Chương 5: Phụng Hoàng Kiên kinh sợ! Làm loạn Thiền Phái Trúc Lâm!

Khởi Nguyên Thiên Đế

Chương 5: Phụng Hoàng Kiên kinh sợ! Làm loạn Thiền Phái Trúc Lâm!

Chương 5: Phụng Hoàng Kiên kinh sợ! Làm loạn Thiền Phái Trúc Lâm!

- Cái này …. Cái này là…. Không thể nào!
Nguyên bản, còn đang nghi ngờ lời nói của Lân Thiên về người gọi là " cao nhân" thì giờ phút này hắn không ngừng run rẩy, sợ hãi.
Những gì hắn vừa nói chính là nhục mạ cao nhân!
Lân Thiên nhìn thấy sự thay đổi của sư tôn hắn hiếu kỳ:
- Sư tôn, cho dù đó là Đao Đạo chi lực thì người cũng không đến nỗi phải sợ hãi như vậy chứ?
Phụng Hoàng Kiên nghe vậy suýt nữa ngã nhào xuống đất.
Đứa đệ tử này của mình là thiên tài nhưng hiểu biết thực sự quá ít rồi.
Hắn gắt lên:
- Ngu xuẩn, cái này chính là phía trên của " đạo", ngươi vẫn là học quá kém… haizzz nói ngươi cũng không hiểu, quên đi!
Lân Thiên nghe vậy cũng chỉ tò mò rồi thôi, dù sao là công tử của hắn nha, chỉ cần biết rất mạnh là được rồi.
Phụng Hoàng Kiên:
- Cái này là đồ vật cao nhân đưa ngươi chính là cơ duyên của chính ngươi. không được phép làm tổn hại dù chỉ một chút!
Lân Thiên gật đầu:
- Đó là đương nhiên!
Lúc này Phụng Hoàng Kiên lưỡng lự không thôi, hắn rất muốn đến bái phỏng cao nhân nhưng nghe nói cao nhân ẩn cư làm phàm nhân, chắc chắn là không muốn bị quấy rầy.
Hiểu được suy nghĩ của Phụng Hoàng Kiên, Lân Thiên cười nói:
- Sư tôn, công tử ẩn cư hồng trần nhưng không có nghĩa là không muốn gặp người. Nếu vậy ta sao có thể gặp đây? Nhân vật như công tử chủ yếu coi trọng chữ " duyên", hữu duyên sẽ gặp nha!
Phụng Hoàng Kiên nghe vậy cũng hơi buông lỏng:
- Có lẽ vậy đi, là duyên của vi sư chưa tới. Nhớ kỹ toàn tâm toàn ý phụng sự cao nhân, đó là cơ duyên lớn nhất đời ngươi!
Lân Thiên gật đầu:
- Vâng, sư tôn!
………………
Thăng Long
Dân chúng Đại Lê dưới sự chỉ đạo của Thái sư Lê Tấn đã ổn định xuống một chút.
Hơn 3 vạn bia tưởng niệm đã được xây dựng thành công.
Thi thể của nạn nhân được đưa đi an tang, mỗi gia đình đều được triều đình hỗ trợ kinh phí cũng như nhân công.
Có thể nói rằng sự chỉ đạo của Lê Tấn cùng Nguyễn Minh đang thể hiện rõ quan điểm của triều đình chính là: Dân là gốc của quốc gia, toàn tâm toàn ý đối đãi với nhân dân. Quân dân một lòng, việc gì cũng thành công!
Và nó đã và đang được chứng minh rằng điều đó là hoàn toàn đúng đắn, hoàn toàn chính xác.
Lúc này phía trong Thiền Phái Trúc Lâm đang có một sự xô sát lớn:
- Mấy con lừa trọc các ngươi lúc nào cũng ra vẻ cao tăng đắc đạo, thực chất là một đám hai mặt giả tạo. Có muốn ra đây đối mặt?
Kẻ vừa quát mắng to tiếng chính là Vu Hải, là một đạo sĩ thuộc Thanh Vân thánh địa.
Không cần nghĩ cũng biết được kẻ này chính là đang đến kiếm chuyện!
Đạo bất đồng bất tương vi mưu!
Chỉ cần quan điểm không giống hai giáo phái đã có thể khởi xướng chiến tranh.
Huống chi tranh chấp giữa Huyền Môn cùng Phật Môn lại xuất phát từ sự ảnh hưởng của Phật Môn tới sự thu thập hương hỏa của bản thân Huyền Môn.
Nghe nói tu tiên giả càng trở lên mạnh mẽ thì hương hỏa của sinh linh chính là điều vô cùng cần thiết.
Hương hỏa thần lực cũng là một trong những lực lượng của tu tiên giả sau khi phi thăng, điều đó vô hình chung lại khiến cho phàm nhân trở thành một trong những đối tượng được đối đãi tốt nhất trong thế giới.
Trong vạn tộc sở hữu linh trí thì nhân tộc lại là tộc sở hữu khả năng sinh sản cùng tiềm lực mạnh mẽ nhất.
