Chương 57: Huyết Tính Nam Nhân

Diệt Thiên Truyền Thuyết

Chương 57: Huyết Tính Nam Nhân

Tiếng bước chân dừng trước mặt rồi nhưng vẫn chưa thấy động tĩnh gì hắn bèn nói:

"Đưa tay đây chứ đợi gì nữa?"

Một làn gió thơm mát tỏa đến trước mặt hắn, Vương Quân chụp lấy tay của Tần Oanh Oanh nhỏ giọng:

"Từ bậc thang bên trên đi xuống nhanh thế, ngươi không sợ té sấp mặt hay sao, té một cái thì coi như kế hoạch đi tong. Thôi thì cũng không trách ngươi, cố gắng tỏ ra hạnh phúc một chút nghe chưa."


Dặn dò nàng ta kỹ càng hắn ta mới to giọng:

"Ta biết ngươi rất thích coi phim "Anh chàng mù ", thực sự thì ta cùng người nam nhân kia đều rất sợ hãi khi đứng trước người con gái mình yêu thích. Hắn vì không có đôi mắt trọn vẹn, còn ta thì cảm thấy quá chói lóa khi biết được mọi thứ về ngươi.

Cha ngươi là thủ phủ có tiếng, ta dù có tiền hay không cũng không bằng một góc của ngươi, mẹ ngươi là viện trưởng y viện chữa cho biết bao nhiêu người. Ta thì chỉ là kẻ chuyên đi tâm sự với những người sắp chết, tỏ tình với ngươi quả là điều điên rồ ta có thể nghĩ ra."


Hắn ta đứng lên thở dài một hơi:

"Thế nên hôm nay ta bịt mắt của mình lại đi xuống năm trăm bậc thang thật nhanh, nếu vấp té ta sẽ lăn xuống núi và nằm viện thật lâu. Nếu ta có thể bình yên đi xuống thì tỏ tình với ngươi cũng không phải chuyện làm ta quá sợ hãi, Oanh Oanh ngươi đồng ý làm bạn gái ta không?"

Ngay lúc này thứ Vương Quân chờ đợi là nàng ta đồng ý, sau đó là tiếng hoan hô của mọi người hòa thanh, khi đó coi như hắn ta xong việc. Thế nhưng có một chuyện hơi lạ là chẳng ai hô hào ủng hộ gì hắn ta cả, danh tiếng ở trường của hắn rất tốt, chẳng lẽ một người ủng hộ cũng không có.

Chưa kể Minh Hà lão sư và Chu Diễm cũng biết chuyện, người khác không nói, hai người bọn họ chẳng lẽ không tính giúp Vương Quân nữa hay sao. Nhưng rất nhanh Vương Quân nhận ra có điều không đúng, có một điều gì đó không ổn mà hắn rất khó có thể diễn tả thành lời.

Đúng rồi.

Điểm khác biệt chính là tay của Tần Oanh Oanh chỉ đeo có một cái giới chỉ, người hắn đang nắm tay đeo tới tận ba chiếc, trái một cái, phải hai cái. Trừ khi Tần Oanh Oanh rảnh rỗi đến mức khi đi xuống đeo trên tay thêm hai cái giới chỉ nữa, nàng đang rối nên chắc không làm mấy chuyện vớ vẩn vậy đâu.

Hắn ta nhầm người rồi.

Khi chắc chắn đã nhầm người rồi thì trong đầu hắn suy nghĩ vận chuyển nhanh hơn bao giờ hết, rất nhanh liền có được những phán đoán sơ bộ. Đầu tiên là người này chắc chắn tu vi phải cao cường hơn hắn rất nhiều, thấp nhất là Ngũ Hồn Cảnh giống như Minh Hà lão sư.

Lý do thì bởi vì nàng ta chắc chắn không từ bậc thang phía dưới đi lên, bởi khi đi từ dưới lên thì dù không mất sức nhưng chắc chắn sẽ phát ra tiếng động đủ để nghe thấy. Từ trên xuống thì càng không phải. chẳng lẽ có người chạy nhanh hơn cả Tần Oanh Oanh.

Với lại khi để ý kỹ hơn thì vừa nãy từ bên trên có tiếng bước chân đi xuống nhưng rất nhanh liền ngừng ở trên cao, có lẽ Tần Oanh Oanh chạy xuống sau đó ngừng lại. Từ đây hắn rút ra được kết luận, người này chắc chắn phi hành tới đây, hạ cánh có chủ đích hoặc thấy hắn quỳ ở đây nên đến xem.

