Chương 63: Đổi Nghề

Diệt Thiên Truyền Thuyết

Chương 63: Đổi Nghề

Thời gian trôi qua thật nhanh chóng, chớp mắt cái thôi cũng đã mấy ngày trôi qua rồi, thời gian này toàn bộ học sinh đề nghỉ thực tập. Tất cả đều vùi đầu phải trong tu luyện, thế nhưng tới sát ngày thì có một thông báo gửi đến toàn thể các học sinh.

Hơn một trăm cái Thiên Hồn học viện trung cấp học viện mỗi năm sẽ có một cái đứng ra tổ chức đại tuyển cho Thiên Hồn cao cấp học viện.Đáng nhẽ năm nay là một cái khác nhưng hiệu trưởng của ngôi trường đó đột ngột vẫn lạc, nghe nói đột phá đại cảnh thất bại.

Sau khi xem xét thì cơ hội lần này được nhường lại cho Thiên Hồn học viện tại Vũ Hứa Quận, nghe có vẻ vui nhưng rất nhiều học sinh của học viện lại vui không nổi.

Đại tuyển của cao cấp học viện nghĩa ra gì, chính là tuyển những học sinh không nằm ở trong hệ thống trường học của Thiên Hồn học viện. Tất cả các thiên tài trên đủ các quốc gia, thế lực, thậm chí lánh đời gia tộc thành viên cũng có thể tham gia.

Độ tuổi cũng coi như rộng rãi, từ 16 tới 22 đều có cơ hội để tham gia, Thiên Hồn trung cấp học viện từ năm nhất tới năm tư đều sẽ tham gia. Hình thức chiến đầu thì mọi người tham khảo từ những lần khảo hạch trước là được rồi.

Vấn đề khiến mọi người căng thẳng ở đây có hai khía cạnh, đầu tiên đó chính là lần này sẽ có giáo viên từ Thiên Hồn cao cấp học viện xuống xem trực tiếp. Các cao cấp học viện trong top 10 học viện mạnh nhất tứ quốc sẽ phái người tới xem xét.

Kể cả học sinh năm nhất dù không có thành tích cao nhưng biểu hiện vượt trội cũng sẽ được chú ý. Thậm chí có khả năng được đặc cách lên học ở bên trên cao cấp học viện từ sớm, đương nhiên đánh giá trong công việc vẫn phải đạt loại tốt.

Thế nhưng nếu học sinh ở học viện quá kém so với các thiên tài đến từ nơi khác thì không những không được đặc tuyển, sau này xét tuyển chuyện này cũng sẽ trở thành vết nhơ. Mấy học sin vào đây bằng thực lực còn đỡ, đám công tử, tiểu thư nhà quyền quý thì tuy tu vi cao nhưng thực lực chẳng có bao nhiêu, bọn họ làm sao lại không sợ hãi.

Chính vì chuyện này mà cái chết của năm mươi ba cái người kia cũng lùi vào dĩ vãng, Kỳ Vân Mị hứng chịu áp lực cũng nhỏ hơn rất nhiều. Thế nên nàng quyết định bí mật tới trường học để thăm Minh Hà, coi như tạo bất ngờ cho nàng.

Lúc tới nơi thì thấy ở phòng của Minh Hà có tới bốn người đang ăn cơm ngon lành, mấy người chú ý ngoài cửa sổ thì cũng thấy nàng. Minh Hà vội vã đi ra mở cửa, ba người Vương Quân thì chỉ biết trố mắt ra nhìn, cường giả nổi tiếng lại thích đi cửa sổ.

Vương Quân khẽ giọng:

"Tiểu Nhan đi lấy thêm cái bát với đôi đũa."

Hắn ta đứng lên đi lại gần hai nàng mỉm cười:

"Ta nghe lão sư kể nhiều về ngài rồi, rất hân hạnh được gặp mặt."

Kỳ Vân Mị nhìn Vương Quân từ trên xuống dưới một lần rồi đưa tay ra:

"Rất hân hạnh được gặp mặt."


