Chương 16: Nguyễn Xí xuất hiện?

Khởi Nguyên Thiên Đế

Chương 16: Nguyễn Xí xuất hiện?

Chương 16: Nguyễn Xí xuất hiện?

Trăm vạn năm trước, Lạc Long Quân trấn áp xong Côn Bằng liền hy sinh, Lục Nhất Phàm thân là huynh trưởng được phụ thân phong làm Hải Việt Vương, thống lĩnh toàn bộ

Hải Tộc làm chủ Hải Vực.

Nhận ra trách nhiệm to lớn của chính mình, Hải Việt Vương trở thành một vị quân chủ anh minh. Trên cạn giúp năm mươi tiểu đệ của mình bảo vệ non sông bờ cõi, dưới biển khiến con dân của mình an cư lạc nghiệp.

Tiêu biểu nhất là hơn hai vạn năm trước, trên cạn bấy giờ là An Dương Vương bị quân đội phương bắc của Triệu Đà tấn công. Hải Việt Vương biết tin bèn sai Huyền Quy lên trợ giúp.

Quả nhiên sau khi được Huyền Quy ban cho móng rùa, An Dương Vương rèn nó thành nỏ thần đánh tan quân đội Triệu Đà.

Hơn trăm vạn năm thịnh thế, bất ngờ chẳng biết từ đâu xuất hiên bộ lạc man di đi đến Hải Vực, tự lập đồn, lập ấp. Bộ lạc đó về sau được các thương buôn của tứ đại biên hoang gọi là Thủy Nhân.

Không thể để cho cơ đồ Hải Vực bị xâm phạm, Hải Việt Vương thống lĩnh quân đội Hải Tộc đánh đuổi giặc ngoại xâm.

Chỉ trong hơn bảy ngày, bộ lạc man di bị đánh cho không còn mảnh giáp thì bất ngờ chẳng biết từ đâu xuất hiện một đội quân tự cho là bảo vệ chính nghĩa, muốn cứu giúp Thủy Nhân tộc. Đội quân đối phương vũ trang hùng hậu, sức mạnh lại lớn khiến cho Hải Tộc liên tiếp bị bại lui. Lãnh thổ mất đi hơn phân nửa, Hải Việt Vương không còn cách nào khác đành sử dụng cấm thuật mà Âu Cơ để lại.

Cấm thuật này vốn là tiên thuật tới từ thiên giới có tên là Cửu Chuyển Thần Công. Người muốn tu luyện thần công này không thể có huyết mạch long tộc, nếu không chắc chắn không thể luyện thành và phải chuyển thế toàn bộ 9 kiếp, mỗi một kiếp đều không thể thức tỉnh sức mạnh, đến kiếp thứ 10 mới có thể bắt đầu tu luyện. Một khi thành công đơn giản chính là vô địch.

Chỉ tiếc rằng Hải Việt Vương mang trong mình dòng máu của Lạc Long Quân chính là cấm kỵ của thuật pháp nhưng vì tương lai Hải Tộc, hắn không thể không thử một lần tu luyện cấm thuật này.

Chuyển thế tận mấy chục kiếp, Hải Việt Vương vẫn không thể đại công cáo thành. Huyền Quy cùng Giao Long vốn cho rằng Hải Tộc không thể lấy lại huy hoàng năm xưa thì một vị đại nhân vô cùng cường đại cho biết rằng tại kiếp thứ 333 Hải Việt Vương chắc chắn thức tỉnh và tu luyện thành công.

Vẫn nửa tin nửa ngờ cho đến tận hôm nay bọn hắn mới hoàn toàn tin tưởng được sự cường đại của vị đại nhân kia.


Trở lại căn nhà của Khởi Nguyên.

Nguyên bản Thiền sư Vạn Phúc, Tông Lâm, Lân Thiên ba người còn đang choáng ngợp với tốc độ phát triển của Lục Nhất Phàm.

Bất ngờ đôi mắt hắn mở ra, không còn bóng dáng của một thiếu niên phàm nhân yếu đuối lúc trước, thần thái hắn đã có một chút gì đó thay đổi, nó uy nghiêm, bá khí như một đế vương khiến cho người ta có cảm xúc muốn quỳ bái.

