Điện Thoại Chi Xuyên Qua Vạn Giới

Chương 104:Tình Hoa

thở dài một hơi Trần Sơn mặc niệm*điện thoại,Phân tích biến hoá bây giờ của Phạm Dung,nàng ta đang làm sao?*

Theo Trần Sơn mặc niệm là một tiếng máy móc quen thuộc của điện thoại vang lên

-keng sác nhận yêu cầu của ký chủ,điện thoại đang tiến hành thăm dò,thăm dò hoàn tất,phân tích và trả lời cho ký chủ,Phạm Dung bây giờ đã ngửi phải hương thơm của tình hoa,đó là một loài hương có tính chất biến đổi về mặt suy nghĩ và tình cảm của con người,và thủ phạm là Tố Tố,trả lời hoàn tất

Thanh âm máy móc kết thúc,Trần Sơn giật mình vội vàng hỏi*tình hoa?,điện thoại,phân tích kỹ hơn chuyện này cho ta*

Lập tức một giọng nói máy móc vang lên trong đầu hắn

-keng trả lời ký chủ,tình hoa là một loài linh hoa cực kỳ quý hiếm và khó tìm ở Đấu Khí Đại Lục,Tố Tố trong lúc vô tình đã tìm thấy nó ở một nơi hẻo lánh gần Hồ Thanh Sơn,Tố Tố đã muốn diễn hoá nó nhưng bấy lâu nay vẫn không thành công,nhưng theo điện thoại dò xét thì hôm qua có vẻ Tố Tố đã có một chút thành tựu về cách diễn hoá loài hoa đó,sáng hôm nay lúc mới tỉnh dậy,Tố Tố không khống chế được kỹ năng của mình nên đã tiết lộ ra khí tức của Tình Hoa và rồi Phạm Dung đã ngửi thấy,hương thơm của tình hoa có tính chất xâm chiếm tình cảm của con người và thay đổi suy nghĩ của người đó,phân tích hoàn tất

Theo thanh âm của điện thoại kết thúc,Trần Sơn nghe xong thì giật mình kinh hãi,hắn không ngờ lại có chuyện như vậy,nhưng rất nhanh hắn lấy lại bình tĩnh,nội tâm bây giờ của hắn có chút lo lắng cùng bất an,vội vàng mặc niệm*điện thoại vậy Y Tiên ba nàng có ảnh hưởng gì không?còn Phạm Dung thì sao?,làm sao để hoá giải tình trạng của nàng*

đáp lại câu hỏi của Trần Sơn là một thanh âm máy móc của điện thoại

-keng trả lời ký chủ,theo điện thoại dò xét thì Y Tiên ba người không có biến hoá gì,giải thích rõ hơn cho ký chủ,Tình hoa là một loại kỳ hoa chứ không phải độc vật gì,vậy nên Y Tiên không có dấu hiệu của việc Độc Thể phát tán,Y Tiên thân có ách nan độc thể,vậy nên loại hoa này quá nhỏ bé để có ảnh hưởng đến nàng ấy,còn Nhã Phi và Huân Nhi đã tu luyện có thành tựu nên cũng không chịu ảnh hưởng từ tình hoa,giải thích rõ hơn cho ký chủ,bởi vì Tố Tố chỉ mới diễn hoá sơ bộ loài hoa này,cho nên uy lực của nó cũng không ảnh hưởng quá mạnh,hương thơm tình hoa từ Tố Tố phát ra bây giờ chỉ đủ để ảnh hưởng đến những người phàm nhân và những người vừa bước vào con đường tu hành,cụ thể là luyện thể ngũ trọng trở xuống sẽ chịu đến ảnh hưởng

-keng trả lời ký chủ,cách hoá giải loại hoa này rất dễ dàng,chỉ cần để Tố Tố rời khỏi tầm nhìn của Phạm Dung và thu liễm khí tức của Tình Hoa phát ra là có thể hoá giải,phân tích và trả lời hoàn tất

Theo thanh âm kết thúc,Trần Sơn thở phào một hơi nhẹ nhõm,hắn cứ tưởng cách hoá giải khó lắm với Y Tiên ba người cũng bị như Phạm Dung,lúc đó hắn khóc không ra nước mắt mất,biết cách hoá giải rồi,Trần Sơn quay sang nhìn Tố Tố rồi nói

-Tố nhi,hôm qua nàng có diễn hoá ra một loài hoa phải không?

-vâng,sao lão công lại biết?

