Chương 2: Trọng Sinh

Hiệu Thiên Truyện

Chương 2: Trọng Sinh

Ngạo Tuyết nhìn xung quanh, cô chạm nhẹ lên chiếc gương nhỏ đầu giường, nhìn vào trong đó là một khuôn mặt vừa lạ vừa quen, Ngạo Tuyết lẩm bẩm.
- Sau hơn trăm năm, không nghĩ tới ta lại có thể nhìn lại khuôn mặt này.
Khuôn mặt của cô toát lên hồn nhiên trong trắng, vẫn còn giữ lại nét ngây thơ, Ngạo tuyết ngắm nhìn chính mình, đôi mắt của cô ánh lên vẻ phức tạp. Bỗng Ngạo Tuyết nhíu chặt lông mày, miệng nói lớn.
- Không đúng, không đúng, không thể nào như thế được.
Cố vùng lên, bất chấp còn đang mặc đồ ngủ, Ngạo Tuyết hấp hả chạy ra khỏi phòng. Giờ đây Ngạo Tuyết trong đầu là những ký ức kinh hoàng của kiếp trước, vào năm cô mười bốn tuổi, một bầy Ma Lang đã tấn công làng, khi đó vì để cứu Ngạo Tuyết, mà già làng đã hi sinh mình làm mồi nhử.
Ngạo Tuyết vẫn nhớ như in cái cảnh hung tàn đó, khi mà già làng bị bọn ma thú quăng quật như đồ chơi, bị chúng giẫm nát, biến thành thức ăn của lũ súc sinh đó. Cô chạy nhanh, miệng không ngừng cầu nguyện.
- Làm ơn, làm ơn…
Xộc thẳng vào căn phòng bếp, cái bàn gỗ cũ kĩ quen thuộc, cái bếp cổ với cái chạn gỗ khắc cũ, cửa sổ sơn xanh với những chậu hoa tím quen thuộc và…
- Thằng ranh con, đủ lông đủ cánh nên mày vô ơn với tao à.
- Im đi, trả lương cho tôi đi lão già.
- Bao ăn ở mà còn đòi lương à, mặt chú dày quá nhỉ.
- Nếu ở nhà khác thì tôi sẽ nhận được khoản kếch sù đó.
- Vậy biến đi, tìm cái nhà nào mà trả kếch sù cho mày đó.
- Á à, già gân quá nhỉ, lão già, đã đến lúc giải quyết truyện này như đàn ông rồi.
- Hahahahah, xem thằng trai tân nói gì kìa.
- Lão…
Trần Hiệu Thiên đang định phản bác, thì thình lình Ngạo Tuyết xông vào, đôi mắt của cô náo liên xung quanh như tìm gì đó, rồi dừng lại ở chỗ già làng, môi cô run run, rồi lao lên ôm chầm lấy già làng.
- Ông, ông,…có phải ông không.
Già làng bất ngờ nhìn cô cháu gái, ông đáp lời.
- Ta đây cháu yêu, có chuyện gì sao.
- Ông giấu tiền ở sau tủ giày trong phòng ngủ phải không?
-Làm sao…
Già làng giật mình nhìn sang Trần Hiệu Thiên, chỉ thấy cậu ta với khuôn mặt đắc ý, kiểu kiểu:‘Thì ra là ở đó’. Nghe được vậy, Ngạo Tuyết bỗng khóc thật to, khuôn mặt cô vùi sâu vào ngực của già làng, mùi rượu thân quen, bàn tay nhăn nhúm thô ráp giờ đây đang xoa đi nước mắt của cô sao lại mềm mại đến thế.
Là thật, tất cả là thật, già làng còn sống. Ngạo Tuyết khóc như con nít, nước mắt nước mũi cứ thòng lòng cả ra, nhưng cô mặc kệ, cô khóc, miệng nấc từng chữ.
- Ông, ông,..ư..ô..ng.
- Ta đây, ta đây.
Già làng tuy không hiểu vì sao, nhưng ông vẫn nhẹ nhàng an ủi, đôi tay vỗ về lưng cô cháu gái.
-Waaa, ô..ô…oo.
- Mày khóc cái gì đó, ranh con.
- Không hiểu sao mà tôi cũng cảm thấy muốn khóc, ô ô, già làng, cháu xin lỗi vì đã hỗn láo, ô ô…
- Ranh con, mày…sụt sịt, lại đây, tao xin lỗi vì đã quịt tiền của mày, ô ô..
Trần Hiệu Thiên lúc này vô cùng cảm động.
- Già làng.
- Ranh con.
- Ông..
Thế là cả ba người ôm nhau khóc chung một chỗ.
__________________
Một lúc sau. Ngồi đối diện với nhau ở bàn ăn, ai cũng cúi gằm xuống mặt bàn, không phải vì che giấu mắt sưng vì khóc mà là vì…
" Đường đường là một ma đầu, lại khóc như con nít, trước mặt ông thì không sao, nhưng lại còn tên nhóc kia nữa chứ, ôi nhục quá, mình làm sao sống nữa đây, Aaaaa". Ngạo Tuyết hai tay ôm mặt với tâm trạng suy sụp.
" Sao mình lại khóc chứ, lại còn hùa chung vào chứ, ôi xấu hổ chết mất, mình làm sống nữa đây, Aaaaa". Trần Hiệu Thiên hai tay ôm mặt che đi khuôn mặt đỏ rực.
" Lúc nãy mải khóc quá, làm lộ chỗ giấu tiền, ôi mệt chết mất, mình lại phải tìm chỗ giấu tiền khác nữa đây, Ây dà". Già làng hai tay ôm mặt đầy toan tính.