Chương 59: Đấu Trí Lan Lăng Vương

Diệt Thiên Truyền Thuyết

Chương 59: Đấu Trí Lan Lăng Vương

Ngồi ở ngoài phòng khách Tần Oanh Oanh và Minh Hà ôm đầu, hai người quả thật không biết những chuyện mà Nam Sơn nói. Riêng Tần Oanh Oanh thì do nàng chẳng thèm quan tâm những người khác của Kỳ gia, trong mắt nàng chỉ có thần tượng Kỳ Vân Mị mà thôi.

Thật sự khi nghe được những lời Nam Sơn nói thì nàng cảm thấy cực sốc, thậm chí cảm thấy tín ngưỡng của mình gần như sụp đổ. Con người chính là loài sinh vật như thế, có những người cực kỳ kiên định nhưng khi bị đả kích họ sẽ bị lung lay ngay lập tức.

Đương nhiên nếu chỉ là chuyện bình thường thì có lẽ vẫn sẽ đầy người bảo vệ nhưng liên quan tới cốt lõi của Kỳ gia thì ai bênh được. Kỳ gia "Quân Hồn " tới từ sự coi trọng của binh lính, trở thành biểu tượng mất đi lòng quân thì Kỳ gia cũng chỉ là một cái gia tộc quyền quý bình thường thôi.

Nam Sơn nói ra một chuyện cũng không phải ít người biết, làn sóng phẫn nộ đã có sẵn rồi, hiện tại thông qua Nam Sơn mà bùng lên mà thôi. Những lời tố cáo từ khắp các quận thành của Thanh Long Đế Quốc, vài tiếng đồng hồ thôi đã nhưng đoạn ghi hình kia đã có cả trăm triệu lượt xem.

Tuy rằng trăm triệu người chưa là gì so với tổng dân số của toàn bộ Thanh Long Đế Quốc, thế nhưng trăm triệu cái miệng này trong một ngày thôi sẽ cho cả thế giới biết. Chưa kể Thanh Long Đế Quốc chưa từng được lòng tam quốc còn lại, kể cả đồng minh cũng không ngoại lệ.

Kỳ gia bê bối bị khui ra sẽ có không ít người nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng, chính vì thế thông tin việc ăn chặn tiền trợ cấp được bảo mật rất kỹ. Binh lính phần vì nể Kỳ lão tướng quân, phần vì sợ quyền thế của mấy kẻ ăn chặn thế nên mới im ắng bấy lâu nay.

Nhưng một khi người người nói về chuyện này, nhà nhà nói về chuyện này thì hoàn toàn khác.

Tối hôm nay Vương Quân đắm mình vào không gian của Tâm Thụ để tu luyện, thế nhưng yên ổn cũng không được bao lâu thì nữ hoàng và Lan Lăng Vương tìm hắn.

Nữ hoàng nghiêm túc:

"Ngươi thật biết cách xé việc bé ra to."

Hắn vẫn ngồi đó tu luyện như không nghe thấy nàng ta nói cái gì cả, tập trung tiếp tục tu luyện.

Lan Lăng Vương cũng lên tiếng:

"Không có chuyện gì không thể thương lượng được, ngươi dừng tay chúng ta có thể đáp ứng mọi yêu cầu của ngươi. Chỉ cần Thái Tử toàn mạng là được."

"Đúng thế, ngươi ra điều kiện đi."

".........."

Hai người lải nhải liên tục đến tận giữa đêm, cái gì đạo lý, bất đắc dĩ các kiểu, cứ thế nà thì Vương Quân thực sự không thể nào tu luyện được. Thoát ra ngoài thì toàn tiếng gõ cửa của Tần Oanh Oanh và Minh Hà lão sư, hắn thừa biết bọn họ muốn nói cái gì.

Trong hay ngoài cũng không yên tĩnh khiến hắn ta gần như phát điên, nhưng trút giận lên lão sư và Tần Oanh Oanh không phải ý tưởng gì hay.

Hắn ta bình tĩnh đứng lên trong không gian của Tâm Thụ sau đó bỗng nhiên gầm lên:

"Câm hết cho ta, nói một câu nữa không cần đến nửa năm, hiện tại ta liền công khai chuyện Họa Thanh Vân bị Thái Tử Đảng giết chết."

Hắn đứng lên chỉ vào mặt của nữ hoàng:

"Chúng ta có lẽ cần thống nhất một số chuyện, đầu tiên ta đây đếch cần biết các ngươi bất đắc dĩ chuyện gì, hai người các ngươi chết ngay lúc này ta cũng chẳng có ảnh hưởng. Thứ hai Kỳ Vân Mị tự mò tới đây, tự các ngươi đưa nàng vào con đường không thể quay lại.

Thứ hai các ngươi phải biết chúng ta đang có một trò chơi, nếu các ngươi tìm ra ta thì ít ra còn có thể lấy tính mạng của ta làm đại giới trao đổi. Ta còn ở trong bóng tối một ngày thì các ngươi chỉ có thể chịu đựng, nói đến đây chắc các ngươi đã rõ ràng.

Tiện thể nói thêm. Kỳ Vân Mị là thần thám đến điều tra khiến ta có cảm giác không an toàn, đây chỉ là khởi đầu mà thôi. Tuy sức mạnh ta không có nhưng những thứ khác trong tay ta có thể khiến cho Kỳ gia người sống không bằng chết, ta đây nói được thì làm được."

Bọn họ không phản ứng thì thôi, khi hai người này vừa phản ứng thì Vương Quân liền rõ ràng mục đích của Kỳ Vân Mị khi tìm tới Võ Quảng Thành. Hắn chính là lý do khiến nàng tới đây sớm hơn dự định hoặc ngay từ ban đầu dự định của bọn họ đã là hắn, những chuyện hắn làm chỉ khiến họ tới sớm hơn.

