Chương 11: Ăn lẩu!

Khởi Nguyên Thiên Đế

Chương 11: Ăn lẩu!

Chương 11: Ăn lẩu!

Từ trong phòng bếp bước ra, trông thấy dáng vẻ chật vật đang chẻ củi của đại sư Khởi Nguyên khẽ lắc đầu.

Người này thật sự chính là hòa thượng chứ, sao có một vài que củi cũng không chẻ được cho xong vậy? Nếu cứ cái tiến độ này chắc còn lâu mới được ăn mất!

Khởi Nguyên:

- Đại sư! Ngươi cứ việc ra kia ngồi đi, để việc này lại cho ta.

Thiền sư Vạn Phúc lắp bắp:

- Tiền bối việc này … người thật sự không có giận ta chứ?

Khởi Nguyên:

- Nào có! Đại sư cứ việc ra ngoài ngồi, để đấy cho ta!

Thiền sư Vạn Phúc áy náy:

- Vậy việc này … làm phiền tiền bối rồi!

Quả thực tuy hắn rất muốn chẻ hết chỗ củi đó nhưng hắn thật sự không thể! Tiên Thiên Linh Mộc trời sinh cứng rắn, đừng nói hắn chỉ mới Hợp Thể cảnh cho dù có là Đại Thừa thậm chí Phi Thăng cảnh, muốn chẻ hết chỗ đó cũng hết sức chật vật.

Nhìn Khởi Nguyên ung dung khoan thai chẻ từng thanh Tiên Thiên Linh Mộc một, hắn thầm nghĩ: " Tiền bối quả thật cường đại đến nỗi khó có thể hình dung! Không những Phật pháp tinh thông, nhục thể cũng cực kỳ cường đại như vậy! Không biết lão nhân gia ông ta ẩn cư nơi đây làm cái gì đâu?"

Tông Lâm:

- Sư tôn, người nói tiền bối hiện tại là cảnh giới gì?

Thiền sư Vạn Phúc đáp:

- Khó có thể tưởng tượng được, e rằng ….

Ngập ngừng một chút hắn nói khẽ:

- Phía trên tiên nhân!

Tông Lâm hốt hoảng:

- Phía trên … tiên nhân!

Thiền sư Vạn Phúc đưa ngón tay ra trước miệng, hắn thì thào:

- Suỵt! Cảnh giới của tiền bối không phải chúng ta có thể tưởng tượng, không nên tùy tiện phỏng đoán kẻo làm tiền bối không vui!

Quay sang Lân Thiên, Thiền sư Vạn Phúc truyền âm nói:

- Lân Thiên tiểu hữu, không biết tiểu hữu làm sao phải quỳ ở đây?

Nguyên bản đang một mặt chán trường thì nghe thấy truyền âm, hắn ngẩng mặt lên kích động:

Tiểu hữu?

Ta thật sự không có nghe nhầm chứ?

Thánh Tăng Vạn Phúc xưng ta là tiểu hữu?

Biểu cảm như vậy của Lân Thiên cũng không phải không có lý, Thiền sư Vạn Phúc là một Phật Môn thánh địa chi chủ không những Phật pháp cao thâm, tu vi cũng cực kỳ cường đại. Cho dù Kỳ Lân thánh chủ Phụng Hoàng Kiên ở trước mặt ông ta cũng phải xưng một tiếng " Thánh Tăng". Bất cứ ai ở trước mặt ông ta, thậm chí Đại Lê Hoàng Đế Nguyễn Khánh cũng chỉ có thể bị gọi là " Thí chủ" chứ không phải " Bệ Hạ"

Có thể đủ hiểu Thiền sư Vạn Phúc xưng hô Lân Thiên là tiểu hữu khiến cho hắn xúc động cỡ nào. Tiểu hữu là cách gọi thể hiện sự tôn trọng đối với tiểu bối của mình. Có được một Hợp Thể cảnh Thánh Tăng xưng làm tiểu hữu làm sao không xúc động cơ chứ!

