Chương 109:Hôn Mê Chưa Tỉnh

Điện Thoại Chi Xuyên Qua Vạn Giới

Chương 109:Hôn Mê Chưa Tỉnh

Mặt trời gần làm hết công việc của mình,đó là mang lại ánh sáng cho trái đất như mỗi ngày,những yếu tố đó chứng tỏ thời gian đã gần đến 6h tối

Ở một hòn đảo hoang vắng nào đó,nhìn về khu đất mép ven biển phía Đông hoang đảo thì có một đám 5 người đang ngồi trên ghế gỗ,những chiếc ghế gỗ đó bao bọc lại một cái bàn gỗ khá lớn hình tròn,phía trên bàn tròn là đặt lấy những món thức ăn,năm thân ảnh đó chưa động vào một món nào cả,hình ảnh tổng quát chứng tỏ những người đó chuẩn bị ăn cơm tối

Lúc này,một thân ảnh xinh đẹp mặc một bộ y phục màu đỏ,ngũ quan thì dễ thương như thiên thần,đó là Y Tiên,chỉ thấy Y Tiên ánh mắt lo lắng nhìn Trần Sơn rồi mở miệng nói

-Trần Sơn đại ca,Tố Tố tỉ tỉ làm sao vẫn chưa tỉnh vậy,tỉ ấy không gặp nguy hiểm chứ?

Trần Sơn nghe vậy thì đáp một câu

-Tố nhi không có việc gì,mọi người dùng bữa đi,ta không ăn đâu

Trần Sơn nói xong thì đứng dậy rồi từng bước từng bước đi về phía một căn lều,vừa rồi hắn cảm thấy có chút đói mới từ trong chừng Tố Tố dừng lại một chút thời gian đi ra dùng bữa,nhưng vừa ngồi xuống thì nghe Y Tiên nói vậy làm hắn không có tâm trạng gì để ăn cả

Chúng nữ nghe vậy thì cũng khoong có ai dám lên tiếng cản lại cả

Y Tiên như thể không biết đó là do lỗi của mình nên vô tư nói

-thôi các tỉ tỉ,chúng ta ăn thôi,Trần Sơn đại ca rất cường đại,một bữa ăn không làm gì được huynh ấy cả

Nhã Phi nghe vậy thì trong lòng đậu đen rau muống,mở miệng nhắc nhở

-Y Tiên muội muội,muội không để ý à,Trần Sơn đại ca đã 3 ngày không ăn gì rồi

Y Tiên nghe vậy thì quay đầu sang nghi hoặc hỏi lại

-Nhã Phi tỉ tỉ,Trần Sơn đại ca rất cường đại,lúc trước huynh ấy 3 tháng không ăn gì, lúc đó muội nhìn thấy huynh ấy có bị làm sao đâu?

Nghe câu nói đó của Y Tiên,Nhã Phi trên trán nổi đầy sợi hắc tuyến,vài giây trầm mặc để lựa lời,Nhã Phi nhắc nhở tiếp

-Y Tiên, muội phải biết,lúc đó Trần Sơn đại ca đang bế quan tu luyện,vậy nên lúc đó huynh ấy mới có thể nhịn đói lâu như vậy được

Y Tiên nghe vậy thì trong lòng nghi hoặc,nàng không phải là người tu hành,vậy nên nàng chẳng có kiến thức hay kinh nghiệm gì cả

Y Tiên không hiểu gì nên mở miệng nghi hoặc hỏi

-Nhã Phi tỉ tỉ,tại sao lại như vậy?,không phải người tu hành có thể dùng tu vi cường đại của mình để chống đói sao? Tỉ giải thích rõ hơn một chút được không?

Y Tiên cũng không biết nên hỏi cái gì nữa cả,nàng chỉ biết sơ sơ về các tu sĩ hay tu hành gì gì đấy thôi

Nhã Phi nghe vậy thì có chút giật mình,nhưng rất nhanh nàng cười khổ một cái rồi bắt đầu giải thích

-là như vậy Y Tiên,các tu sĩ cũng có thể dùng năng lượng tu vi của mình để chống đói,hay là giảm thiểu tối đa cảm giác đói bụng của mình thời gian lâu dài hơn,bởi vậy dù là tu sĩ cường đại cở nào cũng không thể hoạt động quá lâu mà không ăn uống gì được cả,bởi vì hoạt động hay vận động hằng ngày sẽ làm cho cơ thể có dấu hiệu mệt mỏi,bởi vậy tu sĩ cũng như thường nhân là cũng có cảm giác đói bụng thôi

Giải thích đến đây,Nhã Phi dừng lại một chút chờ Y Tiên có thể tiêu hoá đoạn thoại đó