Quả nhiên Lục Nhất Phàm thực sự đã thức tỉnh năng lực cùng sức mạnh của mình kiếp trước.

Lục Nhất Phàm đưa hai tay chắp ra đằng trước, hắn cúi đầu thật sâu nói:

- Đa tạ công tử!

- Không có gì, một bữa ăn mà thôi!

Khởi Nguyên nghe vậy cũng khoát tay một tiếng, trong suy nghĩ của hắn Lục Nhất Phàm chỉ đơn giản là đang cảm tạ bữa ăn lẩu hôm nay. Nói không phải khen chứ thực sự tài nghệ ẩm thực của Khởi Nguyên hiện tại qua sự rèn luyện của hệ thống còn có thể cao hơn Gordon Ramsay một bậc. Hắn ăn hắn còn cảm thấy ngon.

Nhưng câu nói khách sáo của Khởi Nguyên đi vào trong tai Lục Nhất Phàm lại có ý nghĩa không đồng dạng.

"Công tử! Người thật sự quá tốt rồi "

Xúc động trong lòng, Lục Nhất Phàm cúi đầu thật sâu.

Công tử hẳn là không muốn ta phải khó xử mới nói như vậy!

Bữa ăn lẩu của công tử nhìn qua thì vô cùng bình thường nhưng ai có thể biết đươc hắn một kẻ phàm nhân yếu đuối chỉ ăn qua một bữa liền có thể thức tỉnh năng lực kiếp trước còn tu luyện được vô thượng thần công. Hắn có được kết quả như vậy chính là nhờ bữa ăn lẩu này, cho dù có dốc hết cả gia tài Hải Tộc cũng không đổi được.

- Chỉ tiếc là hôm nay bữa lẩu này vẫn còn thiếu rất nhiều!

Thở dài một hơi, Khởi Nguyên nói:

Nghe vậy cả bốn người không hẹn mà cùng nghĩ " Công tử nói bữa lẩu này vẫn còn thiếu? Chẳng lẽ là công tử có ẩn ý?"

Bất quá lúc này Thiền sư Vạn Phúc đã nhanh miệng hỏi trước:

" Không biết công tử nói tới …là bữa ăn lẩu này còn thiếu gì sao?"

Khởi Nguyên nghe vậy cười:

- Haha, đại sư chê cười! Thực ra còn rất nhiều cách ăn lẩu nữa, mà trong đó ngon nhất chính là Hải Sản!

Hải Sản?

Lập tức Lân Thiên truyền âm cho ba người, hắn nói:

- Hải Sản… trong miệng công tử có phải cá không?

Tông Lâm nghe vậy cười khinh:

- Ngươi thì biết cái gì? Cường đại như công tử cần mấy con cá đó sao? Ta nghĩ công tử chính là đang khảo nghiệm chúng ta, nếu không nhận ra được thâm ý của công tử chắc chắn ngộ tính của chúng ta quá kém.

Thiền sư Vạn Phúc nghe vậy gật đầu hài lòng, Tông Lâm đã bắt đầu biết suy nghĩ hơn rồi.

- Tông Lâm nói không sai! Dù chưa biết Hải Sản công tử nói là gì, nhưng chắc chắn nó có liên quan đến Hải Vực. Sau hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau tiến về Hải Vực!

Thiền sư Vạn Phúc hứa chắc với Khởi Nguyên:

- Công tử yên tâm! Chắc chắn chúng ta sẽ đem Hải Sản đến cho công tử!

Khởi Nguyên cười:

- Vậy thì đa tạ đại sư rồi!

Vội vàng cáo từ Khởi Nguyên, cả bốn người cùng tiến về Hải Vực.



Thủy Lam ngục.

Khung cảnh nơi này hiện tại là nguyên một mớ hỗn loạn. Thủy Nhân, Hải Tộc, Điêu Nhân,.. vô số tù nhân bị giam giữ trong hơn vạn năm qua tràn hết ra bên ngoài khiến cho binh lính Hải Tộc đau đầu không thôi.

