Chương 73: Đầu Thai Vẫn Nhớ

Diệt Thiên Truyền Thuyết

Chương 73: Đầu Thai Vẫn Nhớ

Ngồi ở phía ngoài những vị viện trưởng kia đều cảm giác mình điên rồi, chiêu thức hắn sử dụng quá đa dạng, đã thế còn nhuần nhuyễn đến đáng sợ. Hai thiên tài đã thành danh thật lâu như Quỷ Mị Yên và Ma Thiên Tĩnh cũng không thể giết được hắn ta.

Đây là trong tình huống đã dùng át chủ bài, thậm chí còn vượt trội cả về tu vi vẫn bị đối phương chạy mất. Hai người còn phải chịu cảnh trọng thương nghiêm trọng, trả giá rất đắt nhưng lại chẳng được cái gì cả.

Quỷ Thiên Hồn ánh mắt sáng như sao:

"Hoàn mỹ, một hạt giống không thể hoàn mỹ hơn, có điều hai đứa trẻ nhà ta không dễ dàng đầu hàng. Thương thế hồi phục thì chúng sẽ đi tìm tiểu tử này để tái chiến ngay, chúng sẵn sàng chịu chết dưới tay tiểu tử kia chứ không muốn một cuộc so tài dang dở như thế này đâu."

Mình Hà đứng đằng sau quan sát khẽ giọng:

"Không thể nào, hai nàng trừ khi duy trì trạng thái kia vĩnh viễn, chỉ cần vừa giải trừ thì trong chưa tới một phút họ liền tử trận ngay lập tức. Thiên phú của Vương Quân gọi là Thôn Phệ, khả năng ăn mòn và giảm hồi phục kinh khủng đến mức đáng sợ."

Nàng hít sâu một hơi:

"Để hắn làm bị thương tương đương với tử trận, muốn hóa giải có thể dùng đan dược hoặc cường giả dùng Hồn lực hóa giải. Hai người này thì không thể nào hồi phục kịp nhờ đan dược, thương thế trên người quá nhiều, lại không có cường giả ở đó, khả năng sống sót bằng không."

Trong lúc nàng nói thì hai cô gái vẫn đang dùng hết cách để chữa trị nhưng độc tố của Thôn Phệ vẫn liên tục ăn mòn không ngừng nghỉ. Mất máu quá nhiều khiến họ choáng váng, nếu không phải có tu luyện Vũ đạo thì hai người đã sớm chết rồi.

"Rầm"


Trạng thái biến hình kết thúc, một cơn đau ập tới khiến cả hai vô lực ngã xuống mặt đất.

Tổng chấp sự của Thần Quân Điện khẽ giọng:

"Có lẽ cũng đến lúc để những người chiến bại đi ra rồi."

Hai tay hắn hơi chắp lại chiếc đĩa kia liền sáng lên, những cái xác trong kết giới đồng thời biến mất. Trên quảng trường lập tức xuất hiện hơn hai mươi ngàn người, tất cả nhìn thấy nhau lập tức đề phòng, nhưng chấp sự thông báo nhanh chóng khiến tình hình ổn định lại.

Quỷ Mị Yên và Ma Thiên Tĩnh quỳ xuống trước mắt Quỷ Thiên Hồn:

"Điện chủ chúng ta thất bại rồi."

Quỷ Thiên Hồn nghiêm túc hỏi:

"Hai người các ngươi thất bại ta không nói, nhưng không biết các ngươi rút ra được cái gì từ trận chiến này, đặc biệt đối thủ như Vương Quân lần sau đụng phải làm sao để chiến thắng."

Hai nàng nhìn nhau không biết ai nên nói trước, một hồi suy nghĩ Quỷ Mị Yên khẽ giọng hỏi:

"Kẻ vừa rồi tên Vương Quân phải không?"

Mấy vị lão giả gật đầu thì nàng mới lên tiếng:

"Người này công kích cực kỳ đơn giản nhưng lại ẩn chứa nhiều huyền cơ, với lại tốc độ phản ứng của hắn giống như đã chiến đấu qua rất nhiều. Những chiêu thức đơn giản thế nhưng đặt vào những tình huống khiến chúng ta không thể nào né tránh.

