Chương 58: Cãi Nhau

Diệt Thiên Truyền Thuyết

Chương 58: Cãi Nhau

Nam thúc nói xong thì gục đầu ngã lăn ra đất ngay trước mặt của Kỳ Vân Mị. Vương Quân từ đầu chí cuối không liếc nhìn nàng ta một cái.

Cũng như những người khác, ánh mắt của hắn ta tập trung vào Nam Sơn. Người đã dũng cảm nói nên hết những bất công trong xã hội.

Đồng thời chỉ vài câu nói liền đập bể hoàn toàn hình tượng cao quý của Kỳ Vân Mị. Gia tộc anh hùng như Kỳ giá bị phỉ nhổ không còn một chút lòng tự trọng.

Đã có thể nói ra thì phải làm cho bằng được, nếu nói được không làm được thì đừng hứa hẹn gì.

"Ọc….. cứu với."

Những người kia phát độc mà chết, chính xác thì năm mươi ba người phải chết cùng Nam Sơn. Kỳ Vân Mị hoàn toàn bất lực nhìn những người này chết đi, chẳng thể làm được gì.

Nàng thừa biết Nam Sơn phía sau còn có người khác, người này là ai thì nàng đã đoán được. Đó chính là người đã dám uy hiếp nữ hoàng và Lan Lăng Vương, chỉ có hắn mới có Lan Lăng Ty Thảo độc dược.

Thực chất nàng đoán hoàn toàn đúng, độc dược lần này được điều chế thông qua việc thu lấy Lan Lăng Thảo độc dược. Chúng rất nhiều trên những chiếc lá dùng để tấn công hắn hôm trước, dù phải bỏ ra khá nhiều thời gian để thu thập nhưng cũng đáng.

Mấy người kia vừa chết thì xác của họ liền bị phân rã nhanh chóng dưới tác dụng mạnh mẽ của độc tính. Thân xác của Nam Sơn thì dần dần tan biến, hóa thành những bọt trắng bay lên không trung, trên khuôn mặt vẫn còn nụ cười đầy mãn nguyện.

Vừa trả thù thành công lại còn được nói hết ra những uất ức trong lòng, hắn ta chết đi cũng có thể vui vẻ nơi suối vàng. Còn chưa kể giấc mơ trước khi chết được loại độc tố đặc chế của Vương Quân ban cho, có lẽ ở trong giấc mơ kia hắn ta đã được đoàn tụ với vợ con mình.

Đúng nép vào một góc Vương Quận bình tĩnh kết ấn.

Thiên Nhiên Hồn Thuật

Toàn bộ những linh hồn vừa chết đều bị hút vào hai viên ngọc bội, một trắng một đen, đương nhiên Vương Quân sẽ không để cho Nam Sơn trở thành cô hồn dã quỷ. Đám người kia cứ như vầy chết đi thì quá tốt cho bọn hắn, linh hồn của bọn hắn biết đâu sẽ có lúc dùng được.

Minh Hà thấy tình hình mất khống chế lập tức là lên:

"Buổi tiệc kết thúc, toàn bộ học sinh lập tức lên phi thuyền trở lại trường học, toàn bộ giáo viên cùng bảo vệ phong tỏa hiện trường. Mọi người lập tức thực hiện, trước khi cảnh sát tới toàn bộ học sinh phải rời đi hết, hiện tại thì lập tức ngừng hết toàn bộ việc ghi hình bằng điện thoại ngay lập tức."

Lập tức toàn bộ các giáo viên đều cùng nhau hành động, Kỳ Vân Mị cắn răng khẽ giọng:

"Ngươi cũng theo học sinh lớp mình đi về đi, ở đây càng ít người ta càng dễ điều tra ra chân tướng của vụ việc này."

Minh Hà nắm vai của nàng khẽ giọng:

"Ngài có ổn không vậy?"

Kỳ Vân Mị có chút miễn cưỡng:

"Ngươi cứ đi đi, ta không sao đâu."

Minh Hà nhìn về phía Vương Quân cau mày một cái, nàng cũng biết chắc đây là do Vương Quân làm ra. Hắn ta cũng liếc nàng một cái sau đó quay lưng rời đi cùng hai người khác.

