Chương 97: Lẻ Loi Một Mình.

Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh

Chương 97: Lẻ Loi Một Mình.

Chương 97: Lẻ Loi Một Mình...........

Con đường từ huyện về làng....

_ Thực sự không cần thầy lang phải theo bọn cháu thế này đâu.

Quang Anh cười khổ nói với thầy lang ngồi ngay phía sau.

Cả ba người bây giờ đang cưỡi chung con trâu về làng, ban đầu chỉ co mỗi hắn với Binh đi về thôi nhưng thầy lang lo cho thương thế của hắn nên quyết định đi theo hộ tống.

_ Không cần là không cần thế nào?! Câu xem có ai như cậu không?! Cậy to khỏe mà xem thường vết thương, tôi vừa băng bó lúc sáng xong là buổi chiều cậu đã chân hất lên rồi, nhỡ vết thương lại vỡ ra nữa thì ai cứu được.

Binh ngồi phía trước cầm chạc trâu cũng đồng ý với thầy lang.

_ Thầy lang nói đúng rồi đấy, mày bây giờ mà ngã ra đây thì anh cũng chịu chết.

Quang Anh nghe vậy chỉ biết cười khổ, một con trâu ba người cưỡi, hắn bị hai người này kẹp ở giữa như sợ đánh rơi giữa đường vậy.

Rõ ràng với thể chất của hắn chỉ cần không nghịch ngu thì cơ bản sẽ chẳng sợ vết thương vỡ ra hay nhiễm trùng gì, nhưng hắn nói mà chẳng ai chiụ tin,cứ nghĩ hắn cậy mạnh.

_Nhưng thế này thì làm phiền thầy lang quá!!

_ Không phiền, dù sao tôi cũng phải đến khám lại cho ông Lúy một lần nữa mới về làm thuốc cho chuẩn được. Số thuốc mấy chục lạng bạc là do cậu liều mạng mang về,tôi làm sao mà qua loa được.

Thầy lang vuốt vuốt râu, trên mặt hiện lên vẻ mỉm cười.

Binh treo hai cái lồng đè lên cặp sừng trâu con vút để soi đường đi, một bên tiếp lời.

_ Thầy lang nói đúng đấy, của cả đống tiền làm sao mà qua loa được, với lại nhà thầy rộng thế thiếu gì buồng, muộn quá thì để thầy lang ngủ lại cũng sao đâu!?

_ Vậy thì làm phiền mọi người quá!!

Ba người cưỡi con trâu đi qua cổng làng, Binh không về nhà mà nhất quyết phải hộ tống Quang Anh đến nhà ông Lúy an toàn mới yên tâm.

Binh nheo mắt nhìn phía trước mặt.

_ Gần về đến nhà thầy rồi!!

Quang Anh ngẩng đầu lên phía trước nhìn xem, trong màn đêm tối tăm hiện lên một mảng bóng mơ hồ to lớn.

Chỉ nhìn thoáng qua thôi Quang Anh cũng nhận ra cái bong mơ hồ đấy chính là nhà của hắn, ngôi nhà hắn sống suốt sáu năm liền từ khi quay về thời Trịnh-Nguyễn này.

Nhìn ngôi nhà gần ngay trước mặt, một vệt cười khổ hiện lên trên mặt Quang Anh.

_ Đã về muộn lâu thế này... Lát nữa không biết phải xin lỗi mọi người thế nào đây, chị Linh chắc lại làm um lên cho xem!?

Hắn rõ ràng đã hẹn với Thị Linh là sẽ về sớm, vậy mà bây giờ lại về muộn mất hơn một tiếng.

Về muộn như vậy làm hắn hơi rén,nghĩ đến khuôn mặt tức giận trẻ con của Thị Linh không giám bước chân vào nhà.

Binh ngay bên cạnh nghe thấy tiếng Quang Anh lầm bầm lầu bầu thì cười mỉm vỗ vai hắn.

_ Yên tâm, không có gì phải sợ, cái Linh nó lại bắt nạt mày thì tao với thầy lang khác nói hộ cho??

Quang Lắc đầu.

_ Cũng không cần nói hộ nhưng mà... Hửm?!

Quang Anh đang nói chuyện thì cau mày lại.

Hắn phát hiện một chuyện...Rất là lạ.

Tại sao --Trong nhà lại không có một tia sáng nào.

Rõ ràng hôm nay là sinh nhật Thị Linh, đáng nhẽ ra phải có đèn nến sáng trưng cùng tiếng nói cười chúc mừng rôm rả mới đúng, làm sao lại im thin thít cùng tối đen thế này.

Lúc Quang Anh đáng càu mày suy thì thì thầy lang ngồi sau hít lấy một hơi, hai đầu lông mày nhũng nhăn lại.

_Đây là...

Thầy lang trầm giọng.

_ Chả nhẽ là mùi máu tươi...?!

Thầy lang làm nghề thuốc hơn 20 năm, đối với mùi máu tươi cực quen thuộc, nhạy bén đến mức độ dù ở xa cũng có thể ngửi thấy.

