Chương 61: Nhượng Bộ

Diệt Thiên Truyền Thuyết

Chương 61: Nhượng Bộ

Sáng sớm Vương Quân bước ra khỏi phòng thì không khỏi giật minh, Chu Diễm, Chu Nhan, Tần Oanh Oanh, Minh Hà lão sư vẫn ngồi ở phòng khách. Tất cả đều trầm lặng như nước, nhìn cảnh này hắn không khỏi thở dài một hơi.

Minh Hà lão sư hình như có tình nghĩa sâu nặng thật sự với Kỳ Vân Mị, Tần Oanh Oanh hâm mộ thần tượng thì không nói rồi. Gãi đầu một cái hắn đi ra ngoài phòng khách nhìn về phía Chu Diễm một cái, nàng giống như rất hiểu ý liền đi làm bữa sáng cho Vương Quân.

Trên người hắn ta chỉ có một cái áo phông với quần đùi, chẳng có chút phong thái của kẻ đã tạo ra chuyện động trời đêm qua. Hai người kia vẫn cứ nhìn hắn không nói một lời nào, càng như thế Vương Quân càng cảm thấy có chút mệt mỏi.

Đồ ăn ra tới nơi, một bát mì hải sản tuyệt vời, trông đơn giản thế nhưng lại tràn đầy dinh dưỡng, nhìn tô mì hắn càng thấy yêu Diễm tỷ hơn. Nàng ấy vừa xinh đẹp, đảm đang, có tinh thần tự chủ cao, quan trọng nhất là luôn luôn thuận theo khi hắn ta làm đúng dù cho nàng có không thích.

Hai người trước mặt thì hoàn toàn khác biệt, Minh Hà lão sư kiểu làm trước nghĩ sau, trông có vẻ bất cần đời, hơi vô tâm nhưng lại vô cùng nhân hậu. Tần Oanh Oanh có vẻ ngốc nghếch, kiêu ngạo nhưng thực ra vô cùng sắc sảo, thông minh khi cần thiết.

Cầm đũa lên hắn ta khẽ giọng:

"Cho hai người nửa tiếng thời gian để thuyết phục ta."

Tần Oanh Oanh bắt đầu liệt kê tất cả các chiến tích mà Kỳ Vân Mị đã làm được, những gì nàng biết về thần tượng của mình thật sự rất nhiều. Quả thật nếu không bao che cho Thái Tử Đảng thì nàng đúng là ánh sáng của nhân dân.

Thế nhưng hắn nghe xong vẫn im lặng ngồi ăn như chẳng nghe thấy gì cả, mấy cái chiến tích kia rõ ràng không đủ sức nặng để Vương Quân thay đổi ý nghĩ. Hắn thản nhiên húp nước mì một cách ngon lành, trên bàn nhanh chóng chỉ còn lại vỏ tôm và một cái bát không.

Chu Diễm dọn dẹp nhanh chóng còn Vương Quân khoanh tay tiếp tục nghe, Tần Oanh Oanh giống như quyển truyện trinh thám biết đi vậy. Hết mười năm phút hắn đưa tay lên ngắt lời, nàng kể thêm vài ngày nữa thì hắn ta cũng chẳng suy chuyển gì.

Minh Hà hít một hơi rồi nói:

"Vân Mị cô cô là người đã cứu ta không ít lần khi còn bé, lão gia tử cũng từng cứu mạng cha mẹ của ta. Thuở còn bé cha mẹ ta rất bận, cô cô tuy phá án mệt mỏi những vẫn dẫn ta theo sau đuôi, mặc dù ta chỉ là đứa con của một trong những bằng hữu của nàng……."

Nàng càng kể càng chìm vào trong quá khứ, hóa ra toàn bộ tuổi thơ của nàng gần chỉ có Kỳ Vân Mị, Kỳ gia còn thân thuộc hơn nhà của nàng nữa. Chính vì thế khi mà Vương Quân quyết định ra tay với Kỳ gia thì nàng mới kích động đến như thế.

