Chương 3: Quyết định

Hiệu Thiên Truyện

Chương 3: Quyết định

- Đàn Ma Lang tấn công à?
Già làng cầm chiếc tẩu, mặt kỳ cục nhìn cháu gái mình, bất quá nhìn không ra vấn đề gì, ông từ tốn nói.
- Nghĩ lại đúng là kinh tâm động phách thật, bọn ma thú tấn công không một tiếng cảnh cáo, cứ ngỡ cái mạng già này đã nằm im trong bụng chúng rồi chứ.
- Vậy…
- À, nhờ thằng nhóc kia kìa.
Già làng chỉ chỉ vào Trần Hiệu Thiên, người đang rửa bát, Ngạo Tuyết cũng nhìn theo, rồi già làng kể tiếp.
- Lúc ma thú tấn công, chính thằng nhóc đã vác cả hai chúng ta chạy, không quản ngày đêm, lúc đó bàn chân nó rách nát thê thảm lắm, cả người tưởng chừng như lúc nào cũng có thể đổ, ấy vậy mà…
Già làng nói đến đây, đôi mắt ông đầy sự ấm áp, không cần kể tiếp, Ngạo Tuyết cũng biết phần sau như nào, giờ này cả cô và già làng đều còn có thể sống vui vẻ, chính là do cậu trai kia. Tâm phòng bị cũng giảm xuống nhưng không phải hoàn toàn, vì trong kiếp trước của cô, Trần Hiệu Thiên không hề xuất hiện, có nghĩa sự xuất hiện của cậu, đã thay đổi tương lai thảm khốc của cô, và có thể thay đổi tương lai sau này.
- Mà cháu yêu, không phải tối hôm đó cháu cũng chứng kiến sau.
Câu hỏi của già làng tuy bất ngờ, nhưng không làm bối rối được một tâm hồn hơn trăm tuổi, Ngạo Tuyết cười nhẹ.
- Cháu chỉ muốn ôn lại chuyện cũ thôi, thi thoảng làm vậy cũng có cái thú của nó mà ông.
- Đúng là vậy thật.
Già làng gật gù, ông châm cái tẩu thuốc cũ, thỏ phì phò vài hơi.
- Nói mới nhớ, cũng sắp đến kì tuyển chọn của Thiên Hỏa Phái rồi, hai đứa có ý định tham gia không?
Nghe vậy, Trần Hiệu Thiên cũng kết thúc công việc của mình, ngồi nghe già làng nói chuyện. Ngạo Tuyết thì lục lọi ký ức của mình, Thiên Hỏa phái, là một thế lực Vương cấp thuộc chính phái, cai quản ba trăm tỉnh xung quanh, có danh tiếng cực cao.
Ngạo Tuyết nhớ lại lúc trước gia nhập ma giáo, nhưng cô không có ý định đó, nếu tiếp tục con đường lúc trước thì sẽ chẳng thay đổi được gì, rồi cô lại nhìn Trần Hiệu Thiên, chính cậu ta đã thay đổi số mệnh của mình, Ngạo Tuyết càng khẳng định đây là dấu hiệu cho thấy cô cần phải thay đổi con đường.
Khi Ngạo Tuyết vẫn còn suy nghĩ, Trần Hiệu Thiên trầm ngâm một lúc, rồi gật gật đầu.
- Vâng, cháu sẽ tham gia.
Già làng ngạc nhiên, ông chăm chú nhìn vào Hiệu Thiên.
- Ta tưởng nhóc không có hứng thú với chuyện chém giết chứ, mà một khi đã gia nhập là không thể tránh khỏi được đâu.
Cái này không cần ai nhắc, Trần Hiệu Thiên đã sống ở đây đủ lâu để nhận ra sự tàn khốc của cái thế giới này, cậu muốn sống yên bình, nhưng qua cuộc tấn công của ma thú, cậu cảm nhận sự bất lực của kẻ yếu và sự vô tâm của kẻ mạnh.
Bàn tay nắm chặt, Trân Hiệu Thiên mắt đối mắt với già làng, sự quyết tâm của cậu thể hiện rõ qua sự kiên nghị của khuôn mặt.
- Cháu không muốn chạy trốn nữa, không lần nào nữa.
Già làng mỉm cười gật gù, Ngạo Tuyết cũng vậy, cô cũng đã quyết định con đường của mình, để thay đổi vận mệnh, để làm chủ số phận, và là để cứu người con gái ấy.
Ba ngày sau, sau khi chuẩn bị đầy đủ, Trần Hiệu Thiên cùng Ngạo Tuyết đã lên đường đi khảo thí, chỉ có già làng là tiễn họ đi. Hai người yên tâm mà đi, vì biết già làng không vấn đề gì cả, Ngạo Tuyết đã tìm hiểu nơi này, đây là một vùng đất an toàn, gần như không lo về việc bị ma thú tấn công.
- Nhưng để ông ấy lại làm tôi lo quá, không biết ông ấy sống một mình được không?
Trần Hiệu Thiên vừa đi vừa ngoảnh lại, Ngạo Tuyết mặt không cảm xúc đáp lại.
- Đừng lo, chỉ có ông ấy ăn người khác chứ chưa ai ăn được của ông ấy cái gì cả.
- Đúng vậy nhỉ, hhaha.
Trần Hiệu Thiên cười cười, cậu nhìn lại người con gái bên cạnh mình, sự tự tin thể hiện qua từng cử chỉ, khí thế bức người không thể xuất hiện trên một cô gái mới mười lăm tuổi. Cậu biết chuyện gì đã xảy với cô gái này, nhưng tốt nhất thì cậu nên im lặng thì hơn, đó là điều tốt nhất.