Binh quay người lại hỏi.

_ Mùi máu? Mùi máu chỗ nào cơ!!?

Thầy lang dùng mũi ra sức hít hít vài cái, sau đấy sắc mặt vừa phúc tạp vừa hoảng sợ.

_ Mùi máu... Bay ra từ nhà ông phú hộ Lúy!!

Vừa nghe thầy lang nói xong câu này là hai mắt Quang Anh co rụt lại.

Hắn vội vàng nhảy xuống lưng trâu chạy thẳng vào trong nhà.

Con đường làng này Quang Anh đã đi mòn cả giày, dù không có đèn lồng soi sáng hắn cũng có thể chạy đến trước cửa nhà.

Vừa mới đẩy cửa đi vào thì một mùi khác thường đã phả thẳng vào mặt hắn.

Quang Anh không lạ lẫm gì mùi này, mấy tên giang hồ vừa bị hắn giết mấy hôm trước cùng trên thân thể hắn bây giờ cũng có mùi máu tươi này.

Cảm giác bất an trong người như đến cực hạn, trái tim trong ngực như muốn nhảy ra ngoài, Quanh Anh muốt nước bọt cố nén cảm giác này lại, hắn chạy vội vào trong nhà....

Binh cùng thầy lang thấy hắn chạy vào trong nhà thì cũng lập tức theo sau đi vào, hai người chỉ cách Quang Anh chùng một đoạn ngắn.

Đẩy ra cửa cổng, hai người đuổi theo đến sảnh chính trong nhà, cả hai đi qua con đường vào trong sảnh thì thấy Quang Anh như người mất hồn đứng trong sân.

Vì bây giờ hắn đang quay lưng nên hai người không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn được.

Mùi máu tươi cũng là tư nơi này tỏa ra, nồng nặc giống như bước vào lò mổ, khiến người ta suýt mất cả khứu giác.

Hai người trong lòng như có dự cảm bất thường nào nào đấy, vội tiến lên một bước đến bên cạnh Quang Anh.

Cảnh tượng mơ hồ trước mắt dần hiện ra, lúc nhìn rõ ràng thì trái tim hai người như bị bọp nghẹt lại, dù từng giết qua người như Binh hay cứu người như thầy lang đều bị dọa đứng chết chân tại chỗ.

Một cảnh máu me không khác gì trong lò mổ của đồ tể, có điều thay vì đầy đất là xác gia súc thì lại được thay thế bằng thi thể người.

Sàn nhà lát bằng đá đã mất đi màu sắc vốn có để chuyển thành màu đỏ tươi của máu.

Ánh trăng cùng ánh đèn lờ mờ soi sáng cảnh tượng kinh khủng trong nhà.

Thầy lang là người lớn tuổi nhất ở đây, tâm trí cũng trải qua nhiều sóng gió, lập tức quay sang hét lớn với Binh còn đang run sợ bên cạnh.

_ Nhanh... Mau đi gọi tất cả thầy lang trong làng tới đây nhanh, nhớ bảo họ mang theo hòm thuốc!!

Binh tỉnh hồn lại, lập tức quay người ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài cửa gọi thầy lang đến cứu người, trong làng chỉ có một thầy lang già cùng mấy học trò của lão, phải nhanh chóng tìm người tới, hai chân Binh chạy như bay, cảm giác như đây là lần chạy nhanh nhất trong đời.........

_ Cả nhà ơi...

Nhìn vào thi thể chất đầy dưới nền nhà, Quang Anh vẫn không thể tin vào mắt mình được, cả người hắn lung lay như sắp đổ,hai chân không còn cảm giác được mặt đất.

Trong đầu hắn như mất hồn, không còn nghe được thầy lang nói gì với Binh, hắn cảm nhận được có người nói chuyện nhưng não bộ không còn hiểu được những lời đấy có nghĩa gì, hoàn toàn không nghe rõ.

Quang Anh lết đôi chân của mình bước vào sảnh nhà đầy máu tươi phía trước.

_ Cả nhà ơi...!! Có ai còn sống không, trả lời con một tiếng đi, làm ơn trả lời con đi!! Làm ơn!!

Mặc dù đã cố gắng kiềm nén lại nhưng trong giọng nói của hắn vẫn không thể dấu nổi sự hoang mang cùng hoảng sợ, mỗi một chữ nói ra đều đang run rẩy.

_ Là.. Là... mày phải không...Trâu...

Quang Anh nhạy bén phát hiện được giọng nói yếu ớt này, là giọng của thằng Sứt.

Quang Anh vội vàng mượn ánh sáng cúi người tìm kiếm, lúc này phát hiện ra Sứt nằm một góc dưới sàn nhà.

Hắn lập tức quỳ xuống, hai tay luống cuống không biết đặt vào đâu, hắn không giám di chuyển Sứt quá mạnh, vì trời quá tôi nên hắn không biết vết thương của Sứt hiện tại thế nào,

Chỉ biết cả người nó dính đầy máu me, Sứt lúc này đang cực kì yếu ớt.

