Chương 66: Thi Lam Ngọc - Tứ Đại Gia Tộc

Diệt Thiên Truyền Thuyết

Chương 66: Thi Lam Ngọc - Tứ Đại Gia Tộc

(Chương hôm qua bị thiếu chữ, đã bổ sung đủ.)

Thi Lam Ngọc không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh Minh Hà nắm tay nàng trêu đùa:

"Lâu rồi không gặp, ngươi hiện tại trưởng thành nhiều rồi:

Minh Hà thở dài hỏi:

"Đừng nói với ta rằng lần này tổng viện phái lão sư tới tuyển người là ngươi đây nhé."

Nhún vai một cái:

"Tại sao không?"


Người này Vương Quân có nghe danh qua rồi, không nghĩ nàng là lão sư của Minh Hà, quả nhiên người có thân phận thường quen biết với nhau.

Thi Lam Ngọc là lão sư của các tài năng nổi tiếng nhất hiện nay, phần lớn hiện tại đều là những người trẻ tương đối nổi bật. Vừa ra trường, tham gia vào dạy học không quá lâu nhưng nàng đã được chỉ định để dạy học cho Tam Hoàng Tử.

Được dạy thế tử của Thăng Long Vương cũng ngang với việc được dạy Thái Tử một quốc gia rồi. Sau đó tốt nghiệp từ chỗ nàng càng không ít nhất tài, ai ai cũng để lại danh tiếng ở nơi họ sống và làm việc, Minh Hà tuy không có danh tiếng nhưng cũng đã là Ngũ Hồn Cảnh đỉnh phong cao thủ.

Xuất thân của nàng ta cũng không thua Kỳ Vân Mị là mấy.

Thi gia thuộc tứ đại gia tộc, nghe nói giữ năng lực cổ thuật thần bí về Họa Đạo khiến cho bất cứ ai cũng phải kiêng dè. Tuy không thuộc bất cứ quốc gia nào nhưng cũng không có bất cứ ai dám đụng vào bọn họ.

Hôm trước ngồi nói chuyện với Họa Thanh Vân nàng đã cho hắn ta biết bí mật của Tứ Đại gia tộc Cầm, Kỳ, Thi, Họa rồi, thế nên hắn cũng tương đối kiêng dè người của mấy cái gia tộc này.

Bởi hắn biết được sự thật, sức mạnh huyền bí của bọn họ thực chất tới từ trong dòng máu, cổ thuật chỉ giúp khuếch đại sức mạnh thôi.

Ví dụ như Họa gia người khi vẽ một bức tranh về một người có thể thông qua phá hoại bức tranh ảnh hưởng tới nhân vật trong tranh. Nguy hiểm nhất là khi một người của Họa gia dùng máu của mình để vẽ, tác dụng sẽ nhân lên nhiều lần.

Tất nhiên chính họ cũng bị phản phệ đủ nếu phải dùng ra tuyệt kỹ, Họa Thanh Vân trước khi chết cũng cho mấy người kia lãnh đủ. Cũng chính vì thế Thái Tử tu vi mới khó tiến như thế, cả chục năm nay vẫn dậm chân tại chỗ.

Thi gia đương nhiên cũng có năng khiếu của mình, bọn họ viết ra chữ nào liền có thể khiến nó tác dụng lên mình vả cả đối phương. Điều này chính là thứ khiến cho trong chiến đấu bọn họ cực khủng khiếp và đương nhiên khi dồn vào chân tường họ cũng không thua gì Họa gia.

Kỳ gia năng lực thì không cung cấp cho họ sức chiến đấu gì nhưng cũng không tầm thường. Đang trải qua một sự kiện bọn họ có thể đẩy sự kiện đó về quá khứ để tìm hiểu hoặc đẩy tới tương lai trong một khoảng thời gian ngắn.