Thánh Tăng Vạn Phúc xưng ta làm tiểu hữu không thể nghi ngờ là mặt mũi của công tử!

Lén lại xúc động, Lân Thiên truyền âm lại:

- Thánh Tăng có điều không biết, ta sở dĩ bị quỳ là do ăn quỵt của công tử!

Thiền sư Vạn Phúc nghi vấn:

- Ăn quỵt? Công tử?

Lân Thiên nghi hoặc:

- Chẳng lẽ Thánh Tăng không nhận ra công tử đang hóa thân thành phàm nhân? Lúc đầu gặp công tử ta còn bị khiển trách vì gọi ngài là tiền bối!

Bừng tỉnh đại ngộ, Thiền sư Vạn Phúc tự trách không thôi. Hóa ra không phải tiền bối trách hắn vì vô lễ lúc đầu kia, nếu trách thì tại sao còn truyền hắn cơ duyên thành Phật chứ! Tiền bối là đang trách hắn ngộ tính thấp, không nhận ra tiền bối đang hóa thân phàm nhân! Tiểu bối như Lân Thiên chưa trải sự đời, tiền bối mới không chấp nhặt.
Đường đường một thánh địa chi chủ lại ngộ tính thấp như vậy, tiền bối không trách mới lạ! Cũng may tiền bối thực sự không có giận!

Vừa nãy hắn còn trách Tông Lâm là tấm chiếu mới đâu! Quả thực nói ra thật muốn kiếm một cái lỗ mà chui xuống!

Thiền sư Vạn Phúc truyền âm lại:

- Cảm tạ tiểu hữu cáo tri, sau này có chuyện gì cần cứ việc nói. Ta sẽ cố hết sức giúp đỡ! Còn việc ăn quỵt là như thế nào?

Lân Thiên đáp:

- Nói đến chuyện này, thực ra công tử phân phó cho ta nhiệm vụ rồi tự tay viết một bức thơ. Ai mà ngờ bức thơ đó ta vẫn phải bỏ tiền ra mua!

Thiền sư Vạn Phúc lại hỏi:

- Vậy tiểu hữu trả tiền không được sao?

Lân Thiên thở dài:

- Nghe sư tôn ta nói, bức thơ đó đẳng cấp còn cao hơn cả Đạo Khí! Haizzz

Thiền sư Vạn Phúc một lần nữa không tin vào những gì mình nghe thấy!


Đạo Khí?

Ngươi nói thực sự Đạo Khí?

Bảo sao Lân Thiên không có mua được!

Cho dù cả cái Kỳ Lân thánh địa cộng lại cũng không giá trị bằng một món Đạo Khí chứ nói chi đến trên cả Đạo Khí!

Ta thật sự càng ngày càng ngốc mà!

Nháy mắt một cái khiến ta Lập Địa Thành Phật, trong nhà đem Hư Không Thần Long làm cá, rồi Tiên Thiên Linh Mộc làm củi đốt, bực này đại năng thì bức thơ sao có thể dùng giá trị thông thường làm so sánh chứ!

Lúc này Khởi Nguyên bước ra ngoài, hai tay hắn bưng một mâm đồ ăn.

Trông thấy mâm toàn đồ ăn sống, Lân Thiên nuốt một ngụm nước bọt:

- Công tử, không phải người cho chúng ta ăn đồ ăn sống đó chứ?

Khởi Nguyên mặt đen lại, hắn nói:

- Ngươi thì biết cái gì? Đây là ăn lẩu!

Cả bốn người cùng nghi hoặc.

Ăn lẩu?

Làm sao chúng ta đều chưa nghe qua?

