Chương 13: Nổi Điên

Hệ Thống Đa Zi Năng

Chương 13: Nổi Điên

Chương 13: Nổi Điên

Cạnh.....cạnh....cạnh

"Ồ...."

"Cũng khá ghê ta..."

"Thằng nhóc này được...."

Tại một bàn đá nơi mà ba lão già khú đế và một thanh niên ngáo ngơ đang đấu cờ với nhau, cờ tướng, cờ vây, cờ shogi. Nước cờ cuối ở cả ba bàn được hắn đánh ra.

"Chiếu tướng"

"Cờ vây thắng ta hơn ông sáu điểm, cờ shogi và cờ tướng ta đều chiếu tướng rồi, lêu lêu mấy lão già" hắn sau khi thắng thì đứng định chuồn về.

"Đi đâu thế, nhóc con ở lại đi còn nhiều đối thủ lắm, ngươi nghĩ học hết tuyệt học của bọn ta rồi chuồn sao" mấy lão già mắt sáng rực nói.

"Vấn đề đấy mấy ông đi tìm lão Yamato ấy ta không liên quan, dù gì thì nấu ăn hay cầm kì thi họa vân vân mây mây là mấy ông tự nguyện mà" hắn bốp chát lại.

Bị ông già kia hành một năm bởi mấy môn võ tổng hợp kì lạ của ổng rồi còn bị xách đầu quăng cho hội đại trưởng lão huấn luyện hắn trong ba năm nữa chứ. Nếu không phải tư chất của hắn được buff lên tận trời xanh thì hắn chắc tẩu hỏa nhập ma luôn rồi.

"À mà cũng đúng, ngươi nên về sớm đi, mấy bữa nay ta có linh tính không lành về một việc gì đó" một lão già dạy cho hắn bộ môn về kỹ thuật lặn lên tiếng.

"Xì ông già đó thì có chuyện gì kia chứ, vĩ nhân truyền thuyết chứ có phải là củ cải om dưa đâu mà muốn ăn là ăn được" hắn không quan tâm đáp.

"Bọn ta không đùa, con trai của hắn Yamato Sun trong ba năm ngươi tới đây luyện tập đã không ngừng qua lại căn nhà của lão Yamato đó" một lão già ninja từ trên cây đáp xuống nói.

"Hử, lão già đó chắn chắn sẽ không có chuyện gì" hắn quay lưng toang bỏ đi nhanh.

"Khoan đã tiểu tử thối" một lão già bắt lấy vai hắn lại.

"Hả gì chả phải ông kêu ta phải quay về vội sao" lúc này hắn cũng hơi lo rồi, mấy lão già làm vẻ mặt nghiêm túc như này hắn thực sự có chút sợ.

"Ngươi có thể cân bằng khí động và tĩnh nhưng thái cực này không thể cân bằng mãi được, ngươi nên cẩn thận với việc nổi điên lên, với sức mạnh và bí kỹ của ngươi thì ngươi nên nhớ sức mạnh luôn đi đôi với trách nhiệm" lão già âm trầm nói.

Sống với hắn nhiều lão già này cũng biết tính khí thất thường của hắn, nhất là khi người thân của mình gặp nguy hiểm, đã có một lần Miu trên đường cùng Shigure lên thăm hắn thì bị một nhóm Yami tấn công, Miu bị bắt và Shigure nhanh chóng mở đường máu lên để báo với hội đại trưởng lão. Hắn đang luyện tập thì thấy Shigure thương tích và Miu bị bắt đi thì liền nổi điên bật Thất Môn chạy khắp rừng kiếm Miu và những tên Yami đó nếu không có sự ngăn cản của mấy lão già thì cũng thăng thiên một lũ.

"Đụng đến người thân ta dù là thần ta cũng bem" hắn lại càng lo sợ về lão già kia hơn, châm ngôn xưa đã nói Một Ngày Làm Thầy Cả Đời Làm Cha.

"Giữ cái đầu lạnh đi, sự giận dữ có thể làm ngươi no trong một giờ, nhưng không thể dựa vào cả một buổi tối, sự kéo dài của nỗi giận trở thành thù hận, sự kéo dài của thù hận trở thành ác tâm, nghe và ngẫm đi" một lão khác lên tiếng.

"Thả hắn đi Sengoku, việc của hội đại trưởng lão chỉ có vậy thôi, đừng quên lời thề không can thiệp và những chuyện đời thường này, chỉ trừ khi.." một lão già nhắc nhở.

"Được rồi đi đi, à đây là bộ đồ của Ẩn Long Phái và hội đại trưởng lão bọn ta làm cho ngươi, nhận lấy" lão già thở dài buông hắn ra, rồi đưa hắn bộ quần áo võ phục được gói trong cặp hắn.

"Tạm biệt các sư phụ" hắn cũng nhận lấy cái cặp rồi bái ba lạy rồi rời đi với tốc độ bàn thờ ăn xôi.

"Haizzzz, chúng ta nên chuyển địa điểm thôi, việc của chúng ta xong rồi" ông lão xếp lại ba bàn cơ rồi nói.

Các lão già khác cũng gật gù rồi lần lượt di chuyển về một nơi nào đó, chỉ biết là trừ khi nào thế giới thực sự cần họ, họ mới xuất hiện.

Hắn lão như điên trong cơn gió, mở cả sharingan để tăng tầm nhìn, nhảy, trèo, vượt đèo, chạy qua suối, chỉ gần hai tiếng đồng hồ hắn đã về gần tới ngọn núi nơi lão Yamato ở.