Tức là trong khi chiến đấu thì trong khoảng thời gian ngắn bọn họ thừa biết ngươi sẽ ra chiêu gì, trong chiến đấu né được một chiêu đã rất ghê rồi. Không cẩn thận để họ phản công thì tính mạng liền đáng lo rồi.

Cầm gia thì có khả năng tác động lên những thứ phát ra âm thanh, bao gồm cả lời nói của bọn họ rất dễ ảnh hưởng tới tâm trí người khác. Có lẽ cũng chính vì lý do này mà trong bốn gia tộc chỉ có Cầm gia chọn đi theo con đường Đế Vương.

Lần trước tại bữa tiệc kia Kỳ Vân Mị hẳn đã sử dụng năng lực của mình, thế nhưng đụng phải khả năng che giấu của Thiên Hồn nên không tìm ra hắn.

Thi Lam Ngọc có vẻ rất cưng chiều Minh Hà, nói chuyện một hồi nàng bước đi ra ngoài cười nói:

"Ta rất mong xem ngươi thể hiện thế nào, không phải nam nhân nào cũng xứng với tiểu Hà đâu."

Đợi nàng rời đi được một lúc thì Kỳ Vân Mị quay trở lại, hắn thì vẫn nhìn theo bóng lưng của Thi Lam Ngọc.

Kỳ Vân Mị thấy hắn vậy liền bĩu môi nói:

"Có phải thấy nữ nhân đẹp muốn theo đuôi phải không?"

Vương Quân vẫn nhìn theo hướng kia một lúc mới cụp mắt xuống nhàn nhạt nói:

"Nàng rất đặc biệt nhưng không phải do sắc đẹp, nếu chỉ là sắc đẹp thì các nàng không thể hơn nổi Chu Diễm chứ đừng nói tới hơn lão sư, nếu so với ngài thì con chút cân bằng. Cái làm ta ngạc nhiên là tại sao họ có thể khiến ta không cảm nhận được sự hiện diện của nàng.

Ta đã không cảm nhận được thì thôi cứ cho bởi tu vi nàng cao hơn nhưng ngài lẫn lão sư cũng không thể phát hiện ra. Lúc nãy nhìn theo bởi muốn biết trên người nàng có bảo vật nào mang công dung nào như thế hay không."

Kỳ Vân Mị lắc đầu nói:

"Không quan trọng, có điều gặp được nàng cũng là may mắn, nàng thuộc nhóm chủ trì nên biết rất rõ lần này khảo hạch có những gì. Ngươi nhanh chạy theo hỏi nàng đi, nhìn nàng có vẻ bất thiện thế thôi nhưng nói chuyện đoàng hoàng thì nàng sẽ cho ngươi biết thôi."

Minh Hà gật đầu:

"Ngươi nhanh đuổi theo đi, lão sư không thích nơi đông người nên hiện tại sẽ không đi vào khu vực khán đài hay đài chủ trì đâu. Nếu nàng đang đứng một mình nói chuyện với nàng ta sẽ dễ dàng hơn."

Biết thêm một ít càng tốt, hắn hiện tại còn chưa hiểu quá rõ về những lần khảo hạch trước nữa, bởi mỗi năm đều có một ít thứ mới mẻ. Tuy không thích nhưng hắn hỏi không phải vì mình mà còn vì Chu Diễm, mặt dày một tý cũng không sao cả.

Đi tìm nàng ta thì thấy nàng đang đứng ở một máy bán nước, trên tay nhâm nhi lon nước ngọt mát lạnh. Ánh mắt bình tĩnh nhìn xuống quảng trường nơi vô số người đang tập trung, giống như mọi chuyện trong mắt nàng chỉ là phù dù.

Khuôn mặt nàng thon gọn, ánh mắt u buồn toát ra vẻ dửng dưng, mày liễu nhẹ buông trong có vẻ rất thoải mái, gương mặt lộ cực rõ vẻ non nớt. Bộ quần áo in hoa văn Thiên Hồn học viện nhưng khá khác lạ, có lẽ trang phục nàng mặc được đặc chế cho lão sư của tổng viện.

