Chương 6: Tiếng cười

Hiệu Thiên Truyện

Chương 6: Tiếng cười

Cuộc khảo hạch cuối cùng cũng đã kết thúc, với hơn vạn người chỉ còn lại hơn hai trăm người qua được, cũng đủ thấy sự khắc nghiệt. Nguyên Từ nhìn xuống những thiếu niên vượt qua, miệng hừ lạnh.
- Chỉ việc cỏn con này cũng không làm được, thì sao xứng đáng vào phái ta.
Đây cũng là sự thật, nếu là trước đây, chắc chắn không chỉ có thế này, mà còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, nên chỉ chạy không thế này đã quá tốt rồi.
- Giờ lúc khảo nghiệm tư chất, khi ta đọc đến tên ai thì hãy bước lên trước, thấy quả cầu này chứ, chạm vào là được, như thế đó. Bắt đầu đi.
Trong khi những người khác khảo thí, Ngạo Tuyết nói chuyện phiếm với Trần Hạo Thiên, dù là lúc nào đi nữa thì cô cũng như một khối băng vậy, Hiệu Thiên chỉ biết cười khổ.
- Khảo nghiệm tư chất sao?
- Cô biết à?
- Biết - Ngạo Tuyết gật gù - Để trở thành cường giả, cần rất nhiều tố kết hợp lại, cơ bản nhất, đó là tư chất.
- Có thể giải thích rõ hơn không?
- Đơn giản nếu ngươi có tư chất tốt, ngày đi ngàn dặm, còn kém, suốt đời tại chỗ.
- Nghe quan trọng thiệt đó.
- Đúng là quan trọng, nhưng không phải tất cả. Nó chỉ tượng trưng cho khởi đầu tốt đẹp thôi, còn có thể chạm đích thì chưa chắc.
Ngạo Tuyết nói. Trần Hiệu Thiên cũng chỉ biết gật gù theo, dù gì cậu cũng đọc truyện lâu năm, cũng có lý giải riêng của chính mình. Bỗng Hiệu Thiên hỏi.
- Ngạo Tuyết, nếu không nhầm thì cô đứng đầu phải không?
- Đúng.
- Chắc phải có thưởng gì chứ.
- Không phải chuyện của ngươi.
- Lạnh lùng quá vậy, chúng ta dù sao cũng là bạn mà.
Trần Hiệu Thiên trêu chọc, khuỷu tay đẩy đẩy tay Ngạo Tuyết, việc này làm cô khó chịu như mèo xù lông.
- Dừng ngay, đừng làm trò đấy nữa.
- Chán vậy.
Trần Hiệu Thiên trề môi, rồi cũng thôi. Cậu nhìn lên trời, nhìn những vì sao lấp lánh.
- Này, sao cậu không giúp tôi?
- Hửm, ý ngươi là sao?
Ngạo Tuyết liếc mắt, Trần Hiệu Thiên gãi gãi đầu.
- Thì lúc khảo hạch ấy, cậu dư sức đánh thức tôi mà, sao cậu không làm?
- Cái đó sao? Thất vọng sao?
Trần Hiệu Thiên không đáp, Ngạo Tuyết cho là có, giọng cô có chút mỉa mai.
- Mong đợi sao, chỉ vì ngươi cứu giúp ta và ông thì ta có nghĩa vụ phải giúp ngươi ư, đừng mơ.
Giọng Ngạo Tuyết đầy lạnh lẽo.
- Đây là con đường người chọn, thì phải xác định rằng không ai có thể giúp người mãi, ta giúp được lúc này những cả đời thì không. Nếu là việc này cũng không làm được thì cút đi, đừng ở đây thí mạng.
Không có tiếng trả lời, Ngạo Tuyết nhìn cậu trai đã thay đổi vận mệnh của mình. Cô không phải kẻ ăn cháo đá bát, nhưng nếu đã chọn thành võ giả thì một ngày nào đó sẽ mất mạng đâu đó. Ngạo Tuyết sẽ không vẽ ra viễn cảnh trong mơ, cô sẽ nói sự thật tàn khốc, cũng vì tốt cho Trần Hiệu Thiên Thôi.
- Thất vọng sao, cũng phải thôi vì …
- Không.
- Gì cơ?– Ngạo Tuyết ngạc nhiên.
Cô nhìn sang Trần Hiệu Thiên, cậu vẫn luôn đầy thong dong, lúc này khuôn mặt toát lên nét cười hạnh phúc, như một mặt trời xua tan đêm tối. Ngạo Tuyết tim bỗng chậm một nhịp, rồi như không có gì xảy ra. Nó xảy ra nhanh chóng khiến cô không nhận ra điều đó.
Trần Hiệu Thiên đứng thẳng lưng, mắt nhìn sâu vào Ngạo Tuyết.
- Không, tôi phải cảm ơn mới phải, vì đã không giúp tôi.
Đôi mắt cậu chân thành không giả dối, Ngạo Tuyết lần đầu tiên thấy đôi mắt đẹp đến vậy. Cô cười nhẹ.
- Vậy à, tốt cho ngươi thôi.
- Haaha.
- Nhưng ta khá tò mò người thấy gì trong mê thuật đấy?
- Vượt xa những gì cô nghĩ đấy.
- Về phụ nữ phải không.
- Sao…Hừm, nó là một bí mật.
- Bí mật nhỏ nhỉ, suỵt…
-----
Ngạo Tuyết và Trần Hiệu Thiên cũng đã kiểm tra xong và được hướng dẫn về nơi ở mới của mình, họ được phân vào hai khu vực khác nhau.
Ngạo Tuyết không nhớ lắm những gì mà quản sự đã dặn, cô cũng không quản gì đến phần thưởng được ban. Thứ mà cô nhớ được, chỉ là tiếng cười vui vẻ mà cô đã đánh mất từ lâu, một người bạn có nụ cười tỏa nắng, và một đêm trăng thật đẹp.