Chương 68:Kỹ Năng Chiến Đấu

Diệt Thiên Truyền Thuyết

Chương 68:Kỹ Năng Chiến Đấu

Trên phi thuyền một cái chấp sự lên tiếng:

"Các ngươi có ai……"


Chưa nói hết câu thì Vương Quân đã từ trên không trung nhảy xuống, tất cả những người đang quan sát hắn ta đều há hốc mồm. Nhảy từ trên độ cao mười ngàn mét xuống phía dưới không nhưng không có dù, tu vi lại chỉ có Tam Hồn Cảnh, chẳng lẽ muốn tự sát.

Thế nhưng khuôn mặt của Vương Quân bỗng nhiên chuyển từ lạnh lùng sang cười khiến người khác rùng cả mình. Cảm giác như hắn ta là một thằng điên vậy, sợ người điên là chuyện quá bình thường luôn.

Ngọc Long Thương xuất hiện trên tay của Vương Quân, trong chớp mắt biến thành một tấm ván lướt. Vương Quân đạp trên ván lướt nhanh chóng lướt xuống phía dưới, những người đang nhảy xuống dưới cũng nhanh chóng phát hiện ra hắn ta.

Thế nhưng bọn họ không hiểu rốt cuộc hắn ta định làm, dù gì thì hắn hiện tại vẫn đang ở cao hơn bọn họ, giao chiến lúc này gần như không thể. Bọn họ cũng chẳng quan tâm nhiều, tấm ván kia không thể giúp Vương Quân đáp đất được, quan tâm làm gì một người sớm muộn cũng bị loại.

Ở đây phần lớn là những người chưa từng nhảy dù bao giờ, thế nên ở độ cao khoảng năm ngàn mét bọn họ liền bung dù. Vương Quân lúc này nhảy trễ nên vẫn còn ở độ cao khoảng tám ngàn mét, thế nhưng thấy bọn họ bung dù hắn quyết định ra tay.

Tám ván dưới chân tách làm hai sau đó biến thành một cặp súng tự động, hai khẩu súng bay lên, nòng súng nhắm xuống phía dưới.

"Ruỳnh…….ruỳnh…..ruỳnh"

Những viên đạn ăn mòn dùng tốc độ vượt cả âm thanh bắn vào những người vừa mới thả dù, tham gia lần khảo hạch này hoàn toàn không phải người bình thường. Lúc Vương Quân bắt đầu xả súng bọn họ liền phát hiện ra, đầu tiên thì bọn họ tương đối bất ngờ.

Bất ngờ bởi khảo hạch này không cho phép mang đồ vật công nghệ cao ngoài khu vực thi đấu để sử dụng. Vương Quân sử dụng đã là phạm luật rồi, nhưng thấy mấy chấp sự đang bay theo vẫn quan sát thì họ liền hiểu hai khẩu súng kia có thể là Khí Hồn của hắn biến thành.

Thấy được nhưng không có nghĩa là né được, rất nhiều người bị bắn lủng dù lập tức lao như tên bắn xuống phía dưới. Vương Quân đã không nhắm trực tiếp vào những người này bởi hắn không muốn bọn họ mất mạng, năng lực Thôn Phệ không phải để chưng, nó cực kỳ nguy hiểm

Nếu không may trúng người một phát thì chưa kịp vào khu vực kích hoạt của bảo vật thì bọn họ đã chết rồi. Lúc đó sẽ chẳng còn được hồi sinh ở quảng trường nữa, hắn rất có thể sẽ gặp rắc rối, thậm chí trục xuất khỏi lần khảo hạch này.

Vương Quân còn chưa ngu đến vậy, loại bỏ mấy người này khỏi khảo hạch được rồi, giết bọn họ chẳng được ích lợi gì cho hắn. Bắn lủng dù để bọn họ rơi tự do vào vùng khảo hạch, bảng số kích hoạt thì rớt đất chết cũng đi về quảng trường mà thôi.