Vương Quân đi lên phi thuyền chọn lấy một phòng trống ngồi vào bên trong, Chu Diễm và Tần Oanh Oanh đi ngay đằng sau. Cửa phòng đóng lại thì âm thanh hoàn toàn bị cách biệt, không khí im lặng lúc này mới bị phá vỡ, người đầu tiên không nhịn được mở miệng là Tần Oanh Oanh.

Thế nhưng Vương Quân ra hiệu cho nàng im lặng, còn hắn thì bắt đầu dùng các loại phương pháp để moi thông tin từ những linh hồn vừa mới thu được. Lúc này những ký ức trong bọn họ còn rõ ràng nhất, không thu thập bây giờ thì quả thật quá mức phí phạm.

Hai người kia không biết Vương Quân đang làm cái gì nhưng chỉ ngồi yên nhìn xem, hai nàng cũng cần thời gian để đi ra khỏi cú sốc khi nãy. Những kẻ thuộc danh gia vọng tộc không thể ngờ tới lại dễ chết như thế, chuyện này hẳn phải có liên quan đến Vương Quân.

Các nàng đã để ý thấy vẻ bình tĩnh của hắn ta khi mọi chuyện xảy ra, giống như đã biết trước được hôm nay sẽ xảy ra chuyện này vậy. Đặc biệt là Tần Oanh Oanh nhớ tới một chuyện, có một lần trong bữa ăn Vương Quân có hỏi rằng Tần gia có tổ chức tiệc lần này không.

Nàng đã than phiền rất nhiều và chỉ nhận được câu trả lời từ hắn là không phải Tần gia tổ chức thì tốt, đây có lẽ chính là điều tốt cho Tần gia. Năm mươi ba cái công tử ca đến từ hơn ba mươi cái đại gia tộc của Vũ Hứa Quận, toàn bộ chết sạch trong một đêm.

Bất cứ gia tộc nào phải gánh chịu hậu quả của lần này chắc chắn đều sẽ không dễ chịu một chút nào cả. Người đứng mũi chịu sào lần này chắc chắn là Kỳ Vân Mị, bởi vì theo những gì Nam Sơn nói ra trước khi chết thì do hắn quá thất vọng với Kỳ gia nên mới làm thế.

Ngay lúc đó lại có không ít người đang sử dụng điện thoại quay trực tiếp, vốn là những đoạn ghi hình vui vẻ, được dùng để khoe khoang việc gặp được thần tượng. Hiện tại trở thành những con dao quay đầu công kích trực tiếp vào danh dự của Kỳ Vân Mị, Kỳ gia và cả hoàng tộc.

Đặc biệt các cựu binh từng ở dưới trướng của Kỳ gia rất có thể sẽ bức xúc lên tiếng, khi đó danh dự xây dựng trong biết bao nhiêu năm của Kỳ gia sẽ đổ vỡ như bọt nước. Đây cũng là một trong những điều Kỳ Vân Mị đang sợ hãi nhất bây giờ.

Thời buổi tin tức đang lan quá nhanh, nhỡ đâu tin tức này tới được tai của gia gia thì nàng sợ ngài ấy sẽ không chịu nổi đả kích như thế này. Phải biết Kỳ lão tướng quân là một người cực kỳ coi trọng danh tiếng, đối với hắn danh tiếng Kỳ gia không khác gì tính mạng.

"Rinh...rinh"


Tiếng điện thoại vang lên, nhìn thấy người gọi tới, mệt mỏi mở điện thoại ra thì thấy là cha của nàng gọi tới:

"Trùng hợp có coi qua rồi, tối nay cả nhà đều có coi, gia gia cũng cũng đã biết chuyện nên ngươi giải quyết cho gọn gàng vào. Mang hung thủ ăn chặn tiền tới trước mặt gia gia, đồng thời cố gắng cứu vãn danh dự Kỳ gia, mọi chuyện ngươi đã rõ chưa."