Hai người bắt tay và âm thầm đánh giá đối phương, nàng ta thấy Vương Quân ngoài vẻ đẹp trai thì chẳng có gì đặc biệt cả. Hắn ta làm sao tới được với Minh Hà nàng cũng đã nghe kể qua rồi, có lẽ đây chỉ là một kẻ may mắn mà thôi.

Vương Quân rất lễ phép:

"Chúng ta đang dùng cơm nếu ngài không phiền thì có thể dùng bữa chung với chúng ta."

Kỳ Vân Mị nhìn bàn ăn rất nhiều món ăn hấp dẫn thì cũng gật đầu:

"Được thôi."

Ngồi xuống bàn ăn Kỳ Vân Mị liền ăn như gió cuốn, Vương Quân rốt cuộc hiểu được tác phong ăn uống của lão sư học từ ai rồi. Ăn như thế này thì chắc để yên nửa tiếng trên bàn sẽ chẳng còn gì cả, Chu Diễm thấy thế đứng lên đeo tạp dề làm thêm chút đồ ăn.

Trong nhà hiện tại Vương Quân, Minh Hà ăn đã kinh khủng rồi, bây giờ khách mới tới cũng ăn khủng khiếp như thế. Ba người ăn không chẳng ai nói một câu nào cả, Chu Nhan nhìn họ quyết liệt quá không dám đụng đũa luôn, bởi vừa cho đũa vào tính gắp cái gì thì đã có người gắp mất.

Nửa tiếng sau

Bàn ăn đã được dọn dẹp xong hết, trên bàn có năm ly trà thơm phức, Kỳ Vân Mị có chút ghen tị với Vương Quân rồi. Chu Diễm không những làm đồ ăn cực ngon mà pha trà cũng ngon không kém, đã thế còn xinh đẹp nữa, chả bù cho nàng ế đến bây giờ.

Nàng cũng không yêu cầu nam nhân của mình phải cao siêu, chỉ cần nấu ăn giỏi, thiên phú tốt, biết chiều chuộng nàng, chửi thì phải nghe, giận phải biết dỗ. Không biết người như thế có tồn tại hay không nhưng có lẽ nàng bận quá nên chưa có thời gian tìm người ưng ý.

Minh Hà đặt ly trà xuống hỏi:

"Vụ án có tiến triển gì chưa?"


Nàng ta hỏi vụ án thì tất nhiên là vụ năm mươi ba cái công tử của đại gia tộc, Vương Quân có dính dáng tới nên nàng phải quan tâm thôi. Nghe lão sư thăm dò giúp mình thì Vương Quân tỏ ra bình tĩnh, hắn không tin mình để lại bất cứ dấu vết gì để mình có thể tìm ra.

Quả nhiên là hắn đoán không hề sai chút nào:

"Ta hiện tại cảm giác có chút bế tắc rồi, người tự sát cũng chính là kẻ hạ độc, tuy chắc chắn có người đứng sau sai khiến nhưng lại không lộ ra gì cả. Sau khi con gái mất đi thì hắn ta chỉ ru rú trong nhà, còn nếu không thì cũng ra ngoài đi làm.

Trong thời gian này cũng không gặp bất cứ ai quá nhiều, thế nên ta phán đoán kẻ kia tìm được thông tin vụ án con gái của hắn báo lại để gây kích động. Tiếp đó là hành động của một người, muốn tìm ra người đứng sau thì trừ khi đối phương tự để lộ sơ hở thôi."


Vương Quân chen miệng:

"Như thế chẳng phải vụ án này không phá được hay sao?"

Minh Hà chép miệng:

"Vân Mị cô cô đang nói ngươi đừng chen ngang."

Kỳ Vân Mị cười nhạt:

"Tiểu tử này đã dám đụng vào ngươi thì những chuyện này sớm muộn gì cũng phải tiếp cận, nói cho hắn biết cũng không có vấn đề. Còn về vụ án này vốn chẳng cần phá án, kẻ xúi giục không thuộc bất cứ thế lực nào cả, chuyện lần này coi như cho Thái Tử Đảng một bài học."

Vẫn còn chút lo lắng trong lòng:

"Cô cô không bị mấy cái đại gia tộc làm khó chứ?"

