Chương 4: Khảo hạch

Hiệu Thiên Truyện

Chương 4: Khảo hạch

Tiết trời đã vào trở lạnh, là đã bắt đầu rụng, bầu trời phất phưởng những cánh chim di cư tránh rét. Có một nam một nữ đang sánh bước cùng nhau, cả hai đều tầm mười lăm tuổi. Cậu trai có mái tóc đen rối bù, khuôn mặt háo hức nhìn xung quanh, cô bé còn lại có mái tóc trắng dài đến vai, khuôn mặt xinh đẹp nhưng đầy thờ ơ.
Đó là Ngạo Tuyết và Trần Hiệu Thiên, lúc này cả hai đang đi trên quảng trường rộng lớn. Đây là nơi sẽ có cuộc khảo hạch của Thiên Hỏa phái, khắp nơi đều có rất nhiều thiếu niên tầm tuổi hai người, ai cũng mang tâm tình kích động.
Một bộ phận khác thì vô cùng kiêu ngạo, cằm hất lên trời, không những thế còn có một số tên ăn mặc hoa quý, có tùy tùng theo sau, có vẻ là còn nhà quyền quý.
Ngạo Tuyết quan sát xung quanh, cô nhận ra ở mỗi vị trí đều có một vị ăn mặc võ phục có hình ngọn lửa, đang âm thầm quan sát các thiếu niên tham gia khảo hạch.
Trong tay họ còn có một cuốn sổ ghi chép, mỗi khi nhìn đến ai đó, sẽ gật đầu hoặc lắc đầu xong sẽ ghi ghi gì đó.
" Xem ra còn đánh giá cả tâm tình của các thí sinh sao, hoặc đúng hơn là ghi chép các thí sinh đáng giá quan sát trọng điểm", Ngạo Tuyết nghĩ thầm.
- Tất cả chú ý.
Lúc này một người đàn ông trung niên với bộ râu kẽm đứng ở trên bục nói lớn. Lập tức tất cả mọi người đều chú mục lên trên bục. Người đàn ông hắng giọng.
- Ta là Nguyên Từ, đợt khảo hạch lần này sẽ là do ta chủ trì. Ta cũng chẳng muốn nói gì nhiều, nhìn thấy chứ.
Nói xong, tay của Nguyên Từ chỉ lên bậc thang tưởng chừng như vô tận, hùng hồn nói lớn.
- Muốn làm đệ tử phái ta sao? Vậy hãy mà leo lên đến đỉnh, đó là nơi mà tông môn chúng ta ở, khảo hạch chỉ có thế. Bắt đầu đi.
Dứt lời, Nguyên Từ liền phi thân lên, thân ảnh đã liền biến mất trên tầng mây. Các thí sinh chưa kịp thưởng thức màn này, đã lập tức chạy thục mạng lên cầu thang đá.
Ngạo Tuyết và Trân Hiệu Thiên cũng gia nhập đoàn người khảo hạch, cả hai đều không tỏ thái độ gì cả. Với Ngạo Tuyết, đây là một việc quá đơn giản, cùng lắm chỉ mất thời gian thôi.
Còn với Trần Hiệu Thiên, thì vấn đề xuất hiện khi rất nhiều người bị loại do kiệt sức hoặc không ăn được khổ.
Lúc này đường chạy không chỉ đơn giản là leo thang nữa, bởi vì càng lên cao thì nhiệt độ càng giảm, không khí càng loãng, gây nên mất sức trầm trọng. Nhưng đó không phải tất cả.
- A A Có ma thú cứu ta..
- Ta lúc này đã vô địch thiên hạ..
- Giết giết…
Ảo trận, Tuy chỉ là cấp thấp nhưng để đối phó với lũ trẻ chưa thành thục tâm trí thì là quá đủ. Gần như thí sinh bị loại ở đây, tất cả đều là thiếu niên chưa trải sự đời, tâm chí không đủ dễ bị ảnh hưởng bởi mê hoặc.
Ngạo Tuyết nhìn xung quanh, ảo thuật này đối với cô đúng là đồ chơi con nít, vô dụng. Khi nhìn về phía Trần Hiệu Thiên, đôi mắt cậu đầy mịt mờ, vô định. Ngạo Tuyết thấy vậy, nhưng không có ý định giúp đỡ, đây là khảo nghiệm của Hiệu Thiên, nếu có sự nhúng tay của người ngoài, thì tốt nhất ngay từ đầu không nên đi con đường này.
Mặc kệ Trần Hiệu Thiên, Ngạo Tuyết còn có mục đích khác, đó là giành càng nhiều tài nguyên tu luyện càng tốt, vì vậy đích nhắm của Ngạo Tuyết là đứng đầu khảo hạch, cô bỏ mặc những người khác vẫn còn đang mịt mờ, lao lên dẫn đầu.
-
Tôi là một học sinh bình thường, không thể bình thường hơn được nữa, các bạn có thể tìm thấy kẻ như tôi ở bất cứ đâu. Cuộc sống của tôi rất bình thường, nhưng may mắn hơn người khác vì tôi có cô ấy, cô bạn thời thơ ấu của tôi.
Mái tóc đen xinh đẹp, đôi mắt trong veo, đầy tinh nghịch như mắt mèo, khuôn mặt xinh đẹp dễ thương khiến tôi muốn cưng nựng suốt. Cô ấy đang gọi tôi kìa.
-Trần Hiệu Thiên, dậy đi đồ lười.