Yêu tộc sinh ra liền có yêu đan, cũng chính là sức mạnh của yêu tộc. Nhưng điều đó lại khiến cho sự sinh sản của yêu tộc trở lên yếu rất nhiều.
Long tộc, Phượng tộc, Kỳ Lân tộc cũng vậy.
Càng là sinh vật trời sinh mạnh mẽ thì lại càng khó khăn sinh sản.
Nhân loại ngược lại, họ trời sinh nhỏ yêu.
Trong hàng ngàn vạn người mới xuất hiện được một người có sức mạnh, tức là linh căn.
Trong hàng ngàn vạn người có linh căn mới lại có một người sở hữu tư chất cao.
Muốn trở thành thiên tài thì khó lại càng khó.
Chính vì vậy đổi lại cơ chế khó khăn xuất hiện nhân tài, ông trời cho họ khả năng sinh sản dồi dào cùng tiềm lực phát triển vô hạn.
Sức sinh sản mạnh mẽ cùng tiềm lực phát triển vô hạn thì chính là nguồn cung cấp hương hỏa thần lực lớn nhất.
Nhưng mà lợi ích thì ai không muốn đạt được nhiều hơn, nhân tộc chỉ có vậy nhưng lại vô số đại năng thế lực cùng muốn đầu tư vào, thì điều đơn giản nhất là giúp họ phát triển vậy thôi.
Trở lại trong Thiền Phái Trúc Lâm.
Vốn dĩ Nguyễn Minh muốn đi qua các thánh địa để đoàn kết lòng người lại, phàm nhân nổi loạn đã đáng sợ nhưng tu tiên giả nổi loạn mới càng đáng sợ hơn.
Thiền Phái Trúc Lâm lại càng là một trong những nơi hắn phải đến đầu tiên.
Lúc này Nguyễn Minh đứng ra khuyên giải:
- Vu cư sĩ, hiện tại đất nước gặp nạn, chúng ta phải đoàn kết một lòng…
Chưa nói hết câu Nguyễn Minh đã bị Vu Hải ngắt lời:
- Tứ hoàng tử, thánh địa chúng ta cùng triều đình đã có quy ước là việc tranh chấp giữa các thánh địa hoàn toàn do thánh địa tự làm và tự chịu trách nhiệm, triều đình không được phép tham dự.
Nguyễn Minh không hề tức giận, hắn ôn tồn giải thích:
- Đúng như Vu cư sĩ nói, triều đình sẽ không can dự chuyện tranh chấp giữa các thánh địa. Nhưng …
Lúc này hắn híp mắt lại đồng thời tỏa ra khí thế vô cùng bá đạo, dường như vạn vật đều phải thần phục trước hắn.
Hắn tiếp tục nói:
- Nhưng trong điều kiện liên quan đến đại sự của đất nước, toàn bộ thánh địa phải nghe theo lệnh của triều đình. Nếu chống đối sẽ hoàn toàn bị quy vào tội phản quốc! Vu cư sĩ có hiểu những gì ta nói?
Dưới khí thế của Nguyễn Minh, Vu Hải cũng hơi kinh ngạc một chút.
Nghe nói tứ hoàng tử thiên tư thông minh, lại yêu nước thương dân.
Trong mọi tình huống đều vô cùng tỉnh táo, trong khi rất nhiều người đang bị cơn giận che đi lí trí thì hắn lại biến cách khôn khéo trấn an lòng dân bất chấp những lời đồn đoán cho rằng điều đó là hèn nhát.
Hiện tại vì mục đích lại vô cùng cường ngạnh bất khuất.
Kẻ này có tư chất trở thành hoàng đế!
Nhưng hoàng đế thì hoàng đế, ít ra hiện tại Nguyễn Minh không phải.
Lại nói tu vi của Nguyễn Minh mới chỉ Kim Đan trung kỳ trong khi hắn đã là Linh Hải sơ kỳ.
Tu tiên giả chênh lệch một tiểu cảnh giới đã là thua thiệt, hắn lại hơn Nguyễn Minh tận một đại cảnh giới.
Huống chi hắn còn việc muốn làm!
- Hừ, không tự lượng sức!
Nói rồi Vu Hải hướng tay về phía trước tùy tiện đánh ra một chưởng.
Tuy nói rằng chỉ là tùy tiện đánh ra nhưng cũng mang 3 phần sức mạnh của Vu Hải.
Trong sát na, chưởng phong gào thét tung về phía Nguyễn Minh.
- Tứ hoàng tử!!!!!!!!!
Sau lưng các tăng nhân Thiền Phái Trúc Lâm nháo nhào muốn tiến về phía trước ngăn cản.
Nhưng đúng lúc này, Tông Lâm phật tử cũng là đệ tử chân truyền của phương trượng Thiền sư Vạn Phúc lại đưa tay ra ngăn cản.
Có vẻ như Tông Lâm đã nhìn ra được việc gì đó, hắn khẽ lắc đầu ra hiệu cho các tăng nhân lui lại.
Đoàng!
Trong chớp mắt, tất cả mọi người tâm thần căng cứng. Ai cũng lo lắng cho sự an nguy của tứ hoàng tử, riêng chỉ có Tông Lâm vẫn bình chân như vại.