Nghe câu này Kỳ Vân Mị cười to:

"Bọn họ dám nói một câu ta liền điều tra việc xấu xa của bọn họ, ai dám thở ra một câu. Với lại ta cũng nghỉ việc rồi, bọn họ muốn biết chân tướng thì đi hỏi người khác."


Minh Hà cực sốc:


"Ngài nghỉ việc rồi, tại sao lại nghỉ việc, ngài đã theo nghiệp điều tra mấy chục năm rồi, đâu thể nào nói bỏ là bỏ được."

Kỳ Vân Mị cười nhạt:

"Người kia nói đúng, làm thám tử hình sự nhưng lại làm ngơ với bất công thì thật sự đáng buồn, cũng rất buồn cười. Huống chi việc này còn rất nguy hiểm, thôi thì nhận lời làm lão sư giảng dạy tại Thiên Hồn học viện thì hơn.

Ta trước kia cũng có hứa với lão sư rằng khi chán công việc thám tử sẽ đi dạy học, hiện tại chắc cũng đến lúc thực hiện lời hứa rồi. Như thế này thì ta cũng nhẹ nhàng hơn, công việc thám tử hình sự tuy có vui vẻ nhưng áp lực thực sự lớn quá."

Đang muốn nói gì thêm thì Minh Hà bị Vương Quân cản lại:

"Lão sư nên vui mừng mới phải, công việc kia có danh có tiếng nhưng ngoài đó ra thì chẳng có gì tốt đẹp. Với trình độ cao thì làm một lão sư có thể dạy ra bao nhiêu người tốt, không chừng mười năm sau Thanh Long Đế Quốc sẽ có thêm vài chục cái Thần Thám."

Nói chuyện lưu loát lên Vương Quân bắt đầu lấy lòng được Kỳ Vân Mị, nàng mỉm cười nói:

"Ngươi rất biết suy nghĩ, sau này nếu tới được Thiên Hồn cao cấp học viện ta sẽ chiếu cố ngươi. Còn về việc xưng hô thì ngươi giống như tiểu Hà gọi ta là Vân Mị cô cô là được, từ ngữ cũng không cần phải uốn nắn như thế đâu."

Lúc nói chuyện với nàng do chưa biết xưng hô thế nào nên câu hắn nói ra có chút đứt gãy, làm một người trải đời nhiều năm nàng sao không nhìn ra. Chuyện của Minh Hà và Vương Quân đã là gạo nấu thành cơm, không thể nào thay đổi hay tách rời được.


Gia đình của Minh Hà khá là truyền thống thế nên chuyện Vương Quân thể hiện như thế nào rất quan trọng. Thế nên hôm nay tới ngoài thăm Minh Hà nàng còn tính nói chuyện với Vương Quân một lần, đến hiện tại đối với nàng ấn tượng không tệ cho lắm.

Nàng là một người thân của Minh Hà thì cũng nên tìm cách tiếp nhận hắn từ từ, Vương Quân có nàng ủng hộ thì sau này mới dễ qua ải cha mẹ của Minh Hà. Nhưng có một vấn đề đó là hình như tiểu tử này hơi phong lưu.

Chỉ cần không quá mức thì có thể chấp nhận được, nam nhân phong lưu thì phải có thực lực khiến nữ nhân nể phục mới có thể phong lưu. Đương nhiên nếu Vương Quân dính tới loại nữ nhân không đoàn hoàng thì hoàn toàn khác.

Chu Diễm nhìn thôi đã thấy rõ là cô gái tốt, tự lập, hiểu chuyện, xinh đẹp, còn gì bằng nữa.

Vương Quân cũng rất biết nắm bắt thời cơ, hắn ta lễ phép:

"Thế thì ta cám ơn Vân Mị cô cô trước."

Kỳ Vân Mị gật đầu ra vẻ không có gì, có điều hôm nay nàng không chỉ có mấy lý do này, còn một cái rất quan trọng.

Nàng nhìn Minh Hà nghiêm túc:

"Tiểu Hà cũng đã dạy được nhiều năm rồi, ngươi có muốn đến Đế Đô làm trợ giảng cho ta hay không?"