Tố Tố nghe vậy thì hiền lành đáp,nhưng đáp xong thì Tố Tố hiếu kỳ ngẩn đầu lên hỏi,

Đêm hôm qua nàng cố diễn hoá ra một bông hoa rất đẹp và đã diễn hoá ra sơ bộ hình dạng của nó,bông hoa đó nàng đã diễn hoá rất lâu nhưng không thành công,đêm hôm qua nàng đứng ở ngoài lều chờ Trần Sơn từ đất liền về thì nàng có chút cảm ngộ nên đã thành công diễn hoá một chút,Tố Tố cứ nghĩ là chờ lúc nào diễn hoá hoàn toàn bông hoa đó mới cho Trần Sơn xem,không ngờ huynh ấy đã biết

Bí mật bị bại lộ rồi nên Tố Tố cũng không dấu diếm nữa,hiền lành thật thà nói

-lão công muốn xem không?,bông hoa đó rất xinh đẹp,thiếp không biết tên của nó

-đừng,Tố nhi,nàng nhìn thấy tình trạng của Phạm Dung chứ?

Trần Sơn nghe vậy thì vội vàng bảo dừng,rồi chỉ một bên Phạm Dung đang ngại ngùng xấu hổ nói

-vâng

Tố Tố nghe vậy thì nhìn qua biến hoá của Phạm Dung rồi gật gật đầu thật thà đáp

Đáp xong,Tố Tố như suy nghĩ cái gì,giật mình lên kinh hãi nói

-lão,lão công,bông hoa đó không phải?

-đúng vậy,nó tên là tình hoa,nàng nghe tên thì hiểu ý nghĩa và công dụng của nó rồi chứ?

Trần Sơn gật gật đầu sác nhận

Tố Tố nghe vậy thì nội tâm kinh hãi,lắp ba lắp bắp lo lắng nói

-Lão, lão công,thiếp thân không phải cố ý

-ta biết không phải lỗi của nàng

Trần Sơn thấy vậy thì thương yêu ôm Tố Tố nói một câu,rồi vuốt ve lưng nàng an ủi

Được Trần Sơn vuốt ve cùng giọng nói an ủi,nội tâm của Tố Tố dần dần yên tĩnh lại,nhưng vẫn còn rất nhiều lo lắng,Tố Tố lo lắng ánh mắt long lanh như sắp khóc nhìn Trần Sơn nói

-lão công,vậy phải làm sao bây giờ

Trần Sơn đáp lại Tố Tố bằng một giọng nói hiền hoà,an ủi

-ừ chuyện này rất dễ dàng,chỉ cần nàng tránh khỏi tầm nhìn của Phạm Dung một lúc rồi nàng hãy xoá bỏ cách diễn hoá bông hoa đó đi,ta biết nàng rất thích bông hoa đó nên mới cố gắng chăm chỉ diễn hoá như vậy,nhưng nàng bây giờ khống chế kỹ năng chưa được thành thạo,vậy nên nàng hãy tạm thời xoá bỏ loại hoa đó đi,chờ lúc nào kỹ năng của nàng có thành tựu rồi lại diễn hoá nó cũng không muộn

-vâng

Tố Tố không suy nghĩ nhiều vâng lời đáp một tiếng,rồi vội vàng tránh khỏi Trần Sơn ôm ấp rồi vội vàng chạy ra khỏi lều

Tố Tố vừa đi,Phạm Dung nội tâm thất lạc cùng mất mát,ánh mắt buồn bả chảy hai hàng lệ thủy

Trần Sơn nhìn khuôn mặt của Phạm Dung thê thảm như thể nàng ấy bị người tình bỏ rơi như vậy thì nội tâm hắn đậu đen rau muống,Trần Sơn cũng có chút buồn cười,nhưng hắn cười không nổi

Phạm Dung bên này nội tâm thất vọng một lúc rồi bỗng dưng suy nghĩ trở về như cũ,Phạm Dung có một chút tinh thần rồi thì giật mình kinh hãi,nàng có thể nhớ hết biến cố vừa rồi,làm nhớ hết mọi thứ thì Phạm Dung như là một con mèo ngại ngùng vậy,nàng không biết phải nói gì bây giờ,chuyện vừa rồi làm nàng quá xấu hổ

Phạm Dung ngại ngùng khuôn mặt đỏ chót lên vì xấu hổ,vội vàng cúi đầu xuống liếc liếc mắt nhìn Trần Sơn

Trần Sơn bên này thấy hết cử chỉ của Phạm Dung, nhưng hắn giả lơ nhìn về phía khác,như thể hắn không biết gì về biến cố vừa rồi vậy

Phạm Dung liếc mắt thì thấy khuôn mặt giả vờ đó mà nội tâm có chút tức giận,cùng có chút buồn cười