Người dự tiệc có tu vi cao như thế thì chắc hẳn chỉ có một người, kẻ mà hắn ta đang nắm tay chắc hẳn là thần thám Kỳ Vân Mị. Cao thủ mới tấn thăng Lục Hồn Cảnh không lâu, nàng ta nóng tánh lên, đá một cái thôi thì cũng đủ để hắn ta đi chầu trời.

Trong những hoàn cảnh bế tắc như thế này, một nụ cười thật tự tin có thể giải quyết được tất cả. Nhưng Tần Oanh Oanh thân là fan hâm mộ của Kỳ Vân Mị làm sao lại không biết kết cục của mấy người nhe răng cười trước mặt của nàng ta.

Không biết lấy đâu ra dũng khí nàng la to:

"Ta đồng ý."

Vương Quân cởi khăn bịt mắt cúi đầu xin lỗi:

"Ta nhầm người, xin lỗi tiền bối."

Minh Hà lão sư cũng nhanh chóng đi xuống dưới cười nói với Kỳ Vân Mị:

"Tiểu tử này là học sinh của ta, Vân Mị cô cô đừng chấp nhặt với hắn ta làm gì."

Nhìn theo bóng lưng của Vương Quân nàng ta khẽ giọng hỏi:

"Học sinh? Tiểu từ này trên người đậm đặc mùi của ngươi, đừng tưởng ta đây không nhìn ra quan hệ giữa hai người các ngươi."

Dễ gì qua mắt được Kỳ Vân Mị, Minh Hà lão sư cũng đã đoán trước được sự việc sẽ như thế này, đáng nhẽ đêm qua phải để Vương Quân ngủ riêng. Thế nhưng cách chục ngày thì trên người hễ có mùi nam nhân thì Kỳ Vân Mị cũng sẽ ngửi ra thôi.

Nàng thở dài nói:

"Ngài đợi xong bữa tiệc ta sẽ giải thích cho ngài về quan hệ của ta với Vương Quân."


Kỳ Vân Mị thản nhiên:

"Không cần thiết, chuyện của người trẻ tuổi các ngươi ta cũng không muốn biết làm gì, lần này giải quyết xong việc quay về kinh thành ta cũng không cáo trạng đâu. Có điều tiểu tử này muốn lọt vào mắt của cha mẹ người thì còn kém xa lắm."

Minh Hà vẻ mặt đầy tự tin:

"Ngài cứ yên tâm đi, ta đây chắc chắn không chọn sai người đâu."

Lần này đón tiếp Kỳ Vân Mị cũng do Minh Hà lão sư phụ trách, chuyện đầu tiên đương nhiên là giới thiệu nhân vật khách mời. Tiếp đó những chiến tích hiển hách của Kỳ Vân Mị được nàng kể ra, nghe vô cùng oách, Vương Quân cũng phải có ánh nhìn cẩn trọng hơn.

Nhưng trong suốt quá trình hắn vẫn bình tĩnh xem Nam thúc rót rượu cho từng người, mỗi người uống hết một ly rượu thì đồng nghĩa với sắp tới sẽ có thêm một cái xác. Hơn năm mới người thuộc cao tầng của Thái Tử Đảng cùng tụ tập, thật sự quá khó khăn.

Rót xong ly rượu cho người cuối cùng là n gia đại công tử, cũng chính là người đầu sỏ trong cái chết con gái của Nam thúc. Đợi hắn ta uống xong ly rượu Nam thúc vẫn bình tĩnh rót thêm một ly nữa rồi mới rời đi, cầm theo một bình rượu mới rót rượu cho mấy người của Thiên Hồn học viện.

Đến đây thì Vương Quân hiểu rằng mọi chuyện đã rồi, những người kia một phần tỷ cơ hội sống sót cũng không có. Trừ khi bọn họ có được huyết mạch cùng cấp độ với hắn, nếu không thì chỉ khoảng mười phút nữa bọn họ tất cả đều sẽ chết.

Đột nhiên Nam thúc đi xuống ngay phía dưới bàn tiệc nơi Minh Hà và Kỳ Vân Mị đang ngồi, hắn ta nghiêm túc cất giọng:

"Thần thám đại nhân đã phá hàng ngàn vụ án, nhưng ngươi muốn nghe lời nói thật của một dân chúng đánh giá về ngươi hay không?"