Với lại sức mạnh thân thể của hắn lúc biến hình không thua gì hai chúng ta khi kích hoạt bí pháp gia tộc. Điều này trước kia chưa từng xảy ra khi chúng ta chiến đấu với đồng lứa, kẻ này khiến ta thật sự nể phục, rất mong có ngày được tái đấu với hắn."

Ma Thiên Tĩnh đợi khuê mật nói xong thì cũng đánh giá:

"Chiêu thức người này sử dụng đều rất đơn giản, thế nhưng lại thuần thục, chính xác đến tình trạng chúng ta không hiểu nổi. Tiếp theo kẻ này quá mức bình tĩnh, dù cho công kích của chúng ta đã gần sát rồi nhưng trong ánh mắt của hắn cũng không có một chút gì gọi là hoảng hốt.

Thế nhưng kẻ này căn bản là không muốn chiến đấu, có vẻ như hắn ta không muốn lộ ra năng lực chiến đấu của mình quá nhiều.Điều này chứng tỏ hắn vẫn chưa đánh hết sức, nói ra nghe rất đau lòng nhưng đây chính là sự thật."

Mấy người nghe vậy liền lắng tai mà nghe, Quỷ Thiên Hồn khẽ cười nói:

"Đánh giá cao đối phương như thế các ngươi có cách gì để đối phó hay không?"

Quỷ Mị Yên lắc đầu thành thật:

"Thưa gia gia người này vốn chưa dùng hết sức, cảm giác khi đánh với hắn cứ như bị đùa giỡn vậy, ta không tin một kẻ như hắn lại chỉ đơn giản là thi triển vài cái chiêu thức. Nói chung cảm giác chiến đấu với hắn ta cực kỳ khó chịu, thời gian và sức chịu đựng của bọn ta hắn cũng tính hết được, căn bản với thực lực của chúng ta hiện tại không có cách đối phó."

Quỷ Thiên Hồn có chút không vui:

"Hắn ta Tam Hồn Cảnh Một Sao nhưng các ngươi lại không có biện pháp chống trả?"

Ma Thiên Tĩnh im lặng giống như đồng ý với bạn của mình, tên kia căn bản không phải người.

Quỷ Thiên Hồn đột nhiên cười nói:

"Rất tốt, hai người ít ra cũng thật thà không nghĩ ra mấy cái linh tinh để lừa dối ta, tuy thất bại nhưng tìm được một đối thủ như thế thì tương lai các ngươi cũng sẽ có không gian để tiến bộ."

Long Trấn Thần cười nói:

"Tiểu tử kia là một đối thủ rất tốt nhưng hắn ta căn bản không thích đánh nhau với kẻ mạnh hoặc hắn ta đang bận cái gì đó. Với lại phải công nhận đánh nhau với người của Quỷ gia và Ma gia thật sự quá khó chịu, hắn ta bỏ đi cũng phải thôi.











Bỗng có người hô to:

"Cô bé này cũng không tệ chút nào, lại có người của Quỷ Điện ngã xuống rồi kìa, một mình nàng ta đã giết tới tám chín người rồi."

Trên khung hình nho nhỏ kia có hai người của Quỷ Điện bại trận, xác bị bội kiếm đâm xuyên tim. Thế nhưng nàng ta cũng trả giá không nhỏ, phía bên hông còn cắm lấy một thanh kiếm, vết thương rất sâu.

Thế nhưng sau đó có hai bóng đen nữa xuất hiện, Long Trấn Thần cười khổ:

"Cô bé này không may rồi, thế nhưng như vậy là coi như đủ điều kiện để vào trong, Thiên Hồn học viện rồi."

Hai người kia vây công Chu Diễm đang trọng thương nhưng chiến thắng nào có dễ dàng như vậy. Mấy thắng luyện tập dưới sự hỗ trợ của chữ "Chân" sự kiên định của nàng thì khỏi phải bàn, nhờ thế nàng học được hàng chục cái hồn kỹ.

