Chương 113:Cảm Xúc Xấu Hổ

Điện Thoại Chi Xuyên Qua Vạn Giới

Chương 113:Cảm Xúc Xấu Hổ

Lúc này,một suy nghĩ biến thái đến đáng sợ xuất hiện trong đầu Trần Sơn,những lập tức hắn lắc lắc đầu quên suy nghĩ đó đi

Trần Sơn vẻ mặt giả lơ như không biết chuyện gì đã sảy ra,quan tâm giả vờ nói

-Tố nhi,nếu nàng đói thì ăn chút gì đi

Nói Xong Trần Sơn lấy vài món thức ăn nhanh có trong nhẫn chứa đồ ra rồi đặt ở một chỗ trống trên giường

Tố Tố nghe Trần Sơn nói thì khuôn mặt đỏ chót ngẩn đầu lên,lúc nhìn đến vẻ mặt của Trần Sơn như không biết chuyện gì thì nội tâm nàng tội lỗi tràn ngập

Bởi vì không muốn lừa dối Trần Sơn,đắn đo một lúc,Tố Tố đỏ mặt xấu hổ cúi đầu nói,giọng nói nhỏ bé như thể tiếng muỗi kêu

-Lão công,vừa rồi thiếp thân

Không chờ Tố Tố nói tiếp,Trần Sơn lập tức lấy tay bịt miệng nàng lại,rồi quan tâm nói

-Tố nhi,nàng đói rồi phải không?,đói rồi thì ăn chút gì đi

Tố Tố nghe vậy thì hiểu ra,lúc hiểu rồi thì Tố Tố xấu hổ muốn chui đầu xuống đất,không biết vì sao,vừa rồi cảm giác đó rất mãnh liệt,nàng không thể khống chế nó được

Trần Sơn bên này nhìn thấy vẻ mặt đỏ chót của Tố Tố thì nội tâm đầy nghi hoặc,hắn biết nàng ấy không cố ý để phát ra thanh âm đó,người tu hành như Tố Tố khống chế những chuyện tế nhị như thế này rất cường đại,vì vậy,trong lòng Trần Sơn có rất nhiều nghi hoặc không có lời giải

Như cảm nhận được Trần Sơn nội tâm cần lời giải thích,một thanh âm máy móc xuất hiện trong đầu hắn

-keng điện thoại cảm nhận được nội tâm của ký chủ đang tràn đầy nghi hoặc,vì vậy điện thoại sẽ giải thích cho ký chủ,như ký chủ đã biết thì tình trạng của Tố Tố là vì Chân khí hỗn loạn,vì vậy mà các cơ quan trong cơ thể của nàng ấy sẽ không được vận hành đúng quy định,như vừa rồi thì có dấu hiệu của việc khí được hít vào không được vận hành đúng quy trình,vì vậy khí sẽ dư thừa và không có chỗ để nhả ra,vậy nên bắt buộc nàng ấy phải thả ra bằng đường thần thánh,tên của nó mang theo các dòng khí lưu mà người ta thường gọi là

Không chờ thanh âm điện thoại nói tiếp,Trần Sơn đã mặt đỏ tức giận gào thét trong lòng,*im mồm,ta không cần giải thích cũng được,má mày chứ, lúc cần thì chẳng thấy đâu,lúc không cần thì xuất hiện như ma quỷ,má nó chứ,cái đồ vô dụng*

Đáp lại Trần Sơn mắng chửi là một thanh âm máy móc

-keng điện thoại kịch liệt phản đối ký chủ,,điện thoại sẽ giải thích lý do vì sao lại phản đối,bởi vì đo lường cảm xúc của ký chủ tràn đầy nghi hoặc,vậy nên điện thoại mới phân tâm ra để phân tích và giải thích những nghi hoặc có trong lòng của ký chủ,tại sao ký chủ lại không hiểu cho điện thoại mà còn mắng chửi điện thoại?,điện thoại vô tội,điện thoại oan ức

