Chương 67: Chơi Bẩn

Diệt Thiên Truyền Thuyết

Chương 67: Chơi Bẩn

Vương Quân chuyển sang vấn đề khác:

"Có điều phạm vi rộng như thế này thì làm sao để các đài truyền hình có thể bao quát hết để ghi hình được?"

Thi Lam Ngọc lắc đầu nói:

"Đài truyền hình sẽ không được phép ghi hình, các học sinh đang chiến đấu còn mang mặt nạ, như thế các ngươi mới không còn gì lo lắng. Chỉ có ghi hình chiến đấu của mấy người cấp cao sẽ được Thiên Hồn cung cấp để họ phát thôi."

Vương Quân mỉm cười:

"Thế thì ta kiếm vài người liên minh lại là được rồi, tạo được một nhóm đông người thì khả năng sinh tồn sẽ cao hơn rất nhiều. Dù sao cũng không có ai theo dõi cơ mà,

Hơi cười một cái nàng đáp:

"Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, mấy quận này không hề nhỏ, diện tích lên tới chục ngàn dặm, chúng ta lại được chia làm hơn một ngàn nhóm để đi vào bên trong qua các hướng khác nhau.

Tính ra từ bên ngoài với khoảng 500 người đi vào từ một chỗ bất kỳ, đi vào gần một tiếng thì mới có thể khai chiến, đã thế trên người không được mang thiết bị liên lạc, trên đường đến gần nhau cũng rất dễ bị người tập kích."

Vương Quân nghe thế thì cũng cảm giác được nên bỏ cái ý tưởng này đi, hắn ta cười nói:

"Không được cũng không sao, cám ơn ngài đã thông báo quy tắc cho ta biết."

Thi Lam Ngọc tựa vào cột đá thảnh thơi uống nước:

"Khoảng nửa tiếng nữa chúng ta sẽ tập trung các ngươi thành từng nhóm sau đó nhờ các lão sư dùng phi thuyền di chuyển các ngươi tới. Với lại hiện tại ngươi xuống đi, hiệu trưởng của Thiên Hồn trung cấp học viện sẽ giải thích kỹ quy tắc hơn cho các ngươi biết."

Giáng Trần cũng bỏ tiền mua lấy một lon nước bắt đầu nhấm nháp, có vẻ hai nàng cũng dần trở nên căng thẳng. Thi Lam Ngọc im lặng một chút thì thấy nét mặt của Vương Quân vẫn thản nhiên.

Nàng không khỏi thắc mắc:

"Chẳng lẽ Vân Mị và tiểu Hà không nói cho ngươi biết chúng ta lần này sẽ đối đầu với những đối thủ rất mạnh. Trông ngươi có vẻ không lo lắng chút nào thế."

Hắn quay lại nhìn nàng thản nhiên đáp:

"Cái này còn cần các nàng ấy nói sao, nghe xong quy tắc của lần khảo hạch ta liền biết lo lắng cũng vô ích. Thả lòng một chút, tý nữa đi vào tìm chỗ trốn càng lâu càng tốt."

Vương Quân nói không sai lên nàng cũng chẳng phản bác mà chỉ nhắc nhở:

"Còn mười phút nữa là tập trung, ngươi đến sớm chút để dễ dàng thu xếp thủ tục. Với lại cũng cố thế hiện một chút, đừng để tiểu Hà mất mặt, ta cũng sẽ không thiên vị ngươi đâu, nếu có lão sư đề cử ngươi thì chắc chắn đó không phải ta."

Náng sau đó biến mất như một cơn gió, Vương Quân biết luật lệ chút nữa sẽ được thong67 báo nên cũng chẳng tìm Chu Diễm. Đơn giản nhắn một tin nhắn bảo nàng phải cẩn thận là được rồi, còn lại thì đợi vào trong chỗ khảo hạch rồi dùng không gian Tâm Thụ nói chuyện với nhau sau cũng được.

Nhìn hơn năm mươi ngàn người chen chúc với nhau, dường như lão sư có dặn dò lão sư khác chiếu cố thì phải. Hắn rất nhanh chóng ba người lấy được số thứ tự của mình, Vương Quân số thứ tự 50168.

