đến đức tin của mình, bất kể là ai cũng vậy đều sẽ không giữ được bình tĩnh.

Khởi Nguyên ngữ khí nhẹ nhàng, hắn đáp:

- Trong núi vốn không có Phật, Phật ở trong tâm ta. Tâm ta lặng mà biết đó chính là tâm Phật. Nếu đại sư giác ngộ được tâm ấy thì tức khắc thành Phật ngay tại chỗ, không cần đi tìm cực khổ ở bên ngoài!

Câu nói ấy không ngừng vang vọng lại trong não hải Thiền sư Vạn Phúc, nó như một mặt trời chân lý rọi chiếu qua trái tim của hắn …

Hắn bắt đầu đốn ngộ "tức tâm thị Phật". Nghĩa là chính tâm là Phật, không cần phải đi tìm kiếm Phật bên ngoài. Và muốn thấy Phật thì phải "trừng tâm". Nghĩa là phải nỗ lực làm cho tâm lắng hết các nhiễm ô phiền não.

Căn bản của phiền não chính là tham, sân, si, mạn, nghi,… Các loại phiền não khác dựa vào các căn bản phiền não nầy mà sinh khởi. Chính phiền não làm cho tâm bị loạn động và nhiễm ô. Muốn cho tâm hết nhiễm ô, thì phải làm cho tâm ý thanh tịnh.

"Tức tâm thị Phật", đó là Thật Tướng Bát Nhã. Muốn thể nhập tướng ấy, thì không thể vọng cầu bên ngoài mà phải làm cho vọng tâm lắng xuống, các vọng tưởng về ngã, về nhân, về chúng sinh, về sinh mệnh không thể còn có điều kiện sinh khởi, thì đó chính là chân Phật. Ấy là do quán chiếu Bát Nhã mà thành tựu. Quán chiếu Bát Nhã là buông bỏ mọi ý niệm thuộc về ngôn ngữ, ngay cả ngôn ngữ, văn tự và ý niệm Bát Nhã.

Quán chiếu Bát Nhã là nhìn sâu vào tự thân của mọi sự hiện hữu, để thấy rõ chúng là duyên khởi giả hợp, không có tự tính thực hữu và mọi sự đương hiện hữu, tự thể của chúng là Không. Không chính là thực tướng của vạn hữu.

Do quán chiếu Thực Tướng Không này của vạn hữu một cách thường trực và cùng khắp, mà thành tựu tuệ giác siêu việt và tuệ giác ấy, luôn luôn có mặt trong từng giây phút hiện tiền, nên gọi là quán chiếu Bát Nhã. Và quán chiếu Bát Nhã như vậy mới thâm nhập được Thực Tướng vạn hữu, nên gọi là Thực Tướng Bát Nhã.

Thực Tướng Bát Nhã là trí tuệ thâm nhập và thấu triệt thực tướng của vạn hữu đúng như chính nó, ngay trong từng giây phút hiện tiền. Thực tướng của vạn hữu chính là vô tướng. Tướng ấy xa lìa hết thảy tướng hư vọng do ngã tưởng và pháp tưởng tạo nên.

Các tướng do ngã tưởng và pháp tưởng tạo nên, tướng ấy là tướng hư vọng, nên không thể thành tựu vô lượng công đức. Chỉ có thực tướng là vô tướng, mới là tướng chân thực, tướng ấy đầy đủ hằng sa vô luợng công đức một cách như nhiên.

Thực tướng vô tướng, tuy đầy đủ hằng sa vô lượng công đức mà tự tánh của chúng thường vắng lặng và tuy chúng thường vắng lặng, mà thường tỉnh giác, thường soi chiếu.

Do thực hành Bát Nhã sâu xa, nên thâm nhập được tự tính thường vắng lặng mà thường tỉnh giác ấy nơi vạn hữu, nên hội nhập được pháp thân bất sinh diệt của Phật và từ nơi pháp thân ấy, mà biểu hiện đại trí, đại bi dưới vô số hình thức để hóa độ và làm lợi ích cho hết thảy chúng sinh.

Trong chốc lát, hư ảnh Đức Phật cao lớn sừng sững kia vỡ vụn thành muôn mảnh. Dưới chân Thiền sư Vạn Phúc lúc này hiện lên một tòa đài sen, cơ thể hắn tỏa ra phật quang sáng rực, nó không phải thứ phật quang của hư ảnh pháp tướng kia. Nó không cuồng bạo, khí thế khiến cho người ta cảm giác áp bức sợ hãi, nó ấm áp, thánh khiết dẫn dắt chúng sinh tiến tới cõi cực lạc.

Thiền sư Vạn Phúc hắn: Lập Địa Thành Phật!