_ Thầy lang!! Thầy lang làm ơn cứu nó với!! Làm ơn mau cứu lấy bạn cháu!!

Thầy lang không nói hai lời lập tức chạy lại, không để ý sàn nhà máu me, hai đầu gối quỳ xuống kiểm tra vết thương cho Sứt, may mà hôm nay ông định đến khám cho ông Lúy nên có mang theo hòm thuốc, lập tức từ trong hòm lấy ra dược liệu cùng băng vải để cấp cứu.

_ Trâu... mày đừng lo...lo cho tao..

Sứt dùng giọng nói yếu ớt giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt mất nói với hắn..

_Xem...xem... trong nhà còn...còn ai cứu được nữa không...đi...mau...

Thầy lang bên cạnh đang cố gắng cứu chữa cho Sứt cũng gật đầu.

_ Mau đi xem những người khác đi ở đây một mình tôi lo được rồi.

Thấy hai người đều nói như vậy, Quang Anh cũng không già mồm cũng cái láo, hắn bước về phía trước, lật lên từng bộ thi thể chỉ mong tìm được thêm người còn sống.

Tiếc là người sống không tìm được, chỉ có mấy bộ thì thể thân thuộc nằm lành băng dưới sàn nhà, từng thân ảnh, từng con người thân quen,gắn bó suốt bao nhiêu năm cùng nhau bây giờ biến thành thi thể vô tri nằm dưới mặt đất..........

_ Thầy ơi...

Quang Anh cả người run rẩy, hai mắt rưng rưng nhìn một bộ thi thể,... không, phải là hai đoạn thân thể ở dưới chân.

Hai đoạn thân thể này chính là thầy của hắn, hào kiệt đất Yên Lãng - Nguyễn Văn Lúy.

Lúc này đã không toàn thây, thân thể thê thảm nằm im một chỗ.

Dù đã bị chém thành hai đoạn nhưng trong tay vẫn nắm chặt cậy gậy, hai mắt trợn trừng nhìn về trước mặt, đôi tay chống xuống đất như muốn tiếp tục đứng dậy xông về phía trước.

Bên cạnh là Nguyễn Bành trong bộ quần áo nho sĩ,... Lúc này cũng nằm trong vũng máu, thủ cấp gần như đứt lìa khỏi cổ.

Thị Lan trên lưng vẫn cắm mấy ngọn giáo, phía dưới còn ôm lấy hai đưa trẻ, chính là Thằng Cả cùng Thằng Hai, đứa lớn nhất cũng chưa đầy ba tuổi.

Tình cảnh này không khó để đoán ra Thị Lan dùng thân thể làm lá chắn che trở cho các con, hai đưa bé nhỏ nhất trong nhà.

Nhưng thân thể máu thịt phàm trần làm sao đỡ được ngọn giáo bằng sắt cứng.

Mấy cây giáo không chút trở ngại đâm xuyên qua thân thể thị, đâm xuống cả hai đưa trẻ được bảo vệ bên dưới, Đến lúc trút hơi thở cuối cùng thì hai tay thị vẫn không từ bỏ mà ôm chặt các con vào lòng.

Thị Linh trong tay còn nắm chặt cây trâm cài tóc mà hắn tặng vào sinh nhật năm ngoài, khuôn mặt xinh đẹp tinh nghịch, hay cười đùa vui vẻ như tiên nữ lém lỉnh lúc này đã không còn, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau như muốn vỡ ra, đôi mắt sáng như vì sao trên trời lúc này tràn đầy thù hận không thể nhắm lại được........

Binh lúc này đã dẫn thầy lang chạy đến,ông lão có tuổi bị hắn cõng trên lưng xông vào trong nhà, theo sau còn có hai học trò của thầy lang làng cầm theo hòm thuốc.

_ Đến rồi, thầy lang đến rồi!!

Binh hét lớn rồi đặt thầy lang xuống dưới sảnh,trên mặt vì gấp gáp chạy vội đã ướt đẫm mồ hôi.

Thầy lang làng dù cũng nhiều năm trong nghề nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng núi thây biển máu trước mắt cũng không khỏi bị dọa sợ, hai đứa học trò cầm hòm thuốc theo phía sau càng trục tiếp hơn, bị cảnh trước mặt dọa cho ngồi bết xuống đất, khuôn mặt không còn giọt máu.

Thầy lang huyện đang cấp cứu cho Sứt thấy có người đến thì lập tức hét lên.

_ Mau qua đây giúp một tay, có mang thuốc cầm máu không?!

_ Có!! Có!!

Thầy lang làng lập tức cầm hòm thuốc từ tay học trò chạy lại chỗ thầy lang huyện,

Hai không màng sàn nhà máu me lập tức quỳ người xuống cấp cứu.

Đây là người duy nhất còn sống trong nhà.