Đây không đơn giản là số thứ tự mà còn là đánh giá thực lực hiện tại của những người tham gia. Số liệu thì lấy từ lúc Vương Quân mới nhập học, tức là cách đây gần hai tháng, đối với người bình thường thì hai tháng không thể thay đổi quá nhiều thứ.











Đến đúng giờ âm thanh hùng hậu của một nam nhân vang lên, đây chính là người thông báo luật lệ cho tất cả mọi người được biết. Hiệu trưởng của Thiên Hồn trung cấp học viện, cha của Minh Hà lão sư, Thất Hồn Cảnh sơ kỳ cao thủ Minh Lam, con trai của Thiên Hồn cao cấp học viện phó viện trưởng Minh Long.

Nội dung phổ biến cũng không có gì quá phức tạp,thi đấu thời gian bắt đầu, các thí sinh nắm chặt bảng số của mình trong tay để các chấp sự Thần Quân Điện tiến hành thi triển bí kỹ giúp liên kết với bảng số.

Còn phần sau thì không ít người đã biết rồi, khi chết trong thử thách các ngươi sẽ được truyền tống tới quảng trường này. Phần lớn người ở Thiên Vương Tinh đều tín ngưỡng Thần Quân Điện lên biết rõ bảo vật trấn giáo, đây là thứ để lại từ thời Giáng Trần Thần Quân, mỗi hành tinh đều có duy nhất một món.
Lần này các học viện tuyển người không có nghĩa tiêu chuẩn giảm xuống, ngược lại tiêu chuẩn khảo hạch sẽ tăng lên. Chỉ có năm ngàn người đứng đầu mới có thể được nhận vào Thiên Hồn học viện, đứng đầu ở đây là sức chiến đấu thế hiện ra ngoài.

Ví dụ ngã xuống từ sớm nhưng biệt hiện tốt thì sẽ được thu nhận, người được Thiên Hồn cao cấp học viện chọn sẽ có quyền chọn lựa học viện để vào, chứ không nhất thiết phải chọn Thiên Hồn cao cấp học viện.

Đương nhiên được chọn vào Thiên Hồn tổng viện mà còn từ chối là khả năng rất khó xảy ra, thiên tài nào chẳng thích môi trường phát triển đủ tốt. Thiên Hồn tổng viện là nơi duy nhất có ít nhất hai cái Thất Hồn Hội Tụ thủ hộ.

Đầu tiên là Minh Thần phó viện trưởng Minh Long.

Thứ hai là Long Thần viện trưởng Long Trấn Thần

Ngay sau thông báo thì vốn đông đúc vô cùng chấp sự Thần Quân Điện lại không còn ai nữa, trên không trung xuất hiện hai cái phi thuyền siêu cấp khổng lồ xuất hiện, bảng số của mỗi người sáng lên ấn ký của Thần Quân Điện in lên vai.

Phi thuyền nhanh chóng xuất hiện mấy tia sáng, những tia sáng này quét qua đến đâu thì những người tham gia khảo hạch ở đó liền biến mất. Vương Quân cũng dần công nhận Thần Quân Điện quá mạnh, để vận hành hai cái phi thuyền này chắc chắn sẽ tiêu hao rất khủng khiếp.

Đợi hai phi thuyền vừa biến mất thì trên bầu trời một màn hình khổng lồ chia ra hơn năm mươi hai ngàn ô vuông xuất hiện. Đại cao vốn trống không những chỗ ngồi bỗng dưng xuất hiện khoảng mấy trăm người, Hoàng Gia Học Viện viện trưởng Từ Kiếm quay sang một lão giả hỏi:

"Năm nay chúng ta tổ chức ở cái thành phố nhỏ như này liệu có ổn không Long lão."

Long Trấn Thần đạm mạc cười nói:

" Bình thường, ta thấy rất tốt, để xem năm nay có ai nổi bật không."

Hắn sau đó khẽ búng tay cái ghế bên cạnh xuất hiện:

"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, ngươi tưởng mình còn nhỏ lắm hay sao mà vẫn ngại ngùng."

Thi Lam Ngọc xuất hiện ngồi cạnh Long lão khẽ gật đầu:

"Chào lão sư."

Long lão khẽ cười nói:

"Tiểu tử kia là con trai của ai mà ngươi lại mất thời gian nói chuyện với hắn thế?"