Theo tiếng điện thoại phản đối xong,Trần Sơn cũng không mắng chửi nữa,hắn biết có mắng như thế nào cũng vô ích,vậy thì mắng làm gì,bây giờ tình trạng của Tố Tố mới trọng yếu

Cảm nhận Tố Tố xấu hổ muốn nổ tung đầu rồi,Trần Sơn vội vàng ôm nàng vào lòng rồi an ủi

-Tố nhi,nàng đừng như vậy được không,chuyện này không có gì phải đáng để xấu hổ cả,ta không thấy nó xấu hổ chút nào,nàng xem ta

Nói xong,Trần Sơn ánh mắt sáng lên như có chủ ý,vì vậy Nguyên Khí được vận chuyển,gồng cơ thể lên,sau đó thì

-Ột,Ộtttt

Một thanh âm từ cơ thể Trần Sơn phát ra,nó kêu như thể một chú ếch khoẻ mạnh đang cố hết sức gọi bạn tình vậy

Tố Tố nghe tiếng đó thì giật mình ngẩn đầu lên,lúc nhìn đến vẻ mặt của Trần Sơn như thể không có chuyện gì xảy ra thì nội tâm nàng như có chút an ủi,

Nhưng đúng lúc này,một luồng khí máu đen bay tới mũi rồi chui theo hơi thở của nàng vào lỗ mũi,như ngửi được mùi đó,Tố Tố hai hàng lông mày lập tức nhíu chặt lại,vẻ mặt rất chi là khó coi

Trần Sơn bên này cũng có thể nghe được mùi đó,cảm nhận như thế nào nhỉ,đó là một mùi thối đến đáng sợ,nó mang theo một luồng khí hôi hám mà ô uế vô cùng,như suy nghĩ cái gì,Trần Sơn kinh hãi,hắn quên mất đã ba ngày nay hắn không ăn uống hay đi vệ sinh gì,vì vậy mà các chất thải đang còn động lại trong đó,vừa rồi luồng khí đó đi ngang qua chất thải và mang theo mùi xú khí của nó

*Mụ nội nó,tại sao ta lại quên mất chuyện này*mắng chửi trong lòng một câu,Trần Sơn vội vàng ôm Tố Tố lên rồi chạy ra khỏi lều

-Oẹee,Oẹeeee

Vừa ra một khoản cách khá xa căn lều,Trần Sơn lập tức đặt Tố Tố xuống rồi hai tay chống đùi nôn mửa

-Ọcc Ọccc

Tố Tố nhìn thấy Trần Sơn có biểu lộ như vậy thì cũng không thể khống chế sự cám dỗ đó,không để ý tới hình tượng gì,nàng cũng ngồi xổm xuống nôn mửa

Nôn được một lúc,cảm nhận không được kết quả gì thì Trần Sơn với Tố Tố lập tức dừng lại, hai người cố nôn nhưng chẳng ra thứ gì,bởi vì hai người đã 3 ngày không ăn gì,vậy thì có thứ gì để nôn?

sau khi dừng lại việc nôn mửa,bầu không khí lập tức được yên tĩnh

Tố Tố không biết nên nói gì bây giờ cả,nàng rất muốn đi lên an ủi Lão Công,nhưng nàng sợ lúc nói ra thì nàng sẽ đánh vào lòng tự trọng của huynh ấy,vì vậy nàng không biết nói gì

Bên này Trần Sơn cũng vậy,hắn cũng không biết nói gì,biến cố lần này rất xấu hổ đối với hắn,hắn sợ nói ra thì nàng ấy sẽ chê cười mình vì mình thả ra có mùi rất hôi thối

Suy nghĩ đến đây,Trần Sơn càng xấu hổ hơn nữa,vừa rồi lúc Tố Tố thả ra thanh âm thì có một mùi hương của các loài hoa,mùi đó rất thơm,vậy mà mùi của mình lại ô uế và kinh tởm đến như vậy,thật là ông trời bất công

