Chương 13: Kế hoạch tẩu thoát khỏi Thủy Lam ngục!

Khởi Nguyên Thiên Đế

Chương 13: Kế hoạch tẩu thoát khỏi Thủy Lam ngục!

Chương 13: Kế hoạch tẩu thoát khỏi Thủy Lam ngục!

" Ha ha ha ha. Bổn vương nếu mà chết, chắc hẳn nhiều người sẽ rất vui đây!"

Quang Trung Hoàng Đế nghe vậy cười vang:

"Đại Lê ta từ đời Đinh, Lê, Lý, Trần gây dựng ra thánh minh dấy lên không phải là một họ, nhưng thịnh suy, dài ngắn, vận mệnh do trời, không phải sức người tạo ra được. Trước đây Nhà Lê mất chính quyền, họ Trịnh và Nguyễn chia đôi bờ cõi. Hơn năm trăm năm, kỷ cương rối loạn, vua Lê chỉ là hư vị, cường thần tự ý vun trồng, giềng mối của trời đất một phen rơi xuống không nâng lên được, chưa có lúc nào hư hỏng như vậy. Lại nói nam bắc trong ngoài liên tục tranh đấu khiến cho lê dân rơi vào chốn lầm than, cơ cực.

Bổn vương hai lần gây dựng họ Lê, thế mà tự quân họ Lê không biết giữ xã tắc, bỏ nước đi bôn vong, sĩ dân Bắc Hà không hướng về họ Lê, chỉ trông mong vào bổn vương, về phần đại huynh có ý mỏi mệt, tình nguyện giữ một phủ Quy Nhơn, tự nhún xưng là Tây Vương, mấy nghìn dặm đất về phương nam thuộc hết về bổn vương. Tự nghĩ tài đức không bằng người xưa, mà đất đai thì rộng, con dân thì nhiều, ngẫm nghĩ cách thống trị, lo ngay ngáy như dây cương mục chỉ huy sáu ngựa.

Xem khí thần rất hệ trọng, ngôi trời thật khó khăn, bổn vương chỉ lo không kham nổi, nhưng ức triệu người trong bốn bể đều xúm quanh cả vào thân bổn vương,đó là ý trời đã định, không phải do người làm ra. Bổn vương ứng theo mệnh trời, thuận lòng người không thể khăng khăng cố giữ sự khiêm nhường đành lên ngôi thiên tử, đặt niên hiệu là Quang Trung. Truyền bảo cho trăm họ muôn dân phải tuân theo giáo lệnh của hoàng gia. Nhân nghĩa, trung chính là đạo lớn của người, bổn vương cùng dân đổi mới, vâng theo mưu mô sáng suốt của vua thánh đời trước, lấy giáo hóa trị thiên hạ.

Ấy vậy mà Lê Chiêu Thống không những không phục, lại cam tâm cõng rắn cắn gà nhà, kết hợp cùng phản loạn Nguyễn Ánh rước voi về rầy mả tổ. Xét thấy tội chúng tày đình, khổng thể tha thứ, nhân dân khắp nơi tố cáo, Bổn Vương chính mình xuất chinh đuổi bắt. Ai ngờ mưu mô Nguyễn Ánh xảo quyệt, khống chế lấy đại huynh tuổi đã cao. Nhất thời không kiềm chế được cảm xúc, bổn vương bị chúng ám toán rồi đưa về giam lỏng tại Thủy Lam ngục này"

Vân Nhi nghe xong câu chuyện, nước mắt nàng chảy dài. Đến bây giờ nàng mới tin tưởng đối phương chắc chắn là Quang Trung Hoàng Đế. Cũng chỉ có Quang Trung Hoàng Đế mới có thể có sự tự tin, gan dạ, hào hùng từ sâu trong xương cốt đến như vậy. Đồng thời nàng khóc, nàng khóc cho một thân phận anh hùng, một người tướng lĩnh tài ba đánh thắng bao nhiêu quân xâm lược, một người đã hy sinh cả cuộc đời cho tổ quốc cho dân tộc mà không cần hồi báo. Mà giờ đây, người phải chịu cảnh tù giam, tủi nhục trong một nơi mãi mãi không thể thấy được ánh sáng mặt trời!