Đã thế Vương Quân còn hướng dẫn nàng tu luyện Vũ Đạo nên thể chất nàng hiện tại khá mạnh, thương tích như vậy thực sự chưa chưa nhằm nhò gì. Những người này trở thành đối tượng tốt để nàng kiểm nghiệm thành quả tu luyện của mình mấy tháng nay.

Ngay lúc đó bên chỗ Vương Quân cũng không yên lành.

Vương Quân xuất hiện trước một thanh niên mặc áo đen có khả năng phi hành, có lẽ là Hồn Ngọc của Yêu thú hệ phi hành thế nên tốc độ nhanh hơn. Đã không né tránh được thì chỉ còn cách tiêu diệt đối phương để đi qua thôi.

Hắn thở dài chép miệng hỏi:

"Lại ta sống hoặc người chết có phải không?"

Thanh niên kia gật đầu sau đó lại lắc đầu chỉnh sửa lại:

"Ta chết hoặc ngươi chết."

Đánh đoàng hoàng thì sẽ rất mất thời gian, hắn hiện tại đang vội nên phải dùng cái đầu để có thể chiến thắng cuộc chiến này với tốc độ nhanh nhất có thể. Thế nhưng làm sao để kết thúc nhanh cũng là một vấn đề cần phải động não.

Phải biết đối phương có khả năng phi hành mà còn nhanh hơn cả mình, đối phương đánh không lại thì có thể phi hành bỏ chạy rồi chơi thả diều. Đường đường chính chính mà muốn giết được đối phương nhanh chóng dường như bất khả khi, đến lúc phải sử dụng đến tà đạo rồi.

Hắn không đợi người kia lao tới liền nói:

"Chúng ta đã mặt đối mặt như thế này rồi thì làm gì đó thú vị chút, đánh như bình thường tu vi của ngươi hơn nên nếu thắng chẳng chứng tỏ được gì."

Người kía có chút dao động:

"Thế ngươi muốn như thế nào?"

Vương Quân giả vờ suy nghĩ một chút rồi nói:

"Nhà ta ba đời học Quyền thuật, chắc chắn về khoản này ta mạnh hơn ngươi, coi như bù đắp được chênh lệch tu vi. Không hồn giáp, không hồn lực, chỉ dùng nắm đấm để đánh nhau như hai người đàn ông, ngươi có dám hay không?"

Thân là một người lính thì làm gì có chuyện không dám, Vương Quân ném kiếm trên tay qua một bên, hóa giải Hồn Giáp và bắt đầu thủ thế. Người kia nhìn thấy thế cũng nhanh chóng thủ thế, hóa giải Hồn Giáp, vũ khí trên tay ném qua một bên.

Vương Quân mỉm cười khen:

"Có chí khí đàn ông, hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau tạo lên một trận quyết đấu lịch sự, ta đảm bảo ngươi cả đời cũng không quên được."

Dứt lời thì hai tay bắt đầu múa may chân thủ thế, hai tay lượn về sau lưng đấm tới đằng trước trông rất có lực. Đối phương vẫn chăm chú nhìn Vương Quân thể hiện, muốn từ động tác đoán được loại quyền thuật mà đối thủ đang sử dụng.

"Ya"


Vương Quân gào lên thật to, hay tay kéo về sau lưng, đẩy mạnh về đằng trước như lần đầu tiên.

"Đoàng"

Lần thứ hai vẫn y như lần thứ nhất, chỉ khác là trên tay của Vương Quân đã xuất hiện thêm một khẩu súng lục do Ngọc Long Thương biến thành. Không hề đề phòng thế nên kẻ kia ăn một thương liền bể đầu chết ngay lập tức.

Giết được đối phương Vương Quân đắc ý:

"Đảm bảo ngươi đầu thai vẫn nhớ rõ trận chiến này, ngốc nghếch."

Mấy vị viện trưởng đều rất vừa lòng thực lực của Vương Quân, nhưng nhân phẩm cũng là một vấn đề rất quan trọng. Đừng nói thanh niên vừa bị giết, đổi lại bọn họ gặp trường hợp tương tự cũng tức ói máu chứ chẳng đùa.