(--Ngoại Truyện--)

Trong một căn phòng rách nát nào đó,có một thanh niên đang ngồi ngậm đuôi của một cây viết rồi cười khúc khích,thân hình của thanh niên đó ốm yếu như những tên chích thuốc,vẻ mặt thì gian xảo hơn những tên gian thương,lúc hắn nở nụ cười,đó là lúc các cô gái phải rùng mình,đó là một nụ cười ghê tởm đến đáng sợ,nụ cười đó giống như thể hắn đang âm mưu lên kế hoạch phá hủy một thế giới vậy,hắn là ai?

-khặc khặc,chết mày chưa,cuối cùng ta đã trả thù được,hừ,dám chống đối với ta hả bưởi

Như trả lời cho các vị,chỉ thấy hai mắt của hắn híp lại,khoé miệng thì nở một nụ cười rất chi là âm mưu,giọng nói hắn phát ra thì như thể chứng tỏ hắn đã thành công một vụ án kinh điển nào đó

Theo thanh âm của hắn kết thúc,thì có biến cố phát sinh,chỉ thấy trong không gian của căn phòng rách nát ấy có dấu hiệu xuất hiện nhộn nhạo,lúc đầu thì chỉ mờ ảo không thấy rõ,nhưng lâu dần,không gian rung động càng kịch liệt hơn

Như cảm nhận được biến hoá đó,người thanh niên ngẩn đầu lên,lúc nhìn đến biến hoá đó thì lập tức kinh hãi hét to lên một tiếng sợ hãi

-á,cái Quỷ gì vậy?,Má Ơi

Đáp lại câu hỏi của hắn là một thân ảnh xuất hiện giữa không gian nhộn nhạo đó,

Thanh niên vừa xuất hiện thì lập tức không gian yên tĩnh trở lại,đó là một thanh niên với ngũ quan anh tuấn,dáng người thì cao ráo và tuấn tú không thể miêu tả

Trần Sơn vừa xuất hiện trong phòng thì mở mắt ra nhìn xung quanh,cảm nhận được mình đã đến đúng địa điểm thì quay sang nhìn người thanh niên đó

Lúc nhìn đến vẻ mặt bỉ ổi của hắn thì Trần Sơn nghiến răng nghiến lợi,vẻ mặt đỏ chót lên vì tức giận,tay trái chỉ vào người thanh niên kia,mở miệng chửi ầm lên

-,thằng tác,vừa rồi mày cố ý bêu xấu ta đúng không,vì sao mày lại làm như vậy?

Nói ra những lời này,Trần Sơn tức giận quá độ,trong ý nghĩ thì chuẩn bị triệu hồi U Lam Kiếm ra

Thấy Trần Sơn có dấu hiệu sắp động thủ,Tác vội vàng đáp

-á á,Trần ca,huynh nói gì vậy,ta đâu có làm gì

đó là một vẻ mặt nghi hoặc và vô tội,chỉ cần ai nhìn thấy vẻ mặt đó thì đều có chung một ý nghĩa*haizz,thật ngoan hiền một đứa bé*là vậy đấy

Nhưng Trần Sơn là ai,hắn có thể nghe ra trong giọng nói của đối phương thì có 99,99% là giả dối

Lập tức lửa giận đua nhau kéo vào lòng Trần Sơn,tức giận,hắn mắng chửi tiếp

-còn chối cải,vừa rồi mày đã viết cái gì hả,có cần ta nhắc lại?

