Chương 5: Trưởng thành

Hiệu Thiên Truyện

Chương 5: Trưởng thành

Cuộc sống của tôi đang trôi qua trong yên bình, và có lẽ nó vẫn sẽ mãi vậy. Sáng có người bạn thời thơ ấu xinh đẹp đánh thức, ăn bữa sáng ngon lành, đến trường đọc sách, vui chơi với bạn bè.
Và, những giây phút êm đềm.
- Này, Hiệu Thiên, cậu nghĩ gì vậy?
- Không, chỉ là lúc này, tớ thấy rất hạnh phúc.
Mặt cô ấy đỏ rực, nụ cười duyên dáng đáng yêu. Đúng, tôi rất hạnh phúc lúc này. Nhưng…
- Nói dối.
- A.
- Cậu không cảm thấy hạnh phúc gì đúng không?
- Cậu nói gì vậy, tớ không hiểu.
Tôi giật mình nhìn vào đôi mắt như lục bảo của cô ấy, nó ẩn chứa sự buồn bã. Cô chầm chậm mở miệng.
- Gần đây, cậu đã không còn chú ý tới mình nhiều như lúc trước, đôi mắt cậu luôn nhìn về hướng khác.
Cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi.
- Cậu nhận ra rồi phải không?
Tôi…
- Cậu biết rồi phải không?
Không…tôi…
- Rằng đây không phải thật?
Từng lời nói nhẹ nhàng mà tại sao lại cứng rắn đến thế. Tôi á khẩu, tôi không biết trả lời ra sao. Phải, tôi đã nhận ra điều đó, khi nhìn thấy bàn chân đầy sẹo, tôi đã nhớ, đã nhận ra. Nhưng…
- Vậy vì sao…
Mắt cô ấy nhấp nháy, trong veo, phản ánh trong đó là hình bóng của tôi, nó làm tôi không dám mở lời. Cô ấy nhìn tôi thật kĩ, nhìn từ đầu đến chân, rồi dừng lại tại đối mặt với tôi, rồi phì cười.
- Đừng bảo là…
Bàn tay xinh xắn của cô ấy đưa lên, ngón tay thanh mảnh chỉ vào chính mình, miệng cười tinh nghịch.
- Vì tớ?
Mặt tôi cứng lại, và tôi không hề nhận ra rằng khuôn mặt của mình lúc này đỏ như gấc. Cô ấy ôm bụng cười, tôi cũng chỉ im lặng, ngắm nhìn cô ấy, vì tôi muốn in lại hình ảnh đẹp nhất của tình yêu đầu của đời mình.
- Thích một người trong ảo thuật, cậu đúng là người đầu tiên đấy.
Cô ấy lau khóe mắt, dí dỏm nói với tôi.
- Cái này không trách được, cậu xinh đẹp, chu đáo, sống thực lòng, tốt bụng, biết quan tâm, cậu cười rất đẹp, khóc cũng đẹp nữa. Không kể vóc dáng cũng tốt, nhất là bộ ng…
- Im, đừng nói nữa, đừng làm tớ xấu hổ.
Cô ấy bịt miệng tôi lại, trông như sắp khóc, tôi cũng ngừng lại. Với khuôn mặt cúi gằm, tôi không thể biết lúc này cô ấy ra sao. Chúng tôi trầm mặc, không nói gì, rồi người mở miệng trước là cô ấy.
- Vậy…
- Tớ đi đây.
- Bảo trọng nhé.
Tôi đứng lên, tôi biết tôi phải đi, tôi đã từng thề, sẽ không trốn chạy nữa, tôi sẽ không trốn chạy nữa, tôi sẽ tiếp tục bước đi. Tôi nhìn lại, cô ấy vẫn còn ngồi đấy, tôi không dám nhìn tiếp, nếu không, tôi sẽ ở lại mất.
Tôi chạy thật nhanh, không quay lại. Mắt tôi sao nhòe đi thế này? Tôi vẫn chạy. Ngực tôi sao cảm thấy khó thở thế này? Tôi vẫn chạy. Tim tôi sao đau thế này? tôi vẫn chạy. Miệng gào thật to.
- Tớ thích cậu, thật sự, tớ rất thích cậu. Tớ…
Cảm xúc của tôi bỗng vỡ òa, tôi không kiềm được nữa.
- Tớ…sẽ không bao giờ quên cậu đâu.
Như một cơn gió, hòa mình vào bóng đêm, bóng hình cậu trai biến mất trong màn sương mù, để lại cô gái vẫn ngồi trên chiếc ghế đá, nơi hai người đã có những kỷ niệm với nhau.
Cô đã rất kiềm chế vì cậu ấy, cô đã tự nhủ lòng mình, hai người là hai thế giới khác nhau, cậu ấy phải đi, cậu ấy phải tiếp tục cuộc sống của mình. Nhưng…
- Tớ sẽ không quên cậu đâu.
Cô giật mình, những điều mà cô cố kiềm nén như vỡ òa, cô bật dậy, chạy theo bóng hình đó, bóng hình mà cô yêu thương, dần dần hòa tan với đất trời. Không còn lại dấu vết.
Cô quỳ sụp xuống, bàn tay vẫn cố với đến nơi hư vô, từng giọt nước mắt cứ chảy xuống, ướt đẫm. Miệng cô nấc từng chữ, nghẹn ngào.
- Làm ơn ở lại với mình đi.
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng khóc của cô văng vẳng trong một đêm không trăng, một đêm buồn.
---------
Ngạo Tuyết nhìn đám thí sinh, tất cả những người có thể trụ đến giờ đều đã lên đến đỉnh, bất quá, cô không nhìn thấy Trấn Hiệu Thiên đâu.
- Vậy là thất bại rồi à, đành vậy.
Không cảm xúc thương hại hay buồn tủi, Ngạo Tuyết đang định quay lên, bỗng chốc, cô quay đầu lại.
Một cậu trai với mái tóc rối bù xuất hiện dần trong làn sương, Ngạo Tuyết nhận ra đó là người bạn đồng hành của mình. Trần Hiệu Thiên cuối cùng cũng đã leo lên tới đỉnh, Ngạo Tuyết đang định hỏi vài câu, nhưng khi nhìn thấy mặt cậu, cô thay đổi câu hỏi.
- Ta khá tò mò, nhưng sao mắt người đỏ thế?
- Không, không có gì, chẳng qua tôi đã lớn hơn một chút thôi.