Chương 107:Xé Nhỏ Cùng Chia Tách.
Quang Anh lao vào đám lính, trong lúc hai chân như lò xò bật hết tốc lực lao về phía trước, hắn cũng lập tức tiến vào "toàn lực tập chung ".
Trong đầu lập tức có cảm giác trong sạch, không còn tạp niệm, não bộ tập chung phán đoán tốt hơn, suy nghĩ trở nên thông thuận khiến cho mọi thứ phía trước trong mắt hắn như chậm lại một nhịp, não bộ kết nối điều khiển cơ thể cùng tứ chi phối hợp.
Một tên bang chúng của Mãnh Hổ bang không thể ngờ được Quang Anh giám xông ngược lại về phái này, bước chân bị khựng lại.
Mặc dù hai tay còn vô ý thức cầm đao giơ đao lên, nhưng chẳng làm được gì cả, hắn cũng chẳng thể đỡ được một đòn của đối thủ,
Quang Anh vung lên một đao bổ đôi đầu tên bang chúng này, hắn cũng không quay đầu lại nhìn cái xác thể thảm đã bị bổ thành hình thù gì.
Hai chân lập tức di chuyển, eo vặn một cái, một đường "sa đao" chặt đứt đùi một tên lính, máu tươi chảy ồ ạt, tên lính đau đớn ôm chân không thể đứng lên được, chỉ một lát nữa sẽ mất máu mà chết.
Quang Anh nghiêng người né tránh một ngọn giáo đâm đến, một tay nắm lấy thân giáo, tay kia dùng sức nâng thanh trảm mã đao lên chém bay đầy tên này.
Chỉ một lúc thôi mà hắn đã loại bỏ được ba tên địch, Quang Anh xoay người, không chút do dự nào cầm trảm mã đao...bỏ chạy.
Hai chân cấp tốc lùi về phía sau, khoảng cách của hai bên lập tức được kéo dài ra một đoạn.
Hắn vẫn biết khả năng của mình đến đâu, hắn không thể đâm đầu lao vào giữa một trăm người để quần ẩu được, vậy nên hắn phải biến trận đấu này thành đơn đấu để có lợi cho hắn nhất.
Một trăm trận một đánh một!!
Trong lúc đối chiến cùng những anh em đồng môn, hắn đã ngộ ra được bí kíp phản kích khi bị hội đồng.
Đấy chính là phải liên tục di chuyển.
Không thể để kẻ địch bao vây, khi đấy những đòn tấn công liên miên từ bốn phương tám hướng đều đổ dồn vào một chỗ, nhất là tấn công sau lưng sẽ khiến hắn hoàn toàn không thể đỡ được hết
Liên tục di chuyển, không ngừng chạy nhảy kéo dài khoảng cách, biến đổi vị trí, đồng thời cũng kéo theo đội hình của đối thủ bị rối loạn, lợi dụng địa hình xé nhỏ số người, tạo cơ hội đơn đấu, xử lí trước một bộ phận.
Đây chính là lí do tại sao khi ở sân nhà Binh, hắn có thể đánh bại 5,6 người, nhưng khi lên đến 10 người lại không thể thắng được một lần nào cả, bởi vì sân quá nhỏ, không đủ không gian cho hắn di chuyển.
Đám lính thấy hắn xoay người bỏ chạy thì sững sờ trong giây lát, sau đấy lập tức hét lên đuổi theo.
_ Đứng lại!!
_Phản tặc!!
_ Đồ nhát gan!..................
Quang Anh không để ý tới lời chửi rủa của bọn lính.
Hai chân vẫn liên tục di chuyển, hai mắt luôn chú ý địa hình xung quanh để tìm nơi chiến đấu, khóe mắt cũng thỉnh thoảng quét phía sau lưng chú ý khoảng cách.
_ Ác tặc đứng lại!!
Một tên bang chúng Mãnh Hổ bang khổng biết từ lúc nào đã vòng được lên phái trước chặn đường hắn.
_ Ác tặc, Mãnh Hổ bang Trương B...
Quang Anh không rảnh đứng lại nghe tên này nói nhảm.
Sẵn đang đà xông lên, hắn cũng không dừng lại, dồn thêm sức lực vào đôi chân bật dài một bước.
Trảm mã đao vung lên, lưỡi đao lóe lên một cái đi, lưỡi thép đi vào từ tai phải rồi ra ngoài từ tai trái, đầu của tên này giống như quả dưa đỏ trắng bị cắt ngang làm đôi.
Quang Anh không giám dừng lại, hai chân vừa chạm đất lập tức di động...........
_ Đại nhân, hay là đi sang chỗ khác lánh một chút.
Phạm Văn Cống cúi người xuống nói nhỏ với Dương Văn Lễ.
Hiện giờ bên cạnh Dương Văn Lễ ngoại trừ Phạm Văn Cống ra