Chương 3: Hư hư thực thực một bàn cờ!

Khởi Nguyên Thiên Đế

Chương 3: Hư hư thực thực một bàn cờ!

Chương 3: Hư hư thực thực một bàn cờ!

Lân Thiên ủy khuất ngồi co ro lại một chỗ, giờ phút này trông hắn như con mèo hen.

- Công tử, ngài thật sự muốn bán chữ cho ta?

Lân Thiên cẩn thận hỏi:

- Đương nhiên, quan trọng là ngươi phải muốn mua!

Khởi Nguyên ôn tồn trả lời:


- Muốn, đương nhiên muốn!

Hắn dám không muốn sao?

Không nói đến chữ của Khởi Nguyên đều là đạo khí, cho dù chỉ là phổ thông thư pháp hắn cũng không dám không muốn mua.

Quả nhiên sau khi được " xoa bóp" nhẹ, Lân Thiên không dám không nghe Khởi Nguyên!

Đồng thời, hắn cũng muốn tìm cái lỗ để chui xuống!

Quá xấu hổ!

Đường đường là thánh tử của Kỳ Lân thánh địa, không những hiểu lầm ý của công tử, mà hắn còn hiểu sang cái ý nghĩa… quá xấu hổ!

Haizz!

Thở dài một hơi, Lân Thiên im lặng chờ đợi Khởi Nguyên!

- Không biết ngươi muốn mua chữ như thế nào?

Khởi Nguyên hỏi:

- Công tử, người tùy tiện viết cho ta là được rồi!

Lân Thiên trả lời:

- Nào có chuyện như vậy, khách hàng là thượng đế!

Khởi Nguyên trả lời:

Lân Thiên quá xúc động

Công tử không có để bụng chuyện hắn không hiểu ý công tử, không những thế còn có thể cho hắn tự do lựa chọn.

Âm thầm cảm kích Khởi Nguyên trong lòng, Lân Thiên mở miệng:

- Công tử, nếu có thể ta muốn viết về đao!

Khởi Nguyên ngẩn người một lúc, hắn đã viết rất nhiều bức thư pháp khác nhau, quyền cước có, kiếm có, pháp thuật có. Dù sao, tu tiên giới nổi tiếng nhất vẫn là ba thứ đó.

Đao pháp cũng không phải không có người luyện, đao thường có trọng lượng rất lớn, hơn nữa nó đại diện cho sự dũng mãnh, quả cảm.

Nó hợp với thể tu hơn là những trường phái khác, nhưng thể tu tu sĩ lại hay sử dụng quyền cước. Bởi họ thường tâm niệm rằng " nhất lực phá vạn pháp". Vậy nên thay vì tập chung vào đao pháp, họ lại tập chung vào cường hóa thân thể của mình.

Rất ít tu sĩ có thể đao thể song tu.

Nhưng mà cũng không sao, cho dù phải viết thâm một bức cũng toàn bộ theo ý khách hàng.

Nghĩ ngợi một lúc, Khởi Nguyên đặt bút

Chỉ thấy theo tay hắn đưa lên, bầu trời không ngừng biến sắc.

Mây đen ùn ùn kéo đến, sấm chớp đầy trời.

Đại địa không ngừng run rẩy, biển động sôi trào.

Giờ phút này cả thế gian đang không ngừng trao đảo vì Khởi Nguyên.

Và đó cũng là sự kiện gây tranh cãi cho toàn bộ tu tiên giới sau này. Nó được gọi bởi cái tên rất kêu: " Thiên Nộ" khi đã gián tiếp bức lui quân đoàn ma tộc sang xâm chiếm, cứu được hàng
ngàn vạn sinh linh.

Nhưng đó cũng là truyện của tương lai, hắn đang chăm chú viết từng chữ rồng bay phượng múa:

- Xung thiên đề đao trảm phản nghinh

Lôi phong trá tẩu quỷ thần kinh

Đê đầu tầm thụ lai phụng tấn

Trảm phạt trung bình tọa ngưu canh

Long thăng hổ giáng loan xa sát

Tiềm tàng ẩn phục điểu kiên thinh

Lạc mã bàng phi lai cấp thích

Tứ trung bình tọa phục môn sanh!


Đứng sau lưng Lân Thiên đang không ngừng run rẩy.

Cho dù đã chuẩn bị rất kỹ, nhưng Khởi Nguyên vẫn khiến hắn rung động!

Quá không thể tưởng tượng nổi!

Đao đạo chi lực!

Tuyệt đối là đao đạo chi lực!

Đẳng cấp của một tu sĩ sử dụng binh khí chính là sự nhuần nhuyễn của hắn đối với binh khí của mình.

Sự nhuần nhuyễn đó chia làm: Nhập Môn, Tiểu Thành, Trung Thành, Đại Thành, Viên Mãn, Giác Tỉnh, Hóa Cảnh, Đại Đạo.

Nhập Môn ngưng Khí!

Đại Thành tạo Ý!

Giác Tỉnh luyện Niệm!

Đại Đạo thành Đạo!