Vương Quân mỉm cười bắt chuyện:

"Ta thực sự không hiểu nhiều lắm về lần khảo hạch này thế nên ngài có thể giúp ta biết một chút có được hay không? "

Thi Lam Ngọc đặt lon nước ngọt lên lan can rồi hỏi:

"Ngươi thực sự không biết gì sao?"

Chiều cao của nàng khá khiêm tốn, nói chuyện với hắn nàng phải ngẩng đầu lên để có thể nhìn thấy mặt của hắn.Vương Quân gật đầu vẻ mặt nghiêm túc xác nhận việc hắn không hề biết rõ, công tác bảo mật của lần này thật sự quá tốt rồi, kể cả vừa mới tham gia tổng viện như Kỳ Vân Mị cũng còn không biết gì.

Thi Lam Ngọc cười nói:

"Sự kiện lớn như thế này mà ngươi không biết thì thật nể phục, không hiểu rốt cuộc ngươi quan tâm cái gì nữa. Nhưng có lẽ mấy ngày nay các ngươi không ra ngoài được nên không biết cũng phải thôi, chuyện này cũng khá hạn chế người biết, nể mặt tiểu Hà ta sẽ cho ngươi biết.

Hắn ta gãi đầu cười trừ:

"Thế thì ta cám ơn Thi lão sư trước."

Thi Lam Ngọc khẽ giọng nói:

"Lúc trên đường tới đây có lẽ ngươi cũng thấy xe cộ ít hẳn, lý do là nguyên quận 4 tới quận 12 đều được dùng để làm nơi khảo hạch, năm mươi hai ngàn bốn trăm người sẽ chiến đấu cho tới khi còn 100 người thì dừng lại.

Cứ hễ người nào bị mất đi sức chiến đầu hoặc tử vong thì sẽ mất tư cách. Còn luật thi đấu là bất chấp mọi thủ đoạn, miễn là không ra khỏi giới hạn khu vực và không bị loại, kể cả việc trốn cũng không nằm trong điều cấm kỵ."

Vương Quân hiểu rồi cũng tương đối đơn giản:

"Không nghĩ Thiên Hồn học viện lại có thể bỏ tiền để có thể sử dụng nhiều quận làm địa điểm thi. Nhưng có nhất thiết phải chịu nguy hiểm như thế không, chỉ là khảo hạch thôi mà phải đối diện với tử vong."

Thi Lam Ngọc chỉ chỗ ngồi còn trống khẽ giọng:

"Họa Thần tập đoàn là nhà tài trợ chính cho sự kiện lần này, chỗ ngồi còn trống kia chính là đại diện của Họa Thần tập đoàn. Còn về việc tử vong thì dù có chết cũng không phải chết thật, lần này có Thần Quân Điện góp vào bảo vật.

Các ngươi sẽ nhận được một tín vật để đảm bảo tính mạng cho các ngươi, bảo vật kia sẽ phong ấn phạm vi chiến đấu lại, chết trong đó thì sẽ xuất hiện tại quảng trường. Lần này thử thách thực chiến cần các ngươi liều mạng chiến đấu, ai không tích cực sẽ mất cơ hội."

Quả nhiên là tuyển lính tráng tương lai có khác, quá mức nghiêm túc, rõ ràng nếu không đạt hạng cao thì ai cũng sẽ phải trải qua cảm giác chết đi một lần. Vương Quân trước kia có khám phá nhiều bí cảnh, bị giết rồi truyền tống ra ngoài ra chuyện bình thường.

Đương nhiên đó là khi may mắn gặp được những tiền bối hiền từ, lúc xây dựng bí cảnh họ để lại cơ chế như thế thì mới sống thôi, nếu không thì vẫn chết như bình thường thôi.