Thế nhưng khó phản kháng không có nghĩa là chịu chết, rất nhiều người có khả năng công kích tầm xa liền bắt đầu đáp lễ. Vương Quân chuyển đổi hướng bắn, nhớ phản lực hắn lướt đi trên không trung nhẹ nhàng né đi mấy công kích kia.

Số người trúng đạn của Vương Quân ngày một tăng, một số người có Hồn Ngọc hệ phi hành quyết định biến hình ngay lập tức.Có khả năng phi hành liền không không quá sợ hãi súng tự động của Vương Quân nữa rồi.

Súng tự động ra đạn rất nhanh nhưng sức mạnh bình thường, có thể dùng nhiều cách để ngăn cản lại. Đó là họ nghĩ thế thôi, còn Vương Quân thì hoàn toàn nghĩ khác, có điều muốn ra tay thì vẫn phải chờ khoảng thời gian thích hợp.

Lúc tất cả xuống độ cao ba ngàn mét thì thể báo danh sáng lên báo hiệu đã đi vào khu vực khảo hạch. Vương Quân liền không kiêng nể xả đạn như mưa vào thẳng những người đang thả dù, không chỉ nhắm vào dù mà còn nhắm thẳng vào bọn họ.

"Xèo….xèo"

Những người trúng đạn không bị thương bởi có Hồn Giáp bảo vệ, nhưng âm thanh kia hoàn toàn không ổn một chút nào. Mấy người nhìn lên thì thấy Hồn Giáp của bọn họ đang bị ăn mòn một cách nhanh chóng, điều này khiến bọn họ hoảng sợ.

Đặc biệt những người có cánh thì chỗ đó càng bị ăn mòn nhanh hơn, bởi bất kể thế nào thì chỗ đó cũng là nơi mỏng nhất của bộ giáp. Đến lúc này thì chẳng ai ngờ được kẻ bị phá dù không dám cãi lại một tiếng lại là sát thủ nguy hiểm nhất trong số những người ở đây.

Rất nhanh thôi năm trăm người nhảy cùng đều đã bị Vương Quân giết gần hết, thực ra không hẳn là chết rồi. Những kẻ lao với tốc độ gấp mấy lần âm thanh xuống mặt đất thì không có khả năng sống sót, bọn họ đơn giản chỉ chết chậm rãi hơn một chút thôi.

Các chấp sự nhanh cũng vô cùng bận rộn, có vài người bị những cơn gió tác động, khả năng cao bọn họ sẽ bị thổi ra khỏi vùng bao phủ của bảo vật. Bọn họ nhìn về phía Vương Quân không khỏi lắc đầu, một cái Tam Hồn Cảnh lại chiến đấu trên không.

Lướt ngang qua những người còn chưa bị công kích Vương Quân cảm thấy có chút khó khăn, những người này đã lượt đi quá xa hắn ta rồi. Tuy nhiên đây chỉ là kế hoãn binh, bọn họ dễ gì chịu buông tha hắn, đặc biệt là mấy người có tu vi Tứ Hồn Cảnh.

Mấy người kia mất tích Vương Quân quyết định tự lo cho thân mình trước đã, khoảng cách của hắn với mặt đất cũng chỉ còn một ngàn mét. Thu hai khẩu súng chắp lên vai chúng liền biến thành một đôi cánh, đây chính là thứ Vương Quân mất thời gian để luyện tập trong mấy ngay nay.

Tốc độ quá nhanh nên hắn phải cố gắng ổn định trước sau đó bắt đầu lướt một đoạn dài, quanh cảnh thành phố thu hết vào trong mắt. Vị trí đáp đất của những ngươi kia cũng rất nhanh chóng rơi vào mắt của hắn ta, để chắc chắn hắn tiếp tục di chuyển để họ không đoán được vị trí đáp của hắn.