Bức thơ nồng nặc đao đạo chi lực!

Thêm nữa biến hóa vừa rồi phát sinh hắn đều cảm nhận được.

Càng là người có sức mạnh thì càng sẽ cảm nhận được sự kinh khủng của nó.

Đó chính là thiên nộ!

Không thể nghi ngờ, công tử viết thơ dẫn dến thiên nộ!

Uy năng bậc nào mới có thể khiến cho thiên nộ?

Đáp án chính là: uy năng có thể uy hiếp đến ý chí thiên đạo!

Ông trời ạ!

- Công … công tử … Bài thơ này?

Lân Thiên lắp bắp hỏi:

- Hả, chẳng phải ngươi nói viết về đao sao. Nó đây!

Khởi Nguyên mỉm cười nói:

Không phải tự cao nhưng trải qua sự rèn luyện của hệ thống, chữ viết của hắn đúng là tiến bộ. Tầm này có khi đi bán chữ kiếm tiền cũng được.

Lân Thiên thì nghe vào hoàn toàn có một ý nghĩ khác.

Công tử viết bức thơ uy năng như vậy cho ta?

Chẳng lẽ công tử có việc cần giao cho ta làm?

Công tử ẩn cư Tiên Sơn, không tham gia việc đời.

Chẳng lẽ công tử đang muốn làm một bàn cờ lớn?

Hítttttttttttt!

Cố gắng lén lấy bình tĩnh của mình, nhưng Lân Thiên vẫn không tự chủ được kinh sợ!

Hóa ra ngay từ khi được cứu mạng bởi thiên kiếp hắn đã không biết được bị rơi vào trong một vô thượng bàn cờ!

Cũng may công tử không có ác ý, nếu không ta chắc chắn đã chết bởi thiên kiếp.

Hiển nhiên ta vẫn có giá trị!

Trong suy nghĩ của Lân Thiên, hắn sống lại là nhờ công tử, cái mạng này của hắn cũng do công tử ban cho. Sau này hắn sống vì công tử, chết vì công tử!

Âm thầm quyết tâm phải cố gắng hết mình, không những để báo đáp ơn cứu mạng của công tử. Đồng thời cũng để giúp đỡ công tử làm việc, cùng công tử phân ưu!

Cầm lấy bức thơ Lân Thiên trịnh trọng nói:

- Công tử, nhất định ta sẽ bảo quản thật tốt bức thơ này!

Khởi Nguyên thì ngạc nhiên không thôi, nếu có thể bảo quản thì đương nhiên rất tốt nhưng nếu không thể thì cũng không sao.

Dù sao cũng là giao dịch nha, tiền trao cháo múc thì người ta muốn sử dụng kiểu gì là quyền của người ta.

Nhìn bộ mặt nghiêm túc của Lân Thiên, Khởi Nguyên mỉm cười:

- Nếu được vậy thì rất tốt, nhớ chú ý trẻ con!

Rất đơn giản thôi!

Trẻ con mà, nghịch ngợm. Hắn đã từng bị phá không biết bao nhiêu đồ bởi mấy đứa em của mình trong kiếp trước.

Nói đến đây hắn lại nhớ lại mấy đứa em mình.

Khởi Nguyên ba mẹ mất sớm, từ nhỏ đến lớn tuổi thơ của hắn chỉ có mấy đứa em trong xóm. Tuy phải lăn lộn kiếm sống từ nhỏ, cuộc sống cơ hàn khổ cực là vậy nhưng hắn cũng rất vui,
hắn có tuổi thơ, hắn có anh em, bè bạn.

Hắn cũng không biết, sau khi xuyên không mấy đứa em của mình như thế nào rồi!

Phía bên kia, Lân Thiên nhìn thấy Khởi Nguyên đang trong dáng vẻ đăm chiêu. Hắn thầm nghĩ:

- Công tử đang suy nghĩ điều gì?

Chẳng lẽ công tử có ẩn ý khác?

Tỉ mỉ suy nghĩ lại câu nói của Khởi Nguyên:

"Nhớ chú ý trẻ con"?

Chẳng lẽ?

Hắn bừng tỉnh:

-Thì ra là vậy!

Chắc chắn công tử đã tính toán ra điều gì đó mờ ám trong mấy huynh đệ tỷ muội của mình!

Thầm ghi nhớ kỹ trong lòng, Lân Thiên đáp lời:

- Vâng, ta chắc chắn sẽ chú ý!

Khởi Nguyên gật đầu, nói:

- Được rồi bức thơ đấy của ngươi!

Lân Thiên:

- Đã như vậy, ta cũng nên trở về!

Khởi Nguyên khẽ cười ra hiệu gật đầu:

- Bái bai!

Lân Thiên khom mình đi ra ngoài.

Khoảng chừng 30 phút sau, trong Tiên Sơn vang lên giọng nói:

- Chết m*, quên chưa lấy tiền! Lân Thiên đứng lại đó cho ta!!!!!!!!!!!!

………..