Doãn Chí Bình tả xung hữu đột, vừa chạy vừa mở khóa cho tất cả các tù nhân, hắn hô to:

- Đi, đi mau!

- Đa tạ huynh đệ cứu giúp! Ân đức này chúng ta nhất định sẽ không quên!

Mọi người cùng đồng thanh chắp tay cảm tạ Doãn Chí Bình, không chắc bọn họ sẽ có thể thoát khỏi nơi này, dù sao thì cũng chính là lao ngục kiên cố nhất của Hải Tộc mà trong trăm vạn năm chưa có một trường hợp nào có thể trốn thoát.

Nhưng đây chính là cơ hội duy nhất của bọn họ, nếu không nhân lúc hỗn loạn trốn đi có lẽ cả đời họ phải sống trong cảnh không thể thấy ánh mặt trời ở lao ngục.

- Được rồi nhanh lên! Đây là cơ hội duy nhất!

- Bảo trọng!

Đối thoại nhanh với đám người, Doãn Chí Bình muốn lấy tốc độ nhanh nhất có thể chạy về phái khu tử hình hội tụ với đám người Quang Trung Hoàng Đế.

Bỗng đột nhiên không biết từ lúc nào có một bóng người chớp mắt đã xuất hiện trước mắt Doãn Chí Bình.

Giật mình một cái, Doãn Chí Bình nhanh chóng huy động lực lượng đưa tay ra thủ thế thì thanh âm đối phương vang lên:

- Huynh đệ không cần sợ hãi, ta không có ác ý!

Nghe vậy Doãn Chí Bình nhìn lại, trước mắt hắn là một thiếu niên, không nói đúng hơn là một thanh niên chừng 20 – 22 tuổi. Ánh mắt thanh niên trong như trăng rằm, sâu thăm thẳm nhưng lại tạo cho người ta một cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng. Đôi lông mày hắn cong vút tựa như " Mắt phượng mày ngài!" Không nhìn rõ nét mặt hắn ra làm sao, dường như hắn đã luôn đeo lấy tấm khan che mặt từ rất lâu rồi.

Doãn Chí Bình cảnh giác hỏi:

- Ngươi là ai?

Người thanh niên không trả lời. Hắn đưa hai tay ra phía trước chắp lấy rồi cúi đầu thật sâu:

- Thứ cho taị hạ không thể nói. Hôm nay đa tạ huynh đệ xuất thủ cứu giúp, tại hạ rất cảm kích. Ngày sau có cơ hội nhất định đến chỗ huynh đệ để tạ ơn!

Doãn Chí Bình nghe thế cũng không muốn hỏi thêm, vội khoát tay:

- Không cần biết ơn ta! Nếu muốn báo ân hãy đến Đại Lê đi!

Nói rồi Doãn Chí Bình biến mất khỏi tầm mắt người thanh niên.

Thanh niên hơi sững sờ một chút, câu nói của Doãn Chí Bình vẫn vang vọng trong tai người thanh niên.

Người này chẳng lẽ đến từ Đại Lê sao?

Hai từ Đại Lê có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với hắn. Hơn lăm ngàn năm trước Đại Hạ bấy giờ là triều đại nhà Minh đô hộ Đại Lê. Chính quyền Mạc Đăng Dung yếu thế không thể chống cự lại đội quân hùng hậu của nhà Minh khiến Đại Lê một lần nữa lại rơi vào thảm cảnh Bắc Thuộc. Quá phẫn hận trước sự tàn bạo của Đại Hạ và thương cảm cho đồng bào của mình, hắn cùng đại huynh mình đi theo Lê Lợi là bạn của phụ thân,cũng chính là Đại Lê Thái Tổ sau này phất cờ khởi nghĩa đánh tan quân nhà Minh, thống nhất
Đại Lê.

Hắn, đương nhiên chính là khai quốc công thần của Đại Lê: Nguyễn Xí!

Chẳng lẽ mấy ngàn năm qua ta ở trong Hải Tộc, Đại Lê đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Lòng nóng như lửa đốt, Nguyễn Xí cũng hóa thành tàn ảnh đuối theo Doãn Chí Bình!