Khả năng chiến đấu trên không của Vương Quân khiến cho rất nhiều người bất ngờ, kể cả Long Trấn Thần cũng không hề ngoại lệ. Mấy người kia thì khỏi cần nói tới, đặc biệt là Từ Kiếm cũng bắt đầu phải chú ý tới thanh niên trẻ tuổi kia.

Từ Kiếm có chút đánh giá:

"Tiểu tử này chiến đấu như kiểu rất quen thuộc chiến đấu trên không, chẳng giống một cái Tam Hồn Cảnh chút nào. Chỉ có điều khả năng biến đổi kia ta không đánh giá không cao cho lắm, những loại yêu thú có khả năng này phần lớn cũng là các yêu thú cấp thấp."

Long Trấn Thần lại có quan điểm khác:

"Năng lực của tiểu tử này không phải bình thường như những người khác đâu, tuy cũng là năng lực biện hình nhưng sức chiến đấu không hề suy giảm. Chỉ là tuổi đời của hắn còn quá nhỏ, vũ khí biến hình thành nhiều thứ nhưng không tinh thông cũng không tốt."

Thi Lam Ngọc góp lời:

"Hình dạng ban đầu là Thương, chắc là hắn đã tinh thông rồi, hình dáng thứ hai vừa thi triển cũng không đến nỗi tệ. Thế nhưng phải tìm cách để tăng cao tốc độ của đạn bắn ra nếu không gần như sẽ vô dụng, chiến đấu ở trình độ cao không đơn giản như thế đâu."

Mọi người đánh giá không cao năng lực của Vương Quân cũng là có lý do của họ, thứ nhất tuổi đời của hắn còn rất nhỏ. Tuổi tác quá kèm thì tinh thông một thứ thôi đã khó, tinh thông hai thứ thì cực kỳ thần kỳ rồi, nhiều thứ hơn thì quá khó.

Đã thế nếu những Hồn Ngọc phía sau không cho ra những chiêu thức đặc biệt áp dụng được trên nhiều vũ khí thì năng lực này coi như phế phẩm. Còn học kỹ năng ở ngoài thì càng khó khăn, đầu tiên phải nói tới tiền bạc bỏ ra để có được các hồn kỹ cao cấp.

Mỗi hồn kỹ đều mất tới vài năm mới có thể luyện tập thành thạo, tất cả chồng chất lên nhau thì vì việc hắn có thể tiến xa nhờ năng lực này không quá khả thi. Nếu hắn từ bỏ việc sử dụng nhiều vũ khí quay sang sử dụng một thứ thì coi như vất đi một viên Hồn Ngọc.

Từ Kiếm kết luận:

"Có tài nhưng hơi dại dột, chắc hẳn không có người hướng đạo tốt mới chọn bừa như thế."

Hằn vừa dứt lời thì phía sau hắn vang lên âm thanh của Minh Hà:

"Từ gia gia ngài đang phê bình ta phải không?"

Từ Kiếm liếc nhìn Minh Hà cười hỏi:

"Tiểu tử này là học trò của ngươi?"


Mình Hà gật đầu nói:

"Đúng thế, ta mới nhận hắn năm nay, lúc vào trường hắn mới có Nhất Hồn Cảnh sơ kỳ."

Từ Kiếm thắc mắc:

"Tiểu tử này có tài sao ngươi không hướng dẫn hắn chọn Hồn Ngọc cho đúng."

Minh Hà thở dài:

"Có lần hắn bị thương bắt buộc phải dung hợp Hồn Ngọc nếu không sẽ bỏ mạng, tuy chỉ là Biến Hình Trùng nhưng tuổi thọ cũng lên tới trăm vạn năm tuổi. Năng lực không phải nổi bật cho lắm nhưng hắn lại khá hài lòng với nó, ta nghĩ hắn không ngốc đâu."

Mọi người không tranh luận nữa mà tiếp tục quan sát các thí sinh, chỉ có Cầm Vân Mị, Minh Hà và Long Trấn Thần vẫn tiếp tục quan sát Vương Quân.