An gia mấy người không hiểu tại sao đột nhiên Nam thúc lại bày trò gì không biết nữa, thế nhưng bây giờ muốn lôi hắn vào trong thì đã muộn. Hy vọng hắn đang muốn ca ngợi Kỳ Vân Mị, như thế thì thật lễ một chút nhưng cũng sẽ không có vấn đề gì lớn cả.

Kỳ Vân Mị đặt ly rượu của mình xuống:

"Ngươi nói đi ta nghe đây."

Nam thúc chậm rãi nói:

"Ta tên Nam Sơn, từ nhỏ đã mất mẹ, cha ta thì hy sinh khi làm nhiệm vụ trong Kỳ Quân của Kỳ Lão Tướng Quân. Bản thân ta trước khi cưới vợ sinh con cũng tham quân được mấy năm, sau đó lãnh phải thương tích chí mạng, không thể không lui về hậu phương."

Thở dài một hơi Nam thúc nói thẳng:

"Cha ta sống dậy đảm bảo sẽ tức chết, con cháu Kỳ gia hóa ra lại chỉ thích làm chó cho đám người quyền quý. Đến cả công bằng cho binh lính của mình cũng không đòi được, suốt ngày rêu rao chính nghĩa, mua danh chuộc tiếng mê hoặc lòng người.

Theo ta thấy Kỳ lão tướng quân chẳng qua cũng chỉ là một lão già mắt mù, không hơn, không kém. Mấy lời nhảm nhí chỉ mê hoặc được đám trẻ con, quân dân Thanh Long Quốc sớm đã thất vọng cùng cực với hoàng tộc, khinh thường ra mặt với Kỳ gia rồi."


Kỳ Vân Mị biến mất tại chỗ, Nam thúc cổ áo bị nắm lấy nhấc lên cao, Kỳ Vân Mị hai mắt đỏ như máu:

"Ngươi dám sỉ nhục gia gia của ta."

Nam thúc ánh mắt chẳng có chút sợ hãi:

"Thế ta hỏi ngươi, có phải Kỳ gia không sợ quyền quý, vì binh lính dưới trướng, vì bá tánh tru diệt tà ác, bảo vệ khỏi ngoài tộc xâm lấn, tôn chỉ này đúng hay không?"

Kỳ Vân Mị ngẩng cao đầu:

"Gia gia ta cả một đời vì nước vì dân, cha ta đến hiện tại cũng đang tại sa trường, bản thân ta mỗi ngày đều chỉ lo đi phá án. Ngươi không được phép sỉ nhục Kỳ gia chúng ta."


Cười khinh bỉ một tiếng Nam Thúc thản nhiên:

"Từ lúc cha ta chết đến giờ chưa từng có một đồng tiền trợ cấp nào tới tay ta, toàn bộ binh lính dưới trướng của Kỳ gia cũng chưa từng nhận được một đồng nào. Chính ta tham quân bị thương nặng về đến đây cũng phải tự mưu sinh, một đồng xu cắc bạc cũng không thấy.

Con gái ta bị người ta làm nhục đến chết không có ai làm sáng tỏ, cả nhà ta đều vì đất nước, cớ sao lại bi thảm đến thế. Kỳ gia đại tiểu thư, ngươi có thể cho ta biết tại sao được hay không, ta nghĩ ngươi không dám trả lời đâu."

Kỳ Vân Mị nhíu mày:

"Không nhận được tiền? Người nhà của binh lính Kỳ gia cũng dám đụng vào, ngươi cho ta biết hung thủ là ai, ta đảm bảo sẽ cho ngươi công bằng."

Nam thúc cười khinh bỉ:

"Người làm ra chuyện này thuộc Thái Tử Đảng, tổ chức này do Thái Tử tạo ra, bọn họ làm bao nhiêu việc ngươi vẫn bao che, suốt ngày đi bắt mấy cái tôm tép. Kỳ Vân Mị nói đi, ngươi có dám mang Thái Tử ra trước pháp luật hay không?"


Im lặng tràn ngập khiến cho xung quanh im ắng đến lạ thường.

Nam thúc nhún vai chép miệng:

"Kỳ gia cũng chỉ đến thế, Quân Hồn vốn chẳng tồn tại."

Trần trụi vã mặt, không chút kiêng nể nào vã mặt, huyết tính nam nhân là đây chứ đâu.