Đáp lại câu hỏi của Trần Sơn thì vẫn là vẻ hoặc nghi hoặc và đầy vô tội của Tác

Nhìn đến vẻ mặt đó,Trần Sơn nội tâm tức muốn điên lên,nhưng hắn không thể động thủ được,đây là tương lai,đây là ngộ của hắn,vì vậy hắn không thể làm quá trớn được,vì vậy hắn chỉ có thể bất mãn nói

-vừa rồi tại sao mày lại miêu tả về ta như vây?,cái rắm của Tố Tố tại sao lại có hương thơm mê người,còn cái rắm của ta thì lại mang theo bao nhiêu cảm xúc tiêu cực hả,trả lời cho ta

Nghe câu hỏi đó của Trần Sơn,Tác cố gắng khống chế nụ cười đang dân trào trong nội tăm của mình,vẻ mặt thì như đang suy nghĩ,một lúc sau,hắn thở dài một hơi sầu não rồi mở miệng trả lời

-haizzz,thì ra là như vậy, Trần ca có vẻ như như huynh hiểu lầm ý tốt của ta rồi

Nhìn vẻ mặt thật thà vô tội của Tác,nghe thanh âm giọng nói và ánh mắt sầu não đó,Trần Sơn không thể đoán ra,bây giờ hắn có một ý nghĩ trong đầu*người này nguy hiểm vãi nồi,không nên tin tưởng những lời mà hắn nói"tuy trong đầu đang chống cự không được nghe lời hắn,nhưng Trần Sơn vẫn nghi hoặc muốn biết đáp án,vì vậy theo bản năng mách bảo,mở miệng hỏi

-vì sao?

Tác nghe vậy thì hai mắt sáng lên như thể*có cơ hội*miệng thì thở dài giải thích

-haizz,nếu huynh muốn biết thì ta sẽ trả lời cho huynh,,chuyện vừa rồi mà ta miêu tả là vì ta muốn tốt cho huynh thôi,huynh thử suy nghĩ đi,cuộc đời ai cũng có lúc giàu sang và nghèo khổ,vì vậy huynh cần phải có đầy đủ những biến cố để rèn luyện cho tâm cảnh của mình,vừa rồi ta miêu tả về huynh như vậy là vì ta cảm nhận huynh thiếu sót sự xấu hổ,thế nên ta muốn huynh trải nghiệm cảm giác đó,ta rất vô tội phải không?

Nghe tác giải thích,Trần Sơn như có đều suy nghĩ,một lúc sau,như hiểu ra cái gì,hai mắt hắn sáng lên,nhưng hắn không thể đánh mất danh vọng của mình được,vì vậy hắn nói

-vậy thì lần này ta tha cho ngươi,ý tốt của ta đã hiểu vả ta xin nhận nó,nhưng có làm chuyện gì thì cũng vừa phải thôi,cảm xúc xấu hổ thì vẫn phải có,đừng xấu hổ quá mà tự hố bản thân mình

Không chờ Trần Sơn nói tiếp,Tác vội vàng chen vào

-đâu có,đâu có,Trần ca,huynh thử nghĩ đi,lúc đó chỉ có huynh và người thương của huynh bên cạnh nhau,vậy thì huynh xấu hổ làm gì hả?,nếu là ta thì ta còn vui vẻ vì vợ mình được hửi cái mùi đó nừa kìa,khặc khặc

Nói đến đây,Tác vẻ mặt bỉ ổi cười khặc khặc một tiếng rất chi là nguy hiểm

Nhìn đến vẻ mặt gian tà,nghe giọng cười nguy hiểm đó,một cơn gió lạnh thổi qua người Trần Sơn,một cảm giác lạnh lẽo từ chân truyền lên đầu hắn,da gà Trần Sơn lập tức được nổi lên

-má nó,thật bỉ ổi,thôi ta đi đây, ta sắp phải sang thế giới khác rồi,ta cần phải ôn dưỡng câu thoại và tình tiết nữa,bye

Trần Sơn không chịu nổi giọng cười đó nữa,cấp tóc nói một câu rồi vội vàng biến mất

Nhìn thấy Trần Sơn chạy mất,Tác nụ cười được thu hồi,hai mắt thì loé lên một cái rất chi là nguy hiểm,khoé miệng thì lẩm bẩm cái gì không ai nghe rõ

--(Hết Ngoại Truyện)--
(-Hết chương)

Chương mới hơn