Đại Lê

Thăng Long

Đại Lê vương triều là một khu vực đất đai màu mỡ, rộng lớn. Nơi đây thuở trước chính là địa phương mà Thượng Đẳng Tối Linh Tôn Thần Chế Thắng Bảo Hòa Diệu Đại Vương hay dân chúng nơi đây tôn thờ gọi là Mẫu Thượng Thiên đã giáng sinh chuyển thế!

Dưới uy danh của Mẫu Thượng Thiên, Đại Lê trải qua hơn vạn năm yên bình. Dân chúng an cư lạc nghiệp, tu tiên giả xuất thân từ Đại Lê cũng nhiều không kể siết càng làm cho danh tiếng khu vực nơi đây trở nên nổi tiếng khắp Tam Phủ thế giới.

Tiêu biểu là Trần Nhân Tông, tức Trần Khâm hoàng đế đã sáng tạo ra Thiền phái Trúc Lâm tu thành chính quả, lấy hiệu Hương Vân Đại Phật!

Hay như Hưng Đạo Đại Vương, tức Trần Quốc Tuấn cũng có đóng góp không nhỏ cho nhân tộc trong 3 lần đánh thắng ma thần tộc cùng quân Mông- Nguyên!

Phải biết, ma thần tộc chính là một trong những tộc huyết sát, tàn bạo nhất trong ma tộc!

Chỉ trong vòng mười mấy năm, dưới sự trợ giúp của ma thần tộc, Đế chế Mông Cổ đã chiếm giữ gần như một nửa Tam Phủ đại lục!

Ấy thế mà đứng trước sức mạnh như vậy Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn vẫn không hề trùn bước và đánh thắng được đế chế hùng mạnh bậc nhất thời bấy giờ!

Là niềm tự hào đối với Đại Lê cũng như toàn bộ nhân tộc.

Hưng Đạo Thánh Địa của ông sáng tạo cũng là một trong những thánh địa lớn nhất Tam Phủ thế giới!

Đồng thời đóng góp của ông cũng có công không nhỏ trong việc chặn đứng sự tiến công của ma thần tộc sang nửa bên kia thế giới.

Chính vì vậy, không những được nhân tộc tôn làm Nhân Tộc Thánh Nhân mà ông còn được cả những Lôi Lang Tộc, Long Tộc, Kỳ Lân Tộc, Phượng Tộc, Hổ Tộc, Kim Sư tộc, … cùng tôn làm ân nhân và truyền thừa sức mạnh của mình cho Đại Lê tu sĩ.

Thế mới có Kỳ lân thánh địa, Thiên Long thánh địa, … như ngày nay.

Còn rất nhiều những tu sĩ vĩ đại nữa cũng đến từ Đại Lê như: Nho Thánh Nguyễn Trãi, Đại Lê Thái Tổ Lê Lợi, Tây Sơn Thái Tổ Quang Trung Hoàng Đế,…

Nhưng Đại Lê vương chiều cũng hứng chịu không ít lời đồn đoán, tiêu biểu trong số đó cho rằng Đại Lê vốn dĩ có thể phát triển được như vậy bởi vì nó sở hữu một Tiên Thiên Địa Trận khiến cho địa hình nơi đây có thể phù hợp với tự nhiên, đại đạo.

Tiên thiên tức là được hình thành cùng với thiên địa, đồng thọ cùng trời đất. Điều đó cũng khiến cho bất kỳ đồ vật hay sự kiện gì gắn với chữ " Tiên Thiên" đều trở thành tâm điểm chú ý của tu tiên giới.

Còn lời đồn có thật hay không hay lời đồn đó có mục đích gì thì lại chẳng ai để ý đến.
Chính vì vậy, bất chấp đóng góp của Đại Lê đối với nhân tộc, lúc này có không ít thế lực khắp nơi trên thế giới đang nhăm nhe xâm chiếm Đại Lê.

Lúc này, trong một tửu quán giữa thành Thăng Long.

Nơi đây là nơi tập trung chủ yếu của những người trong giới thượng lưu, đại đa số là người trong triều đình hoặc các đại thánh địa.

- Khốn nạn, thật quá đáng!

- Đúng vậy, chúng ta đóng góp nhiều cho nhân tộc như vậy mà giờ họ quay lưng với chúng ta!

- Nhưng bây giờ quan trọng là lời đồn đó của ai, mục đích gì?

- Đúng vậy, nhất định phải tìm bằng được người tung tin đồn. Ta muốn ngũ mã phanh thây hắn!

- Đúng vậy, ta muốn phải treo hắn lên trước thành để trừng trị!

Vô số tiếng hò hét, bàn luận trong tửu quán khiến cho không khí vô cùng hỗn loạn.

Đại đa số người dân của Đại Lê vương triều đều rất bức xúc với hoàn cảnh hiện nay, họ tức giận, oan uổng. Họ mong muốn được lắng nghe, họ mong muốn được giải thích nhưng dường như không ai thèm nghe họ nói.

Trong bầu không khí hỗn loạn ấy, một thiếu niên đứng ra:

- Các vị không bằng nghe ta một lời được chứ?