Kỳ Vân Mị thở dài nói:

"Ngài thật sự không biết hay giả bộ không biết, chuyện này ai làm thì ngươi đi hỏi Vân Huy liền biết, nên nhớ tội này là tử tội đấy."

Phía bên kia đầu dây im lặng một hồi sau đó hỏi lại:

"Ngươi chắc chắn không?"

Kỳ Vân Mị rất nản:

"Ngài nghĩ hơn chục năm nay tại sao ta không đụng vào Thái Tử Đảng, thật sự chỉ vì ta kiêng kỵ nữ hoàng hay sao. Nếu thật sự tra Thái Tử Đảng thì Kỳ gia tính cả ngài cũng liên lụy vào, nguyên do tại sao ngài tự đi tìm nữ hoàng sẽ rõ."

Ranh giới giữa ác nhân và anh hùng cực kỳ mong manh, đôi khi chỉ cần một chuyện rất nhỏ cũng có thể phá hủy đi danh tiếng dùng cả máu và nước mắt đánh đổi. Cũng như nữ hoàng, Kỳ Vân Mị làm sao lại không muốn tiêu diệt Thái Tử Đảng, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc họ phải hy sinh thật lớn.

Kỳ gia ba đời hiện tại chỉ còn một mình Kỳ Vân Huy là con trai nối nghiệp, hắn ta mà chết đi thì coi như Kỳ gia tuyệt hậu. Cha nàng cũng dính dáng tới những việc của Thái Tử Đảng trước kia, dù ít dù nhiều cũng có trách nhiệm, điều tra ra thì Kỳ gia sẽ chỉ còn là cái tên.

Về tới ký túc xá thì Minh Hà nổi giận đùng đùng đi vào, nhìn thẳng mặt Vương Quân nàng quát:

"Vương Quân ngươi quá phận, ngươi quên mình đã hứa với lão sư cái gì sao?"

Vương Quân vô cùng bình tĩnh:

"Ta đã cho nữ hoàng và Lan Lăng Vương cơ hội, thế nhưng bọn họ không chịu ra tay thì ta sẽ để họ dần dần sáng mắt ra."

Minh Hà khó chịu trong lòng bởi nàng rất thân thiết với Kỳ Vân Mị:

"Ngươi trả thù Thái Tử Đảng nhưng Kỳ gia liên quan cái gì? Bọn họ cả nhà đều vì nước vì dân, tha cho bọn họ không được sao?"


Vương Quân nheo mày bỏ ra tài liệu về Kỳ Vân Huy cho nàng xem rồi nói:

"Kỳ gia không sạch sẽ, kẻ này ta không nói tới, Kỳ Vận Mị bao che là lỗi của nàng. Chưa nói tới việc cha của nàng cũng là người đồng thành lập Thái Tử Đảng với Tiên đế. Lão sư có dám chắc chắn với ta rằng hắn không nhúng chàm hay không?"

Minh Hà thở gấp:

"Chẳng lẽ sau này lão sư phạm tội ngươi cũng nhất định mang ta ra ánh sáng?"

Hắn nhìn nàng sau đó lắc đầu:

"Như thế thì ta cũng giống như Kỳ Vân Mị bao che cho lão sư, nhưng chắc chắn ta sẽ không dung túng. Với lại có một vấn đề lão sư không hiểu ngay từ đầu, Kỳ Vân Mị không tới đây thì nàng sẽ không gặp chuyện như thế này, nàng ta không nên chõ mũi vào việc của người khác.

Ta đây chưa từng nhân từ với bất cứ kẻ thù nào, một là nàng rời khỏi đây nếu không ta đảm bảo sẽ làm đủ mọi thứ khiến Kỳ gia trở thành đống rác. Lão sư phải nghĩ nếu ta bị nàng tìm ra thì sẽ liên lụy tới bao nhiêu người, lúc đó lão sư liệu có tức giận như thế này hay không?"

Minh Hà cắn răng:

"Nếu Vân Mị cô cô không rời đi thì ngươi thực sự sẽ hủy hoại Kỳ gia?"


"Rầm"


Tiếng đóng cửa phòng ngủ vang lên, hắn ta còn chẳng thèm hồi đáp nàng nữa.