Thi Lam Ngọc khẽ giọng nói:

"Thưa lão sư hắn là bạn trai của đệ tử ta, cô bé kia là cháu gái của Minh Long phó viện trưởng."

Long lão vẻ mặt hài lòng hỏi:

"Tiểu tử này không tệ, học năm nhất đã Tam Hồn Cảnh rồi, tuy mới tấn thăng nhưng đã coi như khó có được. Hắn ta xuất thân thế nào?"

Mấy người xung quanh lập tức bất ngờ vô cùng bởi Tam Hồn Cảnh trẻ tuổi tham gia lần này không ít. Tuy cũng có mấy người nhưng ai lại không có danh tiếng từ trước, vô danh kiểu này thì chắc chỉ có một mình Vương Quân.

Thi Lam Ngọc vẻ mặt khó hiểu:

"Hắn ta hiện tại đã không có thân thích, trong quá trình tu luyện cũng rất ít khi rời khỏi ký túc xá, bệnh viện nơi hắn thực tập xảy ra vụ án nghiêm trọng nên hắn nghỉ làm cũng khá lâu rồi. Chả hiểu hắn tu luyện kiểu gì mà tiến cấp nhanh như vậy, thật sự có chút vô lý."

Long lão bắt đầu cảm giác khó hiểu liền khẽ giọng phân phó:

"Cho ta quan sát trực tiếp hắn ta, để xem tiểu tử này chiến đấu trình độ ở mức nào, tu vi vượt đồng lứa nhưng sức chiến đấu thì chưa chắc."

Mấy vị ngồi ở hàng ghế quan sát thì không quan tâm cho lắm, thiên phú tu luyện cao nhưng không có người chỉ dạy thì cũng khó lòng thăng tiến cho tốt. Độ tuổi bắt đầu dạy cơ bản cũng đã qua thì tương lai tiến bộ khả năng không lớn, kinh nghiệm chiến đấu nên được tích lũy từ nhỏ.

Kỳ Vân Mị thấy Long Trấn Thiên có mặt cũng ngay lập tức tới bên cạnh, thấy trước mặt là hình ảnh của Vương Quân. Nàng cũng âm thầm quan sát cùng Long lão, không hiểu Vương Quân có cái gì hấp dẫn để Long lão phải quan sát.

Thi Lam Ngọc khẽ giọng hỏi:

"Tiểu tử này sức chiến đấu thế nào? Ngươi thân thiết với Minh Hà chắc cũng phải biết chứ?"


Kỳ Vân Mị khẽ giọng:

"Hắn ta mới bắt đầu tư luyện Hồn Lực chưa lâu, Tam Hồn Cảnh rồi mà Hồn Ngọc đầu tiên còn chưa chuyển màu. Trước đó là một thường nhân, lại còn có tý tuổi thì kinh nghiệm chiến đấu đâu ra, hắn cũng nói là sẽ trốn thật kỹ để lấy hàng cao."

Nghe thế Thi Lam Ngọc lắc đầu:

"Chúng ta chuyển người thôi, có mấy cái rất có ý tứ."

Long lão ngăn cản:

"Khoan đã, có chuyện thú vị, xem tiểu tử này giải quyết như thế nào."

Nhìn vào thì thấy túi dù của Vương Quân đã bị người ta rạch vỡ, kẻ rạch vỡ cùng mấy người ở gần là một bọn với nhau. Tất cả đều có tu vi Tam Hồn Cảnh, mấy trăm người khác cũng chứng kiến nhưng chẳng ai nói gì, kẻ yếu thì nên bị loại từ sớm.

Người kia thu kiếm lại khinh bỉ:

"Tam Hồn Cảnh sơ kỳ mà cũng muốn tham gia khảo hạch, ngoan ngoãn ngồi trên máy bay về nhà đi, lũ nhóc con miệng còn hơi sữa."

Ai cũng tưởng Vương Quân sẽ phẫn nộ lắm nhưng hắn chỉ mỉm cười:

"Nghe lời mấy vị, mọi người nhảy đi kẻo trễ."

Mấy người nhảy xuống thì trên máy bay chỉ còn khoảng mười mấy người, tất cả đều là học sinh năm nhất giống Vương Quân. Nhưng lúc này vẻ mặt tươi cười của Vương Quân đã biến mất, thay vào đó là sát khi lạnh như băng.