Vu Hải nhìn Tông Lâm hơi nghi hoặc một chút.
Tại sao kẻ này lại đứng nhìn ta đánh Nguyễn Minh?
Chẳng lẽ hắn có thù với Nguyễn Minh hay sao?
Vô số nghi vấn chạy qua đầu Vu Hải nhưng rất tiếc là không có ai trả lời hắn.
Hừ nhẹ một tiếng khinh bỉ, Vu Hải trào phúng:
- Quả nhiên đám lừa trọc đều là một đám hai mặt!
Các tăng nhân trong Thiền phái Trúc Lâm thì tức giận không thôi, ai trong trường hợp của họ cũng đều sẽ không thể chịu đựng được lời nói như vậy.
Tông Lâm thì vẫn như cũ thong dong, hắn cũng ra hiệu mọi người không để ý đến Vu Hải.
- Sư huynh, ngươi để hắn nói xấu chúng ta vậy sao?
- Đúng vậy đó sư huynh!
Các tăng nhân đồng loạt nghi vấn hỏi Tông Lâm.
Tông Lâm quay lại nở một nụ cười xán lạn, hắn nhẹ nhàng nói:
- Chờ xem đi!
Vu Hải phía bên kia thì vẫn khinh bỉ:
- Hừ, làm bộ làm tịch!
Sau tiếng nổ vang ra khói bụi mù mịt. Nguyên bản chỗ Nguyễn Minh vừa đứng lộ ra một cái lỗ rộng hàng chục trượng, chỉ là… không thấy bóng dáng Nguyễn Minh đâu.
Tất cả mọi người lúc này đồng loạt đặt ra câu hỏi?
Chưởng kia của Vu Hải tuy mạnh nhưng cũng không đến nỗi làm tứ hoàng tử trực tiếp hóa thành tro bụi chứ?
Vậy hắn đâu rồi?
Vu Hải cũng giống vậy, hắn hoàn toàn nhớ rõ lực đạo mình đánh ra. Hiển nhiên hắn cũng không muốn phải đối đầu với toàn bộ triều đình, tuy hắn không sợ nhưng sẽ rất phiền phức cho Thanh Vân thánh địa của hắn.
Sự bất an ngày càng tăng lên trong lòng hắn, dự cảm xấu lên đến đỉnh điểm.
Lúc này trên cổ hắn bất ngờ xuất hiện một con dao.
Một giọt máu đã rơi xuống!
Sắc mặt Vu Hải trắng bệch, chỉ cần thêm một chút lực đầu hắn liền sẽ lìa khỏi cổ!
Bốp! Bốp! Bốp!
Tiếng vỗ tay vang lên cuốn theo sự chú ý của tất cả mọi người.
Trong cái lỗ lúc nãy bất ngờ xuất hiện một bóng người.
Vẫn là bóng hình đó, vẫn là con người đó, ánh mắt hắn toát lên sự kiên định!
Hắn vẫn đứng bất khuất, hiên ngang, khí phách!
Đương nhiên chính là Nguyễn Minh.
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra, cũng không ai biết làm cách nào hắn có thể bình an vô sự và biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Dường như những sự kiện vừa rồi chưa từng xảy ra. Nếu không phải có cái lỗ tồn tại, có thể mọi người sẽ tin là như vậy.
Vô số nghi vấn, câu hỏi đặt ra nhưng mặc kệ như thế nào sẽ mãi mãi không có ai trả lời cho họ.
Lúc này Nguyễn Minh mở miệng hùng hồn nói:
- Vu Hải phạm tội tày đình:
1- Cố tình tấn công đối với hoàng tử, công chúa, những người thuộc về hoàng gia và trong trường hợp này là ta.
2- Cố tình chống đối triều đình trong điều kiện đất nước đang lâm vào đại nạn, không biết đoàn kết đồng lòng cùng nhau vượt qua lại cố tình tạo lên mâu thuẫn, chia rẽ nội bộ đất nước.
Tất cả mọi người có mặt ở đây ngày hôm nay đều có thể làm chứng cho tội ác của Vu Hải!
- Người đâu, bắt lấy cho ta!
Theo tiếng quát của Nguyễn Minh, tất cả mọi người lúc này đều vô cùng vui mừng gào lên:
- Tứ hoàng tử uy vũ!
- Tứ hoàng tử uy vũ!
Vu Hải sắc mặt khó coi vô cùng, vốn dĩ tùy tiện đánh ra một chưởng là có thể đẩy lùi Nguyễn Minh.
Ai ngờ không những không làm gì được đối phương lại còn bị ngược.
Vu Hải hoài nghi nhân sinh!
Haizzzz, sinh ra làm đạo sĩ, thật khó!
Bất đắc dĩ, hắn cũng đành ngoan ngoãn để bị trói lại.
Dù sao hắn cũng không muốn Thanh Vân thánh địa của mình phải chịu tội thay.
Tài không bằng người, tội nghiệp này để một mình hắn chịu đi!
Nhưng đúng lúc này một tiếng quát vang lên khiến mọi người sững sờ:
- Tứ hoàng tử, chậm đã!