Chương 8: Li biệt! Ngộ ra!

Khởi Nguyên Thiên Đế

Chương 8: Li biệt! Ngộ ra!

Chương 8: Li biệt! Ngộ ra!

Tiến lên một bước lấy hai tay ôm chặt lấy Vân Nhi từ đằng sau, Lục Nhất Phàm thủ thỉ:

- Vân Nhi, hai ta có thể mãi mãi bên nhau sao?
Giọng nói Lục Nhất Phàm quanh quẩn trong tai Vân Nhi. Nàng từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nghe được giọng nói nào ngọt ngào và ấm áp như vậy. Giọng nói này làm cho nàng cảm thấy hạnh phúc, an toàn.

Từ nhỏ cha mẹ nàng bị Hải Tộc giết hại, cô đơn một mình năm này qua năm khác chưa một lần nàng cảm thấy bình yên qua. Nàng thương xót cho thân phận của mình bao nhiêu, thì nàng căm hận Hải Tộc bấy nhiêu.

Bọn chúng chia đôi gia đình nàng, bọn chúng giết hại người thân nàng, khiến cho cha mẹ nàng phải để lại đứa con nhỏ bé ngây thơ không nơi nương tựa, khiến cho nàng phải bơ vơ một mình khổ sở mưu sinh.

Nàng nghĩ muốn giết chết toàn bộ Hải Tộc để trả thù cho cha mẹ, gia đình nàng, ít nhất là nàng đã từng nghĩ như vậy. Cho đến khi nàng gặp được người thanh niên ấy. Người thanh niên có đôi mắt màu xanh thẳm như đại dương, giọng nói hắn nhẹ nhàng ấm áp như lòng biển cả.

Người thanh niên khiến cho nàng nhận ra, à thì ra Hải Tộc cũng không đáng ghét đến như vậy. Hải tộc cũng có người nhu hòa, thiện lương đến như vậy. Hải tộc cũng không hề giống như trong tưởng tượng của nàng huyết sát đến như vậy.

Cái nàng nên căm ghét chính là chiến tranh, chính chiến tranh mới là kẻ đã chia cắt gia đình nàng. Chiến tranh khiến cho cả hai bên đều phải chịu những tổn thương không thể nào bù đắp, gia đình nàng bị Hải Tộc giết nhưng đổi lại cũng có không biết bao nhiêu gia đình Hải Tộc bị Thủy Nhân giết! Oan oan tương báo như vậy bao giờ mới kết thúc?

Hai hàng lệ Vân Nhi chảy dài, nàng khóc:

- Phàm ca, hai tộc chúng ta không thể cùng nhau chung sống hòa bình sao?

Hức! Hức!

Tiếng nấc của nàng vang lên, không khí xung quanh như trầm lại theo tâm trạng của nàng. Lục Nhất Phàm thấy vậy cũng không còn cách nào khác ngoài an ủi!

Hai tộc tranh đấu đã ba vạn năm, mối thù như vậy có thể hòa giải sao?

Hắn lại có thể làm gì đây?

Một hoàng tử như hắn, sức mạnh không có, quyền lực cũng không lại có mấy ai nghe theo chứ!

Bốp! Bốp! Bốp!

Đúng lúc này ba tiếng vỗ tay vang lên đánh vỡ cảm xúc hai người.

Kẻ đến chính là Lục Nhượng, cũng chính là đại hoàng tử của Hải Tộc.

Người ngoài nếu nhìn thấy, căn bản sẽ không cho rằng hai bọn họ là huynh đệ ruột.

Lục Nhượng đầu đội Phượng Sí Tử Kim Quan, thân khoác Tỏa Tử Hoàng Kim Giáp, chân đạp Ngẫu Ti Bộ Vân Lý tỏa ra khí thế vô cùng mạnh mẽ.

Sau lưng hắn hai mỹ nhân đang không ngừng thì thầm to nhỏ.

Nếu có Vu Hải tại đây, hắn sẽ nhận ra đó là hai nữ nhân thôn Ánh Nguyệt hắn cứu được trước bọn cường đạo!