Y Tiên nghe vậy thì có chút kinh ngạc,trong suy nghĩ của nàng thì các người tu hành không cần ăn uống gì mà vẫn sống được như thường,làm Y Tiên nghe Nhã Phi giải thích rồi thì muốn biết thêm về tu sĩ,những kiến thức đó sẽ là kinh nghiệm để sau này nàng bước vào con đường tu hành,bởi vì lúc trước Trần Sơn có hứa với nàng là sau này lúc độc thể nàng được hoá giải thì sẽ kiếm cho nàng một môn công pháp

Y Tiên như thể học sinh ngoan chăm học,ánh mắt chăm chú nói

-Nhã Phi tỉ tỉ,tỉ giải thích tiếp đi

Huân Nhi là người tu luyện đấu khí,vậy nên nàng cũng có kiến thức về những chuyện này,nàng cũng không hỏi gì mà yên lặng ngồi đó,chờ hai người đối thoại xong rồi ăn cơm cũng không muộn

Bên này Phạm Dung thì có chút nghi hoặc,trong suy nghĩ của nàng thì*hai má đang nói cái méo gì vậy hả,nói cái gì thì nhanh nhanh dùm chế,chế đói bụng muốn ngất đây rồi nè*

quay lại với Nhã Phi,nàng có thể cảm nhận và nghe được trong giọng của Y Tiên thì có vẻ muội ấy đã tiêu hoá xong đoạn đó, vậy nên Nhã Phi giải thích tiếp

-Y Tiên muội hiếu kỳ vì sao Trần Sơn đại ca có thể nhịn đói lâu như vậy phải không,để ta giải thích cho muội,tuy các tu sĩ thường ngày thì có một chút giống với các thường dân là có cảm giác đói bụng,nhưng lúc bế quan tu luyện thì lại khác,các tu sĩ sẽ hấp thu các loại năng lượng có trong thiên địa,những loại năng lượng đó có thể thay đổi lương thực hay ngũ cốc để bổ xung cho cơ thể,bởi vậy Trần Sơn đại ca có thể nhịn đói 3 tháng mà không cần phải ăn uống thứ gì,Y Tiên bây giờ muội hiểu rồi chứ

Nghe Nhã Phi giải thích như vậy,Y Tiên hai mắt sáng lên hiểu rõ,gật gật đầu nói

-vâng bây giờ muội biết rồi,thôi chúng ta bắt đầu ăn thôi

Nói xong,Y Tiên bắt đầu cầm đũa lên ra hiệu mời ăn cơm

Phạm Dung thấy vậy thì bắt đầu cầm đũa lên dùng món,vừa ăn xuống bụn một món đầu tiên,nàng khóc không ra nước mắt,đây là những món của Huân Nhi và Nhã Phi nấu,các món ăn tuy nhìn rất thịnh soạn nhiều món và các món ăn đó được trang trí tạo hình nhìn rất đẹp mắt,nhưng mùi vị của nó thì khá dở tệ

Tuy những món ăn đó có mùi vị khá dở nhưng nàng cũng không nói gì,cũng không đến nổi phải để nàng nôn chúng ra,nàng cũng rất muốn giúp đỡ hay tranh giành việc nấu ăn,nhưng nàng không dám nói ra,đều đó sẽ đánh lên tự trọng của phái nữ hai nàng ấy mất

ba ngày ở chung với nhau,Trần Sơn đã giải thích chuyện của nàng cho chúng nữ,lúc đó Huân Nhi và Nhã Phi đã rất bất ngờ,nhưng Phạm Dung càng bất ngờ hơn là hai người đó lại không có biểu lộ ghen tuông hay tức giận gì,đã thế còn ra vẻ mặt vui vẻ đón nhận nàng nữa chứ,lúc đó nội tâm của nàng tự ti tràn ngập cũng bị không khí đó hoá giải,tuy bây giờ nàng có chút tự ti nhưng không mãnh liệt như mấy hôm trước

Và thế là Cả bàn ăn cơm trong yên lặng

bỏ qua chúng nữ ăn cơm mà quay vào trong lều,chỉ thấy một thanh niên tuấn tú đang ngồi trên một cái ghế bên mép giường,người thanh niên đó đang ôm tay của một cô gái,bàn tay đó trắng trẻo và mịn màn không tì vết

Trần Sơn ánh mắt chứa chang đầy tình cảm nhìn lấy Tố Tố,nhìn thấy vẻ mặt xanh xao tìu tụy đó của nàng thì nội tâm hắn mềm nhũn ra,hắn có thể ngồi đấy 24/24h nhìn lấy nàng mà không cần động đậy,đều này đã trôi qua ba ngày nay

-Tố nhi,nàng bao giờ mới tỉnh lại?