Như nhìn thấu được suy nghĩ của Vân Nhi, Quang Trung Hoàng Đế an ủi:

- Tiểu cô nương không cần đau buồn tay ta, ai bảo là bổn vương không thể thoát khỏi đây nào?

Vân Nhi nghe vậy bối rối, suy nghĩ của mình tự nhiên bị người khác xem thấu. Nàng ấp úng:

- Tiền bối … nhưng mà….đây là… Thủy Lam ngục!

Quang Trung Hoàng Đế:

- Tiểu cô nương! Ngươi thấy từng người bọn họ đều đang miệt mài cọ từng thanh sắt xuống nền nhà có phải rất kỳ quái không?

Không để Vân Nhi trả lời, Quang Trung Hoàng Đế nói tiếp:

- Thực ra, bọn họ đang có một kế hoạch …

Nhưng chưa kịp nói xong, không biết từ lúc nào một người thanh niên gầy gò xuất hiện. Theo sau khi hắn xuất hiện, tất cả mọi người cũng dừng mài sắt xuống nền nhà.

Hắn ngắt lời:

- Quang Trung hoàng chủ, ngươi không sợ cô ta là gian tế sao?

Quang Trung Hoàng Đế cười, nhìn về phía đối phương nói:

- Ha ha ha ha, Lão đầu sắt ngươi cũng đừng dọa tiểu cô nương chứ!

Vân Nhi thì vẫn trong trạng thái đứng hình, nàng không biết giải thích sao cho phải. Đồng thời nàng cũng sợ hãi, đây là khu vực toàn đại lão. Lỡ lời một chút, bị đối phương hiểu lầm là toi đời.

Người thanh niên gọi " Lão đầu sắt " kia lúc này cười vang:

- Hahaha, tiểu cô nương! Đùa ngươi một chút mà thôi! Lão phu Doãn Chí Bình.Kỳ thực từ thời điểm ngươi vào đây, ta đã biết ngươi là ai, đến từ đâu rồi!

Vân Nhi:

- Tiền bối … người …

Doãn Chí Bình:

- Tiểu cô nương! Ngoại trử cô nương là ai và đến từ đâu thì ta thề là ta không biết gì hết!

Vân Nhi thở phào nhẹ nhõm, ai nếu trong trường hợp ở cạnh người có thể dễ dàng đoán được bí mật trong lòng mình thì cũng sẽ có phản ứng giống nàng mà thôi. Bởi mỗi người đều có một bí mật của riêng mình, nàng cũng vậy. Nàng không muốn ai biết đến bí mật sâu trong đáy lòng mình. Đối phương nếu đã không dò xét vậy thì chẳng có gì nàng phải lo lắng cả.

Doãn Chí Bình tiếp tục mở miệng:

- Ta phát hiện được một động ngầm nằm ngay dưới Thủy Lam ngục nối liền đến tận phía nam Hải Vực, chúng ta sẽ thoát khỏi đây thông qua nó!

Vân Nhi nghe vậy thắc mắc:

- Tiền bối, chúng ta bị trói như vậy, không thể cử động được, làm sao có thể thoát đây?

Doãn Chí Bình cười:

- Quên nói cho tiểu cô nương, ta chính là một thể tu tu sĩ!

Vân Nhi kinh ngạc, nàng thừa hiểu thể tu ý nghĩa như thế nào!

300 vạn năm trước, một thiếu niên lăng không xuất hiện tại Tam Phủ thế giới. Không ai biết hắn là ai, hắn đến từ đâu. Tương truyền đó là một thiếu niên mặc bộ đồ kỳ lạ, đầu hắn trọc lốc, luôn miệng nói " sale sắp đến rồi, sale sắp đến rồi!", hắn chỉ đưa tay đấm ra một quyền liền có uy lực hủy thiên diệt địa, không một ai có thể khiến hắn ra đến quyền thứ hai. Về sau hắn được người đời tôn làm " Nhất Quyền Đại Sư " và trở thành tổ sư gia của phương pháp luyện thể.