Lục Nhượng nhếch mép cười:

- Tam đệ, ngươi biết tội của mình chưa?

Đáp lại Lục Nhượng, Lục Nhất Phàm không hề chùn bước:

- Đại ca, ta không có tội!

Lục Nhượng hừ lạnh:

- Hừ, ngươi còn dám gọi ta là đại ca! Thân là tam hoàng tử của Hải Tộc lại cấu kết Thủy Nhân, tội đáng phải chém!

- Người đâu xông lên bắt lấy Lục Nhất Phàm cùng tiện nhân kia cho ta!

Lục Nhất Phàm tức giận, hắn gào rống lên:

- Các ngươi dám!

Hắn có thể cam tâm bị bắt, nhưng Vân Nhi chính là ranh giới cuối cùng của hắn.

Hắn bất chấp lao lên cản lại đoàn binh lính Hải Tộc.

Nhưng sự thật luôn luôn rất khắc nghiệt, mặc cho Lục Nhất Phàm có tức giận, có gào thét, có dũng cảm đến bao nhiêu thì vết thương trên cơ thể hắn vẫn ngày một nhiều lên. Một kẻ
không có sức mạnh như hắn làm sao có thể trống lại binh lính thiện chiến của Hải Tộc chứ. Máu của hắn không ngừng chảy xuống cho đến khi tiềm thức lâm vào mơ hồ, hắn chỉ nghe thấy một vài thanh âm " Phàm ca, phàm ca! Muội xin lỗi là muội hại huynh! Bảo trọng!"
……

" Đây là đâu?"

" Ta chết rồi sao?"

" Cơ thể ta đau quá!"

Đáp lại hắn là một sự im lặng đến lạ thường.

" A uiii đau đau!"

Dùng hết sức đứng dậy hắn kêu một tiếng.

Cơ thể hắn giờ đây chằng chịt những vết thương, diện mạo vô cùng kinh dị.

Haizzz!

Cảm thán trước tình cảnh của mình một tiếng, hắn hiếu kỳ đi về phía trước.

Lúc này khung cảnh trước mắt hắn hiện ra vô cùng khốc liệt lửa cháy hừng hực,nhà cửa tan hoang. Xa xa có những thi thể vẫn đang nằm la liệt, Thủy Nhân có, Hải Tộc có, đa số họ đều là những binh lính trong quân đội. Hiển nhiên đã có một cuộc chiến tranh xảy ra giữa hai tộc.

Bằng nguyên nhân này hay nguyên nhân khác, chiến tranh vẫn đã tạo thành vô số tổn thất đối với cả hai bên.

Không đành lòng nhìn thấy tình cảnh như vậy, Lục Nhất Phàm đào đừng cái một một để nhập thổ vi an cho những binh lính của Thủy Nhân tộc và đưa những xác chết của Hải Tộc đi thủy táng theo phong cách của bọn họ!

Lúc này hắn mới nhận ra tầm quan trọng của sức mạnh! Trong cái thế giới này, sức mạnh là tất cả. Nếu chỉ viển vông mơ tưởng hòa bình vậy thì sẽ không bao giờ có thể xảy ra, hắn muốn hòa bình cho hai tộc thì trước hết hắn cần có sức mạnh để tạo ra sức chấn nhiếp đổi với những kẻ chống đối! Nếu ngay cả sức mạnh cũng không có, vậy thì ai sẽ nghe ngươi ngồi đàng hoàng cùng nhau nói chuyện? Tranh chấp của Hải Tộc và Thủy Nhân tộc diễn ra lâu như vậy cũng đơn giản vì không ai chịu cùng nhau ngồi đàng hoàng nói chuyện, muốn hòa hợp hòa giải thì trước hết cần cùng lùi lại một bước, cả hai cùng không chịu vậy thì làm sao hòa bình, làm sao hòa hợp?

Hơn nữa, mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc cuối cùng Vân Nhi nói với hắn, hắn lại vô cùng đau khổ. Cũng chỉ vì không có sức mạnh mà hắn cùng Vân Nhi đã phải chia xa.

