Chương 11: Kén rể

Hiệu Thiên Truyện

Chương 11: Kén rể

- Mời tân vương đăng cơ.
Tiếng nói của của vị quan chấp chính vang lên khắp cung điện. Một người đàn ông mặc long bào từ từ bước vào. Đầu đội vương miệng, tay cầm quyền trượng, theo sau là hầu nữ và bên cạnh ông là một người phụ nữ đẹp.
- Chắc đây là Vua và Hoàng hậu.
Khí tức nội liễm, nhưng nếu cần thiết sẽ bùng phát như một cơn bão lớn, cuốn phăng mọi vật cản đường. Trần Hiệu Thiên chép miệng. Vị vua mà cậu đang chứng kiến là người mà cậu cho rằng ông ta có tư cách trở thành hoàng đế.
Xong cậu nhìn về người phía sau. Mặc một bộ lễ phục rực rỡ như ánh lửa, ôm sát thân hình nóng bỏng, khiến bất cứ nam tính nào cũng nhìn trông như si như say.
Mắt hạnh mày ngài, mái tóc kết sang trọng sau gáy, bông hoa cài trên mái tóc đỏ càng tô điểm lên sự xinh đẹp của nàng, Trần Hiệu Thiên nhận định đây chắc là công chúa rồi. Khi diễu hành kết thúc, cả chủ lẫn khách đều yên vị.
Tiếp là đến yến tiệc, tiệc được mang lên, rượu được rót đầy chén. Các tân khách bắt đầu mời rượu nhau rồi mời đến vị vua mới đăng cơ. Các thanh niên thì lại nói chuyện với nhau, khen anh này anh nọ.
Trần Hiệu Thiên tiếp tục cúi xuống gắp đồ ăn, cậu không có ý định xã giao với người khác, họ đều là kẻ lạ mặt với cậu. Có thể danh tiếng của những người kia trên giang hồ rất cao, nhưng đừng quên, Trần Hiệu Thiên ngoại trừ tìm hiểu địa lí và tập tục ở đây.
Cậu không tìm hiểu người nổi tiếng, cậu sẽ dùng thời gian luyện võ, theo ý nghĩ rằng nó sẽ có ích hơn.
- Thử lập lại lời người nói xem.
- Ta nói, tên phế vật nhà người thì cả đời phế vật thôi.
Trong không khí êm đềm, thì đã xảy ra sự xung đột. Một người đúng chuẩn công tử, mặt khá dài nhưng lại rất phù hợp với ngũ quan của hắn, đôi mắt đầy kiêu ngạo. Người còn lại thì quần áo đơn giản hơn, khuôn mặt dễ nhìn, bất quá Trần Hiệu Thiên cảm nhận một cái gì đó quen thuộc từ cái tên này.
- Nhìn, người ăn mặc sang trọng đó không phải Liễu Hạ sao, công tử của Liễu gia?
- Tên này thanh danh thối vạn dặm, việc ác chất chống, nhưng được lão tổ Liễu gia sủng ái nên còn nhởn nhơ.
- Chàng thanh niên nhìn có vẻ bất phàm, lại dám to tiếng với tên Liễu Hạ, không biết danh tính là ai?
- Hình như là Tần Ninh, con trai gia chủ họ Tần, nghe đồn là phế vật không tu luyện được.
- Không tu luyện được mà còn thích thể hiện, không biết Liễu Hạ đã là Huyền cấp Hậu kỳ sao? Không sợ mất mặt ư.
- Suỵt, dù sao không phải chuyện chúng ta, nhỏ tiếng thôi.
"Tôi nghe hết rồi đấy", Trần Hiệu Thiên nín cười. Bỗng cậu nhận ra tên họ Tần kia bàn tay có một chiếc nhẫn cổ màu đồng. Trần Hiệu Thiên nheo mắt nhìn kỹ, càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc.
Khi cậu đang tập trung quan sát, thì một giọng nói nhẹ nhàng cắt ngang sự tập trung của cậu.
- Vị công tử này, nếu không phiền thì có thể cùng ta uống một chén chứ.
Khi quay lại, như vừa giới thiệu Lê công chúa đang lịch sự mời Trần Hiệu Thiên, là một người đàn ông sẽ không bao giờ từ chối lời mời của một quý cô. Nhưng Trần Hiệu Thiên, một người tuân thủ pháp luật, không được uống rượu khi chưa đủ mười tám tuổi thì khác.
- Cảm ơn, nhưng tôi không uống rượu.
Nói xong lại tiếp tục quan sát cuộc cãi vã. Việc này khiến công chúa khá im lặng, hôm nay nàng nghe cha mình, thăm dò các thanh niên tài tuấn để tìm vị hôn phu tương lai.
Tuy vạn lần không muốn nhưng đây là cái việc không thể tránh khỏi của người trong hoàng tộc. Cho nên nàng muốn tự mình chọn ra người nàng muốn kết đôi, cha nàng cũng đã chấp nhận.
Những thứ như dục vọng, tham lam, xấu xa, công chúa đã nhìn đủ từ những cái gọi là thanh niên tài tuấn. Công chúa không có cách đọc được suy nghĩ, nhưng nàng nhìn được tâm tình, ý định của họ, đó là khả năng đặc biệt của nàng.
Hôm nay Công chúa chỉ chú ý đến hai người, đó là một cô gái đẹp đến mức độ họa thủy, với mái tóc trắng, cô chỉ có lãnh tĩnh, một màu xám bất biến và hờ hững với mọi việc.
Người còn lại chính là thanh niên họ Tần, tham vọng và kiệt ngạo của anh ta như ngọn lửa thiêu đốt mọi thứ cản đường. Công chúa biết loại người này rất nguy hiểm, nhưng cũng tò mò vô cùng.
Nếu không có gì thay đổi, thì công chúa sẽ chọn người họ Tần kia, bất kể màn biểu diễn của anh ta ra sao, nhưng nàng đã gặp Trần Hiệu Thiên.
Con người thường che giấu con người thật của chính mình sau lớp vỏ bọc. Nhìn một người đang cười không có nghĩa anh ta vui, một hành động đẹp nhưng có thể ẩn chứa ác ý.
Công chúa nhìn thế giới vô cùng phức tạp và nguy hiểm, nên nàng luôn cảnh giác. Chỉ duy nhất có cậu trai trước mặt này.
- Một chén thôi, có được không.
- Không.
Trần Hiệu Thiên đanh thép trả lời. Cậu luôn vững vàng trước lựa chọn của mình.
"Bịch".
Một tiếng trầm đục vang lên, thu hút sự chú ý của cả sảnh. Trần Hiệu Thiên nhìn lại, đã thấy Liễu công tử gì đó đã nằm đo đất, còn tên Tần gia kia vẫn đứng thẳng.
- Ta có nhìn nhầm không, mới có tháng trước tên Tần Ninh vẫn không tu luyện được. Sao lại có thể.
- Nhìn hắn cũng đã Huyền cấp trung kỳ mà hạ được Huyền cấp hậu kỳ, thật khó tin.
Trần Hiệu Thiên miệng giật giật, phế vật, nhẫn cổ màu đồng, đánh nhau vượt cấp.
- Lại là một người xuyên việt sao?