Chỉ đơn giản dựa vào nhục thân liền có uy lực vô cùng như vậy khiến không ít tu tiên giả từ bỏ phương pháp truyền thống đi theo thể tu.

Thông thường tu tiên giả sau khi Linh Hải cảnh viên mãn liền rèn luyện Linh Hải thành phôi thai để bước vào Nguyên Anh Cảnh, nhưng thể tu tu sĩ không đồng dạng.

Tương đương với hệ thống tu luyện thông thường, sau Linh Hải cảnh, thể tu tu sĩ cũng tu luyện thêm 5 đại cảnh giới:

1, Túy Cốt: Thể tu tu sĩ luyện hóa Linh Hải dung nhập gân cốt, từ đây cho dù không thể sử dụng linh lực cũng có thể một quyền phát ra có thể chấn nát một tòa núi lớn!

2. Khô Mộc:Thân thể tựa như khô mộc, sinh cơ bừng bừng, dù chịu vết thương nặng đến mấy cũng trong thời gian ngắn liền có thể chuyển biết tốt đẹp.

3. Kim Cang: Thân thể cứng như kim cương. Đi vào chiến trường như đi dạo, một quyền đánh ra đoạn sông rời núi lấp biển.

4. Toái Tinh: Y như tên gọi, thể tu tu sĩ cảnh giới này có thể " tay hái sao trời ", một quyền đánh ra vạn pháp tránh lui.

5. Thần Thể: Đúc tam thiên đại đạo dung nhập thân thể, giờ đây thể tu tu sĩ bản thân chính là đạo, có thể phá vỡ giới bích thể giới tiến tới Chư Thiên.

Vân Nhi tiếp tục thắc mắc:

- Tiền bối, những người này không ngừng mài sắt xuống nền nhà là vì sao?

Doãn Chí Bình như đoán trước được câu hỏi của nàng, hắn cười đáp:

- Để ta nói rõ kế hoạch cho ngươi nghe đi. Thủy Lam ngục được chia làm ba khu vực xếp thành hình tam giác. Thứ nhất là khu lao ngục giam giữ chúng ta, tiếp theo là khu vực của quản giáo và cuối cùng là khu vực tử hình. Động ngầm chính là nằm ngay phía dưới khu vực tử hình. Hơn nữa Thủy Lam ngục được khắc chế trận pháp cấm bay, cùng với dưới chân chúng ta cũng đang có một Tỏa Linh trận cho nên bắt buộc chúng ta phải trốn trong âm thầm. Ở giữa khu vực lao ngục này và khu vực tử hình chỉ tồn tại duy nhất một cánh cửa làm bằng Tử Kim Thạch. Cứ mỗi lúc chuông vang lên ba tiếng một lần, bọn quản giáo sẽ thay ca, trong lúc ta không ngừng oanh tạc cánh cửa đó, mọi người sẽ đồng thời mài sắt xuống nền nhà để qua mắt quản giáo. Chỉ cần có thể phá vỡ cánh cửa kia thì chúng ta chắc chắn trốn thoát!

Vân Nhi gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ. Tuy nhiên kế hoạch này vẫn tồn tại rất nhiều hung hiểm. Thứ nhất không thể không nói Thủy Lam ngục bốn phía đều có một tháp canh, chỉ cần sơ hở một chút thì sẽ bị bắt ngay lập tức. Thứ hai, mỗi mội người đều bị còng chân bởi Kim Nguyên thiết, nếu Doãn Chí Bình có thể kịp thời trở về cứu mọi người khỏi Kim Nguyên Thiết thì không nói nhưng nếu vạn nhất không kịp thì sao?

Bất quá ngay cả Quang Trung Hoàng Đế và rất nhiều người đều tin tưởng vào kế hoạch này, ta mội phàm nhân lại có gì ý kiến chứ!

" Đã hiểu!"