Không biết Vân Nhi bây giờ thế nào rồi!

Lục Nhất Phàm quyết định. Hắn phải tu tiên! Hắn phải trở lên cường đại! Hắn phải giải cứu Vân Nhi! Giải cứu cục diện chiến tranh của cả hai tộc!

Nghĩ vậy hắn một bước lại một bước đi về phía trước.
……………
Sau khi Lục Nhất Phàm rời đi, phía sau lưng hai tôn hư ảnh Huyền Quy cùng Giao Long hiện lên:

- Lão Long, ngươi nói xem chủ nhân có thực sự thức tỉnh được không?

Huyền Quy quay sang Giao Long hỏi:

- Lão Quy, phải tin tưởng vị tiền bối kia, hắn nói chắc chắn kiếp này chủ nhân sẽ thức tỉnh!

Giao Long đáp:

- Cũng phải, chúng ta cùng chứng kiến được sự lợi hại của vị tiền bối kia, hắn nói có thể thì chắc chắn là có thể!

Giao Long cũng Huyền Quy nhìn nhau một chút cười ha hả rồi biến mất trong thiên địa!
………………

Tiên Sơn nằm tại khu vực giáp ranh giữa Thổ Vực và Hải Vực.

Năm xưa Mẫu Thượng Thiên giáng sinh Đại Lê, thời ấy chúng sinh lầm than, đói nghèo cực khổ luôn phải chống trọi với sự lũ lụt đến từ Hải Vực. Quá thương cảm với tình cảnh khổ cực của chúng sinh Mẫu Thượng Thiên lại một lần nữa hy sinh thân mình, hóa thành đỉnh núi ngăn cách giữa hai địa vực.

Dân chúng Đại Lê vui mừng khôn siết, cảm kích trước từ bi của Mẫu Thượng Thiên lập đền thờ dưới chân núi, đặt cho ngọn núi cái tên Tiên Sơn.

Thiền sư Vạn Phúc cúi đầu thật sâu trước đền thờ, ôn tồn nói:

- Lâm nhi, tuy nói chúng ta tôn thờ Đức Phật nhưng thân là một con dân Đại Lê, theo lý nên cúi đầu trước đền thờ Mẫu Thượng Thiên.

Tông Lâm nghe vậy gật đầu:

- Vâng, sư tôn!

Ba ngày liên tiếp để từ Thiền Phái Trúc Lâm đến được Tiên Sơn, di chuyển liên tục là vậy nhưng lúc này cả hai không hề có một chút dấu hiệu mệt nhọc nào. Ngược lại còn có một sự hưng phấn cùng hồi hộp khó tả.

Hồi hộp vì là lần đầu tiên diện kiến Đức Phật!

Hưng phấn vì cuối cùng cũng có thể diện kiến Đức Phật.

Hiển nhiên diện kiến được Đức Phật chính là vô cùng may mắn.

Kinh Phật có câu "Trong vô số kiếp luân hồi thì có được thân người là rất khó (trong hàng tỷ tỷ chúng sanh thì chỉ có vài tỷ là con người), có được thân người thì đủ nhân duyên để giác ngộ phật pháp rất khó (trong hàng tỷ người thì chỉ có vài trăm vạn người giác ngộ), giác ngộ rồi thì có duyên được diện kiến Đức Phật lại càng khó (trong vài trăm vạn người giác ngộ thì chỉ có vài nghìn người sinh ra đúng vào giai đoạn Đức Phật tại thế)".

Những người có cơ hội được trực tiếp gặp mặt Đức Phật, nghe Phật thuyết pháp hoặc được đọc kinh Phật thì chứng tỏ họ đã có rất nhiều căn duyên tốt lành trong tiền kiếp, bởi xác suất được hưởng điều này là vô cùng hãn hữu, giống như con rùa mù cả trăm năm mới nổi lên 1 lần thì đụng trúng ngay khúc gỗ trôi giữa đại dương vậy.

Đúng lúc này, một câu nói vang lên thu hút sự chú ý của hai người:

- Các vị, ta hỏi một chút được không?