Chương 9: Nhiệm vụ

Hiệu Thiên Truyện

Chương 9: Nhiệm vụ

Để dưỡng được Huyền đản tốt nhất, Ngạo Tuyết đã làm nhiệm vụ liên tục để ra ngoài kiếm nhiên liệu cường hóa. Gần như không ở lại tông môn quá mười ngày.
- Wow, có bao giờ tôi nói phục cô chưa.
- Chưa quá muộn đâu, cứ ca ngợi ta đi.
Tuy giọng cô lạnh như băng, bất quá cằm cô đã nâng cao hơn một chút như phượng hoàng kiêu kỳ vậy, Trân Hiệu Thiên nói nhỏ.
- Giữ hình tượng, phải giữ hình tượng.
- Ai cũng nói câu đó được trừ ngươi.
Ngạo Tuyết lạnh lùng khinh bỉ Trần Hiệu Thiên, người đang nhồm nhoàm nhai thức ăn. Cô hỏi.
- Vậy ngươi tu luyện có thành tựu gì không?
- Cũng không tệ, tôi ẩn ẩn sắp ngưng tụ Huyền đản, đột phá Huyền cảnh.
- Đúng là không tệ với tư chất trung đẳng. Đưa tay đây.
- Làm chi.
- Để ta xem tiến trình tu luyện của ngươi.
Trần Hiệu Thiên ngoan ngoãn đưa tay, tay Ngạo Tuyết rất mềm, nhưng không ảnh hưởng đến cậu. Bỗng cậu nhận ra một loại cảm giác quen thuộc, Trần Hiệu Thiên nhìn xung quanh, ra là vậy, cậu nhủ thầm, hóa ra rất nhiều đệ tử đều nhìn cậu với đôi mắt ghen tị.
Trần Hiệu Thiên khó hiểu vì sao họ lại như vậy, rồi liếc mắt về phía Ngạo Tuyết. Khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt sắc lạnh nhưng cũng mỹ lệ xa hoa, đôi môi đỏ xinh xắn hồng phớt, mái tóc dài màu tựa những bông tuyết.
- Thì ra là thế - Trần Hiệu Thiên hiểu ra.
- Cái gì?
Ngạo Tuyết cũng kiểm tra xong, Trần Hiệu Thiên vội vàng đánh trống lảng.
- Không có gì, thế có vấn đề gì không?
Tuy hơi khó hiểu, Ngạo Tuyết cũng không để tâm lắm, cô nghi ngờ nhìn Trần Hiệu Thiên.
- Vấn đề thì không có, nhưng…, kể lại mấy tháng tu luyện của ngươi cho ta nghe.
- Cái đó thì có tác dụng gì?
- Cứ làm đi.
Trần Hiệu Thiên thấy vậy thì cũng làm theo thôi. Sau khi nghe xong, Ngạo Tuyết cổ quái nhìn cậu, miệng hỏi dò.
- Chỉ vậy?
- Chỉ thế thôi.
- Ngươi có gặp kỳ ngộ hay được ai đó hỗ trợ không?
- Không hề.
Ngạo Tuyết im lặng hồi lâu rồi thở mạnh một hơi. Trần Hiệu Thiên khó hiểu.
- Cô sao vậy.
- Nếu đúng như người kể thì chẳng biết ai là thiên tài ở đây nữa.
- Cô chứ ai.
- Ta... Thôi, đừng làm ta bực.
Ngạo Tuyết ngao ngán nhìn Trần Hiệu Thiên, miệng dặn dò.
- Mà chú ý đừng để ai đó dò xét cơ thể đó, ngay cả người mà ngươi tin nhất cũng cần phải chú ý, khi dò xét kiểu này thì có thể dùng Khí đi khắp, có thể nhìn được toàn bộ cơ thể ngươi, nguy hiểm hơn là có kẻ xấu sẽ lợi dụng đưa ngươi vào chỗ chết, còn có thể hấp thụ Khí của ngươi.
Rồi Ngạo Tuyết đe dọa.
- Nếu lúc nãy ta có ý đồ gì, thì ngươi đã chết từ lâu rồi.
Trần Hiệu Thiên cười to, cậu xua tay tỏ vẻ hài hước.
- Làm gì có chuyện đó, tôi tin cô mà.
Nhưng trong lòng tự nhủ, cô mà muốn thịt tôi thì tôi đi lâu rồi. Ngạo Tuyết tuy nhếch mép cười lạnh, nhưng lại cảm thấy có sự vui vẻ trong đó.
- Ồ, có vẻ ta rất được lòng ai đó, hay phải lòng mỹ nhân ta đây.
- Đừng đùa gái, anh đã có người trong mộng.
Trần Hiệu Thiên xùy xùy, bỗng cậu nhớ đến một chuyện.
- Cô vừa nói cô thăm dò toàn bộ cơ thể tôi, vậy…
Ngạo Tuyết trầm mặc, quay mặt ra chỗ khác.
- Này, cô có ý gì? Quay mặt đi là sao chứ?
- Không tệ lắm…
- Uầy, không tệ ý là sao, này đừng làm tôi tò mò.
----
- Đi làm sứ giả sao?
Trần Hiệu Thiên nói, Ngạo Tuyết gật đầu.
- Đây là nhiệm vụ của tông môn giao cho, đại diện Thiên Hỏa Phái làm khách tại lễ đăng cơ của tân Vương của Đại Lê vương triều.
- Vậy…
- Thì ta cần người bê đồ nên ta nghĩ đến ngươi.
Ngạo Tuyết tỉnh bơ.
- Cảm ơn vì bữa ăn, nhà bếp, cô ta trả tiền.
- Ngồi lại.
Ngạo Tuyết kéo Trần Hiệu Thiên về chỗ cũ. Cậu khó chịu nói.
- Đừng bắt tôi đi, tôi có đủ những kỷ niệm khó chịu với việc đi xa rồi.
Phải, giống cái lần cậu ra miền Nam, nó hành cậu ra bã, từ đó cậu bị dị ứng với mấy cái vụ này. Ngạo Tuyết chẳng đếm xỉa.
- Có nhiều phần thưởng lắm đó.
- Tôi chẳng ham.
Trần Hiệu Thiên khịt mũi coi thường. Thấy cậu bướng như vậy, Ngạo Tuyết nhìn xung quanh rồi cười lạnh.
- Ta quên nói cho ngươi, ta cũng có khá nhiều người theo đuổi đấy, nếu hôm nay chúng biết ta ngồi ăn với ngươi, không chuyện gì sẽ xảy ra ta?
Trần Hiệu Thiên chột dạ, nhưng miệng vẫn cứng.
- Đừng có dọa tôi, dù sao chúng ta cũng chỉ là bạn, làm gì có gì mờ ám.
- Người quên lúc chúng ta cầm tay kiểm tra ư, với cái lũ nhóc mới lớn thì thế là quá đủ rồi.
- Mong chị chăm sóc em trong chuyến đi.
Ngạo Tuyết đắc thắng.
- Thế là có phải dễ dàng hơn không.
Vậy là hai ngày sau, Trần Hiệu Thiên đã lên đường cho cuộc đi xa đầu tiên từ khi gia nhập phái đến nay, và cậu cũng không thể nhận ra những rắc rối mà cậu sẽ gặp phải tại lần làm sứ giả này.