Nữ hoàng thì có vẻ sốt ruột nhưng Lan Lăng Vương lại vô cùng bình tĩnh:

"Đúng là ngươi cầm đằng chuôi, nhưng ngươi có nghĩ một khi mất đi cái chuôi đó thì vị thế giữa hai chúng ta sẽ lập tức đổi chiều hay không. Thế nên ta chỉ đề nghị lần cuối cùng, cùng chúng ta trao đổi điều kiện và thôi làm loạn, không thì chúng ta chơi đến cùng."

Nữ hoàng hướng về hướng Lan Lăng Vương gằn giọng:

"Ý ngươi là sao?"

Lan Lăng Vương mỉm cười thản nhiên nói:

"Chẳng phải ngươi từng nói mong sao gia tộc của mình chết hết hay sao, mới một cái đệ đệ chết thôi làm gì tỏ ra căng thẳng như thế. Nên nhớ tiểu tử kia cũng chỉ cùng cha khác mẹ với chúng ta mà thôi, không cần phải vì hắn ta mà chôn vùi cả một quốc gia."

Vương Quân nghe hai tỷ muội bọn họ nói chuyện thì chẳng cho là chuyện gì to tát:

"Chiến tranh ngay lúc lãnh tụ tinh thần mất đi lòng tin của binh lính, ta muốn xem Thanh Long Đế Quốc sẽ làm cái gì. Còn chuyện ta mất đi vị thế cũng chẳng ảnh hưởng, chơi một trò chơi mà khi nào cũng ở bên mạnh thì có cái gì vui."

Bây giờ hắn đã nhìn ra, hóa ra Lan Lăng Vương có ý tứ hơn nữ hoàng rất nhiều, từ đây cũng hiểu được tại sao Thăng Long Vương lại chọn nữ hoàng lên ngôi. Người như Lan Lăng Vương nếu trở thành hoàng đế thì ý nghĩ đầu tiên có lẽ là làm sao để giết những người có thể uy hiếp mình.

Thanh Long Đế Quốc được trị vì bởi nữ hoàng, nếu không bị phá hoại bởi đệ đệ của nàng thì sẽ rất tốt. Nhưng với sự tồn tại của Thái Tử Đảng thì đất nước này liền nát từ trong ra ngoài, chỗ tốt không đủ để bù lại số khuyết điểm.

Nữ hoàng tức giận rời đi khi nghe Vương Quân nói xong câu kia, trong suy nghĩ của nàng thì Vương Quân đơn giản chỉ là thằng điên không biết suy nghĩ. Hắn ta thậm chí còn không sợ hãi gì khi nghe Lan Lăng Vương uy hiếp, đây không phải dũng cảm mà chỉ là điên mà thôi.

Khi Lan Lăng Vương muốn rời đi thì Vương Quân đột nhiên lên tiếng:

"Ta cảm thấy hai chúng ta vốn có thể trở thành đồng minh, đâu nhất thiết phải đứng ở phía đối nghịch với nhau làm gì."

Lan Lăng Vương dừng lại:

"Ngươi nói thế là có ý gì?"

Vương Quân thẳng thắn:

"Theo ta đoán thì ngươi không muốn ngôi vị hoàng đế rơi vào tay người ngoài nên bảo vệ Thái Tử. Nhưng thực ra với thiên phú của cả hai người thì chỉ cần có ta hỗ trợ thì hắn ta chết mười lần, các ngươi vẫn sẽ sống khỏe, Tam Hoàng Tử cũng không có cơ hội."

Lan Lăng Vương ngồi xuống bên cạnh hắn:

"Ngươi muốn gì thì nói thẳng ra."

Hắn cũng ngồi xuống:

"Ngươi xử lý giúp ta Thái Tử và Kỳ Vân Huy, đổi lại ta sẽ không phát động chiến tranh giữa hai quốc gia. Đồng thời cũng giúp ngươi nuôi dưỡng thiên phú "Sinh", có nó thì việc ngươi chiến thắng Thăng Long Vương chỉ là vấn đề thời gian."

Lan Lăng Vương cười mỉm:

"Thăng Long Vương là thúc thúc ruột của ta, con trai hắn đâu tính là người ngoài."

Chép miệng vài cái Vương Quân thẳng thắn:

"Lần trước chạm mặt ngươi có nói rằng mình chẳng còn thân nhân nào, dùng Thiên Đạo thề cũng không chớp mắt lấy một cái. Trong mắt ngươi chỉ có cha mẹ quá cố, làm gì Thái Tử hay Thăng Long Vương, theo ta đoán thì Tiên đế tuy vô năng nhưng đối xử với ngươi không tệ."

Có chút sững sờ, Lan Lăng Vương không nghĩ hắn thật sự đoán được những thứ này, Tiên đế đúng thật là một người cha không tệ. Thăng Long Vương kéo tiên để khỏi vị trí ngai vàng nàng không phản đối nhưng không nên giết chết Tiên Đế.

Tiên Đế chết đi khiến cho mẫu phi của nàng cũng buồn rầu mà chết, cha mẹ đều chết bởi vị thúc thúc đáng kính kia, nàng làm sao có thể để con trai hắn thành hoàng đế. Chuyện này chỉ có thể xảy ra trừ khi nàng chết đi, còn không thì dù là một hơi thở nàng cũng phải hết sức phá hoại.

Thế nhưng Lan Lăng Vương đâu phải người dễ thuyết phục, dù cho Vương Quân nói chuyện thật sự có lý thì cũng không phải mấy câu liền có thể thông. Huống chi trong đề nghị của hắn còn có vô số vấn đề.

Hai người đấu trí với nhau hiện tại mới chính thức bắt đầu.