Trước đó hắn ta muốn phát động chiến tranh giữa Huyền Vũ Đế Quốc và Thanh Long Đế Quốc nàng còn không kích động như vậy. Đối với nàng thì Kỳ gia giống như mái nhà thứ hai vậy, nàng không muốn nó bị phá hủy bởi nam nhân nàng yêu.

Chuyện xưa bắt đầu, cha mẹ của nàng đều vô cùng bận rộn, gia gia thì quanh năm không thấy đâu, cả nhà giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi. May sao mẹ của nàng có một người bằng hữu từng học chung ở Thiên Hồn cao cấp học viện.

Hai người tình nghĩa thân như tỷ muội, thế là có lần mẹ nàng nhờ Kỳ Vân Mị trông nàng một hôm, nàng đi đâu thì cô bé chạy sau đuôi. Vài lần như thế Minh Hà liền quen việc chạy theo Kỳ Vân Mị đi từ nơi này tới nơi khác, kể cả hiện trường mấy vụ án mạng.

Đến một mẹ của nàng chẳng cần nói thì nàng cũng dính lấy Kỳ Vân Mị, Kỳ gia cũng là nơi nàng ghé tới thường xuyên rồi ở dài hạn, lão gia tử cũng coi nàng như con cháu trong nhà. Dần dần các dịp lễ nàng cũng đón tại Kỳ gia, số lần trở về nhà càng lúc càng ít.

Chỉ đến khi nàng trưởng thành rồi thì mới phải tới học viện, đây là trách nhiệm gia tộc, nàng dù muốn nối gót của Kỳ Vân Mị nhưng rõ ràng hoàn cảnh không cho phép. Cuộc đời của nàng cái gì cũng có thể tự quyết, chuyện tình cảm không môn đăng hộ đối thuyết phục mãi cũng qua ải.

Thứ duy nhất nàng không thể tự quyết chính là công việc của mình, thế nên niềm vui hiện tại của nàng ngoài dạy học thì chính là mỗi tối xem tin tức. Mỗi lần Kỳ Vân Mị Phá xong một vụ án nào đó thì nàng đều cảm thấy mình vui như chính bản thân phá được vậy.

Đọc tình tiết vụ án do các nhà văn viết lại nàng hoàn toàn chìm đắm vào trong đó, nàng mua sách viết về chúng nhiều đến mức tháng nào cũng thiếu tiền. Nếu không thì một tháng vài món đồ hiệu với ít đồ trang điểm không thể để nàng cạn túi nhanh như thế.

Tháng trước chính là đỉnh điểm, tuy nói đãi Vương Quân ăn một bữa nhưng thực chất toàn đồ nàng mới hái được ở khu rừng sau học viện. Nhiều thứ nàng chẳng biết là gì nhưng vẫn cứ hái về nấu lên ăn, nhiều lúc ăn nhầm đồ có độc.

Tuy với tu vi hiện tại chết thì không được nhưng đau quặn cả ruột gan cũng là chuyện rất bình thường, thế nhưng nhìn lên giá sách thì nàng có thể quên hết đi đau đớn.

Kể xong Minh Hà chốt hạ:

" Lão sư từ bé đều được người của Kỳ gia chăm sóc, đây là ơn lớn, chưa kể những lần cứu mạng ta nữa. Ngươi là nam nhân của ta, nếu ngươi hủy đi Kỳ gia thì ta chính là kẻ vong ân bội nghĩa, khai ra ngươi thì ta bất nhân, chỉ một lần thôi đừng làm khó lão sư."

Tần Oanh Oanh có nghi ngờ quan hệ giữa lão sư và Vương Quân, hôm nay trực tiếp nghe lão sư thừa nhận mồm vẫn há hốc ra. Vương Quân quả thật quá là đỉnh, không hiểu hắn có thể làm được những gì nữa, lúc này nàng mới chăm chú nhìn lại hắn ta một lần từ trên xuống dưới.

Vương Quân thật sự quá đẹp, có lẽ nàng sống với lão ba từ bé nên sức miễn dịch mạnh hơn những người khác.