-khụ khụ

Trần Sơn cũng không chịu nổi không khí yên tĩnh này nữa,ho khan hai cái phá vỡ không khí này

Phạm Dung nghe hai tiếng ho khan đó thì giật mình kinh hãi,trái tim như thể dây đàn,trái tim nhảy lên kịch liệt như thể sợi dây đàn đó đang có người tác động lên vậy,Phạm Dung nội tâm có chút sợ hãi cúi đầu xuống

Trần Sơn cũng cảm nhận được Phạm Dung đang lo lắng,nên vội vàng an ủi một câu

-Phạm Dung,chuyện vừa rồi ta không biết gì cả,em đừng lo lắng

Phạm Dung nghe vậy thì nội tâm buôn lỏng ra,nàng cũng muốn giải thích mình không phải là less,nhưng chuyện này quá ngại ngùng nên nàng cũng không biết phải giải thích như thế nào,nếu Trần Sơn đã biết chuyện này thì mình cũng không phải lo lắng về chuyện giải thích nữa

Nội tâm hết lo lắng,cho nên Phạm Dung bây giờ suy nghĩ được rất nhiều thứ,càng nghĩ về chuyện vừa rồi nàng càng kinh hãi,vội vàng quay đầu lui hỏi

-Trần Sơn,chuyện vừa rồi mà anh nói là sao,anh nói Hoa tình là gì?,kỹ năng là gì?tại sao em lại bị như vậy?

Đáp lại các câu hỏi của Phạm Dung là giọng nói của Trần Sơn,Trần Sơn suy nghĩ mộ lúc rồi bắt đầu nói

-Phạm Dung,em có biết biến hoá vừa rồi?,em có thể kể rõ chi tiết về tình trạng vừa rồi của em?,ta biết đáp án thì mới có thể giải thích cho em được

Phạm Dung nghe vậy thì cảm thấy cũng đúng,rồi bắt đầu nhắm mắt nhớ lại cảm giác vừa rồi,vừa nhớ lại cảm giác đó,nàng như lâm vào trong một sự huyền diệu khó tả,nhớ đến nó làm đầu nàng rối tung rối mù,nàng không thể suy nghĩ được từ ngữ gì để diễn tả nó cả,nó là một cảm giâc vừa mông lung mà vừa rất dễ nhớ

một lúc sau,càng suy nghĩ,Phạm Dung hai hàng lông mày càng nhíu lại,nàng không suy nghĩ được cái gì về cảm giác đó nên mở mắt ra rồi bắt đầu giải thích

-em không biết phải giải thích như thế nào về cảm giác đó,em có thể nhớ rõ những chuyện đó,cảm giác đó là một cảm giác huyền diệu,lúc đó như thể suy nghĩ và lời nói của em bị một thứ gì đó thao túng vậy

Nói đến đây,Phạm Dung không còn lời gì để nói nữa,nàng cúi đầu xuống vẻ mặt áy náy xin lỗi

-xin lỗi anh,em chỉ giải thích được như vậy

-không có gì,em có thể giải thích được như vậy là tốt lắm rồi,còn chuyện vừa rồi hay là chúng ta quên nó đi,suy nghĩ không ra thì đừng có suy nghĩ nữa

Trần Sơn nghe vậy thì vội vàng nói

-vâng

Phạm Dung nghe Trần Sơn nói thì nội tâm ngọt ngào nhỏ nhẹ đáp một tiếng rồi đầu tựa vào lồng ngực Trần Sơn,nàng cũng không muốn biết những chuyện ly kỳ vừa rồi nữa,chuyện Trần Sơn là Siêu Nhân nàng còn có thể tiếp nhận,,vậy nên những chuyện siêu nhiên như thế này nàng cũng có thể tiếp nhận,suy nghĩ đến đây,nội tâm Phạm Dung cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều

Trần Sơn có thể cảm nhận Phạm Dung nội tâm đã buôn lỏng,hắn cũng không muốn nói gì nữa,Trần Sơn ôm thân thể mê người này thay cho các câu tình thoại,đôi khi không phải nói ra những lời ngọt ngào là lãng mạn,chỉ bằng vào những hành động hay ánh mắt là có thể thay vào những câu tình thoại ghê tởm đó,Trần Sơn là một người từng trải,vậy nên hắn rất hiểu rõ quan điểm này

-Trần Sơn ca ca,huynh dậy chưa?

Bỗng nhiên lúc này một thanh âm êm tai mà thanh túy phá vỡ hai người ôm ấp đầy sự lãng mạn

(-còn tiếp-)