Trần Sơn nhỏ nhẹ hỏi một câu,giọng nói của hắn chứa chang đầy tình cảm cùng mong đợi,như thể hắn muốn nghe thấy giọng nói của nàng và trả lời câu hỏi của hắn vậy

Đúng lúc này thì có Biến phát sinh,vừa lúc thanh âm của Trần Sơn kết thúc thì chỉ thấy hai hàng lông mày của Tố Tố có chút nhúc nhích

Tuy một chút biến hoá nho nhỏ đó được sảy ra,nhưng Trần Sơn vẫn trong thấy rất rõ ràng,nhìn thấy biến hoá đó,nội tâm Trần Sơn như thể bị kêu dậy vậy

Một cảm giác vui mừng trộn lẫn với lo lắng tràn vào trong lòng của hắn,Trần Sơn vội vàng kêu tiếp

-Tố nhi,nàng tỉnh rồi?,Tố Nhi,Tố Nhi?

Trong mông lung,có một chút cảm giác, có một chút ý thức,Tố Tố có thể nghe mang máng một thanh âm kêu gọi tên mình, giọng nói đó là của huynh ấy,nghe giọng nói của Trần Sơn,Nội tâm Tố Tố vui mừng,nhưng một cảm giác đau đớn trong cơ thể, trong đầu óc lại ngăn cấm nàng không thể tỉnh lại

Kêu gọi một lúc sau,Thấy giọng kêu gọi của mình mà Tố Tố không có biến hoá gì thì Trần Sơn nội tâm có chút thất vọng,nhưng hắn không thất vọng quá lâu dừng lại kêu gọi rồi nhìn chằm chằm lấy nàng,chỉ cần có một chút biến hoá như nhúch nhích hay động đậy gì thì hắn lại gọi tiếp

"Xột xoạt"

-Trần Sơn đại ca,Tố Tố muội ấy tỉnh dậy rồi?

-đúng rồi Trần Sơn ca ca,Tỉ ấy sao rồi?

Nghe tiếng kêu gọi của Trần Sơn,Nhã Phi với Y Tiên vội vàng chạy vào lều hỏi

Trần Sơn có thể nghe thấy,trong giọng nói của hai người rất quan tâm và lo lắng,Trần Sơn quay đầu lui thì nhìn thấy hai người,sau đó thêm hai người nữa chạy vào lều rồi nhìn mình

Đó là Huân nhi và Phạm Dung,Trần Sơn có thể trong thấy ánh mắt và biêủ lộ của bốn người các nàng đều như nhau,biểu lộ các nàng nói ra rằng các nàng rất quan tâm đến tình hình của Tố Tố hiện giờ

Nhìn đến tình cảnh này,Trần Sơn nội tâm lo lắng được an ủi một chút,tuy có một chút áy náy bởi vì ba ngày nay hắn không quá nhiều quan tâm các nàng,nhưng tình trạng của Tố Tố bây giờ mới trọng yếu,vậy nên hắn chỉ có thể ích kỷ phân tâm ra rồi đặt hết mọi chuyện lên Tố Tố

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của mọi người,Trần Sơn hiền hoà nói một câu

-Tố nhi bây giờ thì chưa tỉnh dậy,nhưng ta nghĩ sẽ không lâu nữa đâu,có thể là hôm nay hoặc ngày mai nàng ấy sẽ tỉnh lại thôi,các nàng cũng đừng quá lo lắng,có ta ở đây thì Tố nhi sẽ không có mệnh hệ gì cả

Nói xong với ba nữ,hắn nhìn Phạm Dung rồi nói ra

-Tố nhi chưa tỉnh lại,có anh ở đây rồi,trời cũng tối rồi,em về nghỉ ngơi đi

nghe câu nói của Trần Sơn,chúng nữ nội tâm có chút thất vọng đi về lều của mình

Rất nhanh căn lều yên tĩnh lại,chỉ còn Trần Sơn đang ôm tay Tố Tố,nhìn đến chúng nữ đã đi khỏi,Trần Sơn quay đầu hiền hoà nói

-Tố nhi,nàng thấy được không?,không chỉ có một mình ta lo lắng cho nàng mà các nàng ấy cũng rất lo lắng cho nàng,vậy nên nàng nhanh nhanh tỉnh lại đi

Nói xong câu đó,Trần Sơn nội tâm có chút thất vọng vì Tố Tố không có biến hoá gì

Thời gian yên tĩnh được kéo dài,ngoài trời đã đêm tối,tiếng gọi của sóng biển đập phấp phới ngoài biển,tiếng các loại động vật vang lên rất yên lặng,Trần Sơn cảm giác tinh thần có chút mệt mỏi vì đã mở mắt ba ngày liền,bởi vì quá mệt mỏi,Trần Sơn hai mắt đóng một cái rồi lại mở,mở rồi lại đóng,cứ như thế cho đến đêm khuya thì hắn không thể kháng cự cám dỗ của cảm giác buồn ngủ và các bài ca thiên nhiên buổi tối này nữa mà ngủ thiếp đi

(Hết truyện,khụ khụ,quá đà rồi,Hết chương và còn tiếp 🤣)