Nàng đã nói đến mức như thế rồi thì Vương Quân không thể nào không nhượng bộ được, nói thế nào đi chăng nữa thì nhà nào chả có nóc.

Hắn thở dài:

"Một lần này thôi, thế nhưng Kỳ Vân Huy vẫn phải trả giá về những chuyện hắn làm. Đương nhiên ta sẽ chỉ cảnh cáo thôi, còn Kỳ gia chuyện kia ta sẽ không khui ra, Kỳ Vân Mị nếu không ép ta vào đường cùng ta cũng sẽ không ra tay với nàng."

Biết được năng lực của Vương Quân nhưng nghe hắn ta nói chuyện thì mọi người cứ thấy kỳ lạ, bọn họ đang cầu xin một cái chưa có Hồn Giáp tha cho một cái Lục Hồn Cảnh đã Hóa Hình.

Trên đường về nhà Tần Oanh Oanh nghĩ lại thì cảm giác mình cần phải suy nghĩ lại rất nhiều thứ, đặc biệt là những chuyện kỳ lạ mà nàng đã trải qua. Từ lúc Vương Quân xuất hiện thì cảm xúc nàng trả qua còn nhiều hơn từ bé đến lớn nữa, đặc biệt là rơi rất nhiều nước mắt.

Ngồi trên xe nàng cũng ngẩn ngơ, về đến tận nhà nàng vẫn ngẩn ngơ, đi vào bàn ăn nàng vẫn còn đắm chìm. Hôm nay Tần Nam cần về Võ Quảng Thành để giải quyết một số công việc, thế nên cả nhà liền ăn cơm tối cùng với nhau.

Nhìn thấy Tần Oanh Oanh gắp vào món nàng vốn không thích thì thư ký của Tần Oanh Oanh lên tiếng:

"Ngươi làm sao thế tiểu Oanh?"

Nữ thư ký này đã theo Tần Nam từ lúc mới lập nghiệp tới giờ, thế nên nàng cũng được coi như người trong nhà vậy. Đặc biệt nàng rất yêu thích Tần Oanh Oanh, nguyên do tại sao thì chẳng có bất cứ ai biết được.

Tính ra thì ngoài Chu Diễm thì Tần Oanh Oanh thường hay tâm sự với hai người nữa thôi, một là mẹ của nàng, người thứ hai chính là thư ký của cha. Đặc biệt là mấy vấn đề về tu luyện thì hỏi nàng ta là chắc chắn nhất.

Tần Oanh Oanh mỉm cười:

"Cũng không có gì, chỉ là dạo gần đây ta gặp một người rất tầm thường, không hiểu sao những gì hắn làm lại rất phi thường. Phi thường tới mức kỳ cục,hắn là kẻ đáng ghét nhất mà ta từng gặp từ bé đến giờ."

Nàng nói đến đây thì có chút giật mình hơi lắc đầu rồi nói:

"Mà cũng chẳng có gì quan trọng, mọi người ăn cơm đi. Nhã Lan cô cô thích ăn tôm thì ăn nhiều một chút. Mẹ thích ăn rau xào, cha thích ăn gà này, mọi người ăn nhiều lên."

Nhã Lan cười nói:

"Ngươi thực sự không muốn cho chúng ta biết người kia là ai sao?"

Tần Oanh Oanh mỉm cười:

"Người này cô cô với cha cũng gặp rồi đó."

Nghe thế Nhã Lan liền cau mày, nàng cũng đoán ra được là ai rồi lập tức khuyên:

"Tiểu tử đó không phải người tốt lành gì đâu, nhất định phải tránh xa hắn ta ra, các ngươi là diễn thế nên không được thích hắn ta biết chưa?"


Tần Oanh Oanh có chút ngượng ngùng:

"Ngài cứ đùa, ta còn chưa tới đế đô để diện kiến các anh tài nơi đó, làm sao lại thích một tiểu tử quê mùa ở vùng hẻo lánh này."

Nghe thế thì Nhã Lan mới yên tâm hơn một chút, bữa cơm sau đó lại trở nên vui vẻ như bình thường.