Chương 1: Xuyên việt

Hiệu Thiên Truyện

Chương 1: Xuyên việt

Máu, máu ở khắp nơi.
Trên mặt đất, trên lá cây, từ những cái xác không hồn, đến những đôi mắt chìm trong tuyệt vọng.
Ghê tởm, lấp đầy không gian. Tuyệt vọng, thiếu đốt lí trí.
Rải rác khắp nơi còn thứ gì sót lại, những thứ từng thuộc về ai đó giờ ở nơi đâu, bị quạ tha hay bị chôn vùi trong cát, trở thành đất hay trở thành thức ăn.
Trong nơi địa ngục, tóc nàng bay bay trong gió, mái tóc trắng không dính bụi trần, đôi mắt đẹp thấy gì trong chốn đây, chiếc mũi xinh xắn có nhận ra sự thối rữa của đất, đôi môi nàng run nẩy từng chữ, là lời cầu nguyện hay sự nguyền rủa?
Tay nàng màu đỏ thắm, ôm trọn vào lòng là khuôn mặt của một mỹ nhân, mái tóc dài lấp đi vết cắt nơi yết hầu, mắt nhắm nhưng hạt châu còn đọng lại, nơi khóe mắt trên đôi mi đẹp đẽ, môi mỉm cười những sao lại buồn đến thế, cho cái chết hay vì cuộc sống?
Nếu như có thể trở lại, nàng tình nguyện làm tất cả, vì để cô ấy sống, nếu có thể trở lại, nàng đánh đổi mọi thứ, chỉ để cô ấy sống. Hãy lấy mắt ta, trở thành ánh sáng của cô ấy, lấy tai ta, làm âm thanh của cô ấy, lấy máu ta, nuôi dưỡng cô ấy, lấy tim ta, làm cảm xúc cho cô ấy, lấy hết đi, hãy hứa với ta, hãy hứa với ta, dù là thiên thần hay quỷ dữ, dù là tiên hay ma, dù là Thiên Cung hay Âm Tào Địa Phủ, ta sẽ….
_____________________******___________________
Khi mở mắt ra, Trần Hiệu Thiên từ tốn nhìn sắc trời, rồi lại nhắm mắt lại. Sau một lúc thì cậu từ từ đứng dậy, thay đổi một thân quần áo luyện công đơn giản, Hiệu Thiên bắt đầu bài tập buổi sáng của mình.
Bê nước, lau dọn, sau đó là chạy bộ, chống đẩy, gập bụng, làm nhiều lần, cậu lặp đi lặp lại các bài tập đó trong vòng một năm liên tục không ngừng nghỉ, và cậu không bị rụng tóc.
Trần Hiệu Thiên là một thanh niên Việt Nam tốt bụng, vì tình huống xô đẩy nên cậu đã xuyên qua Thần Khí đại lục, tất nhiên cậu không nhập vào cái xác của ai cả, là một thanh niên xuyên việt tốt, không nhập vào cướp thân thể của ai đó, cũng như cướp bạn gái của người đó vậy, đấy là thất đức.
Thần Khí đại lục, nơi mà thực lực vi tôn, kẻ mạnh đàn áp kẻ yếu, điều này làm cho Hiệu Thiên cảm thấy buồn cười, làm như kiếp trước cậu không phải đóng thuế vậy. Ở đây nhà nhà luyện võ, là một cái thời đại đỉnh cao võ học, các thanh niên háo hức luyện tập để được gia nhập các đại phái, học đỉnh cấp võ học đạp lên đỉnh phong thế giới.
Ngược lại với toàn bộ những người xuyên việt khác, cái gì mà đánh ra một bầu trời, trở thành chúa tể mặt đất, nghịch thiên mà đi, thì Trần Hiệu Thiên lại chẳng muốn làm vậy, giờ cậu bận làm bữa sáng rồi, cứ để cho mấy người khác làm đi.
Sau khi làm xong đồ ăn, Trần Hiệu Thiên lau khô cơ thể cho hết mồ hôi rồi tắm qua loa, sau khi chỉn chu trang phục, cậu bắt đầu gọi cho gia đình gia làng.
Lại nói đến già làng, nó làm Trần Hiệu Thiên nhớ đến các nhân vật trong game mà cậu hay chơi, đó là ông trưởng làng tân thủ. Khi Hiệu Thiên mới tới nơi này lần đầu, cậu đã có thể hiểu được tiếng nói ở đây, già làng chấp nhận cho cậu ở với điều kiện, làm việc cho lão, đó là lý do mà cậu tập thể dục chăm chỉ, vì để được ở lại nơi này.
Dù sao ở cái nơi không ai quen này, thì chịu giúp đỡ một người xa lạ, đúng là chỉ có già làng thôi, ông đúng là người tốt mà, Trần Hiệu Thiên nghĩ vậy… đó là năm trước.
- Lão già, dậy ăn sáng nào, trước khi tôi đem phần của ông cho gà ăn.
- Ờ Ờ …
Tiếp theo là cháu gái của già làng, Trân Hiệu Thiên không thân với cô gái đó lắm, tuy hai người bằng tuổi nhau nhưng cô gái đó rất nhút nhát, thành ra việc hai người khó thể thành bạn.
Cậu gõ cửa vài lần, không có tiếng trả lời.
- Tôi vào nhá.
Thường thì không có tiếng trả lời có nghĩa là cô ấy ngủ say quá, nên Trần Hiệu Thiên phải vào phòng gọi. Khi cậu tiến vào, Ngạo Tuyết, cháu gái của già làng, một mỹ nhân với mái tóc trắng, nó làm cậu chẳng thể cảm thấy hai người là ông cháu với nhau. Ngạo Tuyết đang ngồi thẫn thờ nhìn xung quanh, khi thấy Hiệu Thiên vào thì đôi mắt bỗng chuyển lạnh lẽo, miệng gằn từng chữ.
- Ngươi là ai?
Trần Hiệu Thiên phát giác một chuyện, cô gái nhút nhát không dám nhìn thẳng mình, giờ đây lại mắt đối mắt, cậu biết một người không thể thay đổi nhanh thế được, đây là phi lý. Trong không khí căng thẳng, tiếng của già làng vang lên.
- Hai đứa làm cái gì đó, xuống đây đi chứ.
- Vâng.
Trần Hiệu Thiên đáp lời rồi quay xuống, để lại Ngạo Tuyết với vẻ mặt băng sương và đầy nghi ngờ.