Lục Nhất Phàm càng là hiếu kỳ, hắn tự nhận không có sức mạnh nhưng thân là tam hoàng tử Hải Tộc, từ bé có món ăn nào hắn chưa nếm qua? Nhưng ăn lẩu là như thế nào?
Chẳng lẽ thực chất các cao nhân toàn ăn như vậy?

Trông thấy cả bốn người đồng dạng không hiểu, Khởi Nguyên lúng túng:

- Được rồi, chẳng phải ăn liền biết hay sao?

Chẳng mấy chốc, trước mắt tất cả mọi người bày biện một cái nồi lớn.

Nhìn từng thanh Tiên Thiên Linh Mộc được đưa vào đốt, lòng họ đau như cắt. Tuy đã chuẩn bị tinh thần nhưng nguyên một bó bảo vật bị đốt ngay trước mắt như vậy, ai mà không đau lòng!

Nó giống như ngươi nhìn thấy người ta cầm một bao tiền đem đi đốt cho ấm, tuy đau lòng nhưng ngươi lại có thể làm gì đây? Tiền đó cũng không phải của ngươi nha!

Chỉ vài khắc đồng hồ, khói từ trong nồi bốc lên ngùn ngụt.

Khởi Nguyên vừa gắp đồ ăn vào trong nồi, vừa giải thích:

- Nhìn xem từng miếng thịt miếng rau cho vào trong nồi như vậy, mùi thơm tỏa ra từ nấm, gia vị, sa tế kết hợp với nước cốt trong thịt chắc hẳn khiến bụng các ngươi đều đang sôi lên đúng không?

Cả bốn đồng dạng gật đầu.

Khởi Nguyên tiếp tục nói:

- Nhưng nên nhớ, muốn nhanh thì phải từ từ! Các ngươi nếu như lúc này gắp ngay thức ăn lên, chắc chắn nó sẽ khiến các ngươi cảm thấy bữa lẩu này chẳng ra gì, bởi lẽ thức ăn lúc này vẫn chưa được chín!

Cả bốn một lần nữa gật đầu:

- Muốn ăn một bữa lẩu ngon, không những nguyên liệu phải ngon, gia vị phải đầy đủ còn cần một sự nhẫn lại, kiên trì. Chỉ khi thức ăn đã đủ chín, gắp lên cho vào miệng, các ngươi mới có thể cảm nhận được sự kỳ diệu của nồi lẩu. Lại nói, ăn lẩu nếu là một mình ăn cho dù thức ăn có nhiều đến mấy các ngươi vẫn không cảm nhận được cái ngon của nó. Ăn lẩu, chỉ khi nào ăn cùng mọi người, chia sẻ cho nhau từng miếng thức ăn một, cùng nhau nói chuyện trong lúc đợi thức ăn chín, như thế bữa lẩu mới trở lên giá trị!

Nói rồi hắn gắp một miếng bỏ vào miệng, thốt lên:

- Thật ngon!

Theo lời nói của Khởi Nguyên cả bốn người đồng dạng lâm vào đốn ngộ!

Đúng rồi! Công tử là đang chỉ điểm chúng ta!

Công tử mượn hình ảnh nồi lẩu, để nói cho chúng ta biết về việc tu hành! Muốn trở lên càng cường đại, không những công pháp phải tốt, thiên tài địa bảo phải đủ càng hơn hết là cần một kiên định chi tâm.

Tu hành vốn gian truân, nếu không có kiên định lại làm thế nào đi đến đỉnh phong?

Nếu không có kiên nhẫn, kiên trì, lại như thế nào vượt qua khắc khiệt?

Không những thế, công tử còn cho biết, muốn đi lên đỉnh phong, không những chỉ một cá nhân là đủ. Còn cần có sự đoàn kết, bảo vệ lẫn nhau.

" Muốn đi nhanh thì đi một mình! Muốn đi xa phải đi cùng nhau!"

Công tử vì chúng ta mà dụng tâm lương khổ như vậy! Chúng ta sao có thể lười biếng việc tu hành đây!