Chương 17: Lục Nhượng chiến Quang Trung!

Khởi Nguyên Thiên Đế

Chương 17: Lục Nhượng chiến Quang Trung!

Chương 17: Lục Nhượng chiến Quang Trung!

Quang Trung Hoàng Đế nhíu mày, thanh âm này nghe thật quen!

Bất giác nhìn lên phía trên đỉnh đầu, sừng sững trước mắt hắn là hai thanh niên đang đứng trên phi thuyền.

Người đứng phía trước cao khoảng 4 thước (1 thước = 47cm), đầu hắn đội kim quan, toàn thân khoác chiến giáp, tay cầm một cây côn cực kỳ bất phàm tỏa ra khí thế vô cùng bá đạo.

Phía sau thấp hơn một chút, khác với khí thế dũng mãnh của người phía trước, người phía sau lại tỏ ra cực kỳ điềm đạm và nhu hòa. Tay hắn cầm một cây quạt, toàn thân khoác thanh y, mái tóc búi ra phía sau.

Hai người này không phải Lục Nhượng cùng Lục Thiếu Hoàng thì còn là ai?

Quang Trung Hoàng Đế cười lớn:

- Bổn vương còn tưởng là ai, nguyên lai là hai ranh con Hải Tộc! Ha ha ha ha!

Quang Trung Hoàng Đế vẫn là như vậy, anh dũng, hiên ngang, bất khuất. Cho dù mấy ngàn năm đi qua, khí chất của hắn vẫn không thay đổi.

Lục Nhượng hỉ nộ không rõ, hắn đáp:

- Quang Trung Hoàng Chủ, ta kính ngươi là quân chủ của Đại Lê mới tỏ ra lễ phép. Nhưng dù có là quân chủ đi chăng nữa, thân là tù nhân của Thủy Lam ngục thì vẫn nên ngoan ngoãn vào lại trong tù đi!

Nói rồi nhìn sang Lục Thiếu Hoàng gật đầu, cùng công kích xuống dưới.

Lục Nhượng hai tay nắm lấy đầu côn cùng thân côn, không biết bằng cách nào cây côn sau khi huy động càng ngày càng lớn giáng xuống đỉnh đầu đám người.

Lục Thiếu Hoàng không kém cạnh, tay hắn vung quạt ra phía trước, bỗng nhiên cây quạt xòe rộng chỉ hướng đám người Quang Trung Hoàng Đế tạo ra một cơn mưa ám khí lao xuống.

Mắt thấy hai đạo công kích đang giáng xuống, Quang Trung Hoàng Đế một tay túm lấy Vân Nhi đẩy qua đám người.

Chỉ trong nháy mắt một người thanh niên trong số đó xuất hiện đỡ lấy Vân Nhi rồi tránh xa cuộc tấn công. Những người còn lại cũng trong chớp mắt chạy theo. Dù sao họ cũng là những người tinh nhuệ nhất năm xưa Quang Trung Hoàng Đế đem theo đuổi bắt Lê Chiêu Thống cùng Nguyễn Ánh. Qua nhiều năm sức mạnh tuy có giảm sút nhưng cũng vẫn là những tinh binh vô cùng mạnh mẽ.

Nhìn thấy Vân Nhi ngước mắt về phía Quang Trung Hoàng Đế lo lắng, người thanh niên nói:

- Yên tâm đi! Bệ hạ chính là Quang Trung Hoàng Đế!

Những người xung quanh nghe vậy cũng đồng loạt gật đầu, Vân Nhi an lòng hơn một chút nhưng vẫn liên tục theo giõi trận chiến.

Trở lại về phía Quang Trung Hoàng Đế, sau khi đẩy Vân Nhi cho thuộc hạ của mình, hắn cười lớn:

- Dám tấn công ta! Ngươi cũng thật là can đảm! Bổn vương chính là Quang Trung Hoàng Đế!

Giọng nói đanh thép hùng hồn vang vọng toàn bộ Thủy Lam ngục.

Nói rồi tay hắn đưa sang bên phải, một trùm sáng hội tụ quanh lòng bàn tay rồi hóa thành một cây trường thương.

Cây trường thương dài 4 thước, toàn bộ cán thương được làm bằng ngọc, quanh thân là hình ảnh một con rồng không ngừng quấn quanh. Ngù thương màu đỏ như máu, mũi thương đen kịt, hình hạt lúa kiều mạch, dẹt, sống cao, lưỡi mỏng, đầu nhọn.

Lục Nhượng cùng Lục Thiếu Hoàng kinh ngạc thốt lên:

- Độc Lư Thương!

Quang Trung Hoàng Đế hai tay cầm thương, bước chân trái sang ngang loan một vòng rồi đâm lên phía trước.

Uỳnh! Uỳnh!

Theo mỗi lúc loan thương, một đạo linh khí từ mũi thương chém lên phía trên va chạm với vô số ám khí của Lục Thiếu Hoàng tạo thành những tiếng nổ vang trời!

Nháy mắt đảo chân, rút thương về, Quang Trung Hoàng Đế lại gạt sang đẩy cây côn to lớn của Lục Nhượng sang một bên rồi văng ngược lại phía sau.

Keng!

- Đại ca ngươi không sao chứ?

Lục Nhượng bất ngờ không kịp phản ứng, cũng may là Lục Thiếu Hoàng đã kịp thời huy động quạt của mình lao ra đỡ gần hết công kích, chỉ còn một đạo thương khí quét
qua mặt của hắn làm xước một bên má.

Lui lại phía sau vài bước, hắn bất giác đưa tay lên má mình, một giọt máu bất ngờ chảy xuống!

Mồ hôi Lục Nhượng chảy khắp lưng, chỉ xém một chút nữa thôi là cây thương có thể đã lấy đầu của hắn.

Lục Nhượng hưng phấn nói:

- Ta không sao! Không hổ là Quang Trung Hoàng Đế, quả nhiên khó đối phó!


Mọi người xung quanh theo giõi cũng đồng loạt cảm thán:

- Xem ra người này thực sự là Quang Trung Hoàng Đế!

- Đúng vậy, vừa nãy ta cũng còn không tin tưởng lắm. Quang Trung Hoàng Đế không phải chết 3000 năm trước rồi sao?

- Thì ra hắn chưa có chết, mà là bị Hải Tộc bắt giam!

- Còn cây kia ta nghe Lục Nhượng nói là Độc Lư Thương?

- Đúng vậy, nghe nói năm xưa dựa vào Độc Lư Thương, Quang Trung có thể dẫn quân đại phá quân Đại Hạ, đánh cho không còn mảnh giáp!

- Lợi hại như vậy?

- Không phải dẫn quân, ta nghe nói Quang Trung Hoàng Đế chỉ cần một mình với Độc Lư Thương liền có thể đại phá quân Đại Hạ rồi!

- Ta còn nghe nói năm xưa Quang Trung Hoàng Đế chỉ quát một tiếng đã khiến cho Tôn Sĩ Nghị sợ hãi chui vào ống cống trốn đi!

- Hahaha, người Đại Hạ không phải huênh hoang lắm sao?

- Được rồi im lặng theo giõi kỳ biến đi!


Quang Trung Hoàng Đế chống thương xuống dưới đất, cười lớn:

- Ha ha ha ha! Bổn vương chính là Quang Trung Hoàng Đế!

Lục Nhượng nghe vậy, chiến ý càng tăng, hắn nói:

- Đệ đừng can thiệp! Để ta đánh một mình với Quang Trung Hoàng Chủ!

Lục Thiếu Hoàng lưỡng lự một chút rồi lại thôi, hắn hiểu dụng ý của đại huynh mình. Chỉ một mình Quang Trung Hoàng Đế cho dù hắn có đánh không lại cũng còn có rất nhiều người trong Hải Tộc có thể. Các trận pháp sư tinh anh, quân đội tinh nhuệ, tướng quân còn chưa tới đâu. Cho dù Quang Trung Hoàng Đế có muốn cũng trốn không thoát.

Lục Nhượng thấy nhị đệ không ngăn cản cười lớn:

- Quang Trung Hoàng Chủ tiếp chiêu!

Quang Trung Hoàng Đế đáp:

- Ranh con! Tới đây!

Nói rồi cả hai cùng lao về phía nhau.

Uỳnh! Uỳnh!

Vô số côn khí cùng thương khí lao vào nhau tạo lên những tiếng nổ vang rền. Lục Nhượng hai tay huy động trường côn đánh sang ngang hông Quang Trung Hoàng Đế, đáp lại Quang Trung Hoàng Đế đưa trường thương đỡ lấy đòn đánh hất trường côn sang bên rồi đưa trường thương đâm thẳng vào yết hầu Lục Nhượng.

Không kém cạnh, Lục Nhượng né sang bên trái vung côn đập lại vào hông Quang Trung Hoàng Đế. Trong tích tắc vô số đòn tấn công liên tục được tạo ra từ cả hai, mỗi một đòn đánh đều ẩn chứa trong đó đạo lý võ học vô cùng mạnh mẽ, nhắm thẳng vào chỗ hiểm của đối phương.


Vân Nhi nhìn về phía trận đấu chỉ có từng tiếng kình lực va chạm vào nhau, nhíu mày hỏi:

- Tiền bối, người có nhìn thấy gì không?

Người thanh niên đáp:

- Cả hai bọn họ đều là cường giả Hợp Thể cảnh! Tốc độ tấn công vượt qua mắt của chúng ta! Ta chỉ mơ hồ cảm nhận được một chút!

Lục Thiếu Hoàng phía bên kia nhìn vào, nhíu mày nghi hoặc: " Vì cái gì hiện tại đại huynh vẫn chưa lấy ra chiến giáp của mình, chẳng lẽ còn có suy tính khác?"

Uỳnh! Uỳnh!

Âm thanh chiến đấu vẫn liên tục vang lên, lúc này Quang Trung Hoàng Đế lẩm nhẩm trong đầu một câu: " Đảo Thế Khuynh Thân Hầu Long Bộ ".

Trường thương đang ở dưới bất ngờ chém vòng lên trên ngực Lục Nhượng, đáp lại Lục Nhượng đưa côn ra cản lấy, lập tức Quang Trung Hoàng Đế huy động trường thương kéo vòng lại móc lấy trường côn. Mắt thấy côn của mình bị bất ngờ kéo đi, Lục Nhượng thả một tay xoay người đạp về phía Quang Trung Hoàng Đế.

Thấy vậy Quang Trung Hoàng Đế lập tức chém thương xuống phía dưới chân Lục Nhượng khiến hắn lập tức bỏ côn nhảy lui về phía sau rồi thu chân lại, xoay ngược thương đâm ngang về phía Lục Nhượng.

Lắm chặt hai bàn tay Lục Thiếu Hoàng lo lắng kêu lên " Đại ca, nhất định không được chuyện gì xảy ra!"

Trong sát na, thương khí hung bạo đâm thẳng về phía yết hầu Lục Nhượng.

Lục Thiếu Hoàng không tự chủ được thét lên lên:

- Đại Ca!!!!