"Hử...." lúc hắn đang lên núi thì cùng lúc đó cũng có một đám người mặc đồ đen đang nhanh chóng chạy xuống núi.

'Cái.....' hắn trừng lớn mắt bật mở thất môn khiến tốc độ nhanh chóng và chỉ vài chục giây là đã tới nơi.

"Lão già...." hắn câm nín trước cảnh tượng trước mặt.

Một số những tên áo đen nằm rải rác khắp nơi còn trong nhà ông già hắn đang nằm trên một vũng máu vùng bụng không ngừng chảy huyết và ông già vẫn không ngừng thổ huyết, mặt mày tím mét lại, trên tay vẫn cầm một cái bát.

"Khụ.....về rồi sao...Ryuma" lão già mắt ngấn lệ nhìn hắn.

"Lão già.....tại sao.....ông biết trong đó có độc kia mà, tại sao.....ông vẫn ăn nó.....tại sao....TẠI SAOOOO" hắn trừng mắt kích động hét lớn.

Sống cùng mấy lão già kia việc được tiếp xúc với độc dược và thuốc than là không hề hiếm, hắn cũng đã được một độc sư dạy cách bào chế và sử dụng độc nên bản thân hắn cũng rất mẫn cảm với độc tính.

"Khặc...hahaha, tình yêu thương trong món ăn, ta nếm được nó từ bàn tay của con trai ta...khụ.....ta vui lắm...hahaha" lão già nước mắt không ngừng tuôn ra nhìn bát canh nói.

"Được rồi...ta cũng hết thời gian rồi, nhưng ta tự hào vì đã tạo ra một đệ tử mạnh nhất như ngươi....hahaha...ôm ta được không, ta thấy lạnh quá......" lão Yamato lâng lâng nhìn hắn.

Hắn cũng chỉ tắt đi thất môn rồi đến ôm chặt người thầy này lần cuối, lần cuối, "lần cuối".

"Hahaha...." lão cười rồi tắt hẳn.

Cái tô cũng rơi xuống, tiếng tô vỡ vang vọng cả một không gian u ám, tiếng máu róc rách chảy vẫn còn ấm từ bụng của lão Yamato, tiếng gió lạnh lùng thôi ngang qua, tiếng mưa tí tách dần dần rơi xuống.

"A A A A A A A A...." tiếng thét xé lòng vang tận trời âm u.

Ở một nơi nào đó cũng cảm nhận được, sáu người ngay lập tức xuất phát chạy như điên đến gần ngọn núi chỗ hắn.

"BỌN MÀY.....ĐỨNG LẠI ĐÓ HẾT CHO TAO" hắn hét lớn, đôi mắt Mangekyou Sharingan được thức tỉnh, hắn bật lại thất môn rồi lao nhanh xuống núi, nhằm bắt kịp lũ Yami kia.

"Thưa ngài..." một tên áo đen nghe thấy liền lạnh gáy.

"Nhanh đi, việc chúng ta xong rồi, mười người các ngươi ở lại cầm chân đi, ta sẽ tự mình về được, đây là lệnh" một tên khác nói rồi rời đi một mình.

"Tên khốn..." mặc dù rất muốn chạy nhưng đã là lệnh thì không thể chống. Cả mười người đều ẩn nấp để chờ cơ hội tập kích hắn.

"Bọn mày, định trốn ở đâu thế" hắn liền xuất hiện sau lưng của hai tên áo đen và lập tức nghiền ép bởi tốc độ và sức mạnh của Lý Liên Hoa.

"Từ bao giờ..." hai tên đối diện cũng bất ngờ.

"Trú Hổ" một luồng ấn khí lớn hình đầu hổ hủy diệt cả một vùng núi.

"Còn mỗi hai cô thôi, sao lại dừng lại thế, chả phải núp để tập kích ta sao" hắn hướng tới một phía mà chưa bị Trú Hổ của hắn hủy diệt nói.

Bước xuống là hai cô gái chính xác hơn là hai nhóc con, một người cầm ô và một người cầm quạt, hai người đồng thời vứt vũ khí xuống, quỳ gối dơ hai tay đầu hàng.

"Đầu hàng sao, đáng tiếc là muộn rồi, tất cả các ngươi sẽ đều bỏ mạng tại đây" hắn âm trầm nói, tay phải nhấc lên.

Uỳnh....

Một bàn tay to lớn khác bắt lấy tay hắn, kèm theo đó là những sợi xích to dày khác xích trúng hắn từ năm phía khác nhau.

"Cậu định làm gì thế Ryuma, đừng có quên lời mà bọn ta đã nói chứ, KHÔNG ĐƯỢC DÙNG VÕ THUẬT ĐỂ GIẾT NGƯỜI" lão Furinji bắt lấy tay hắn và hét lớn vào mặt hắn.

Mấy sư phụ xung quanh hắn cũng kéo mạnh sợi xích để cố định hắn lại, phòng hắn định lao lên ra tay sát hại đám người kia.

"Tốt nhất là mấy người nên buông ra, đặc biệt là ông đó Hayato Furinji" hắn âm trầm nói với lão Furinji đang bắt lấy tay mình.

"Ồ cậu định làm gì" lão Furinji tỏa ra khí thế mạnh mẽ, bàn tay nắm chặt tay hắn lại.

"Ta nói ÔNG BỎ RA" hắn nhìn lão Furinji bằng ánh mắt đầy sát khí, rồi tay trái kéo mạnh lấy ngón trỏ đâm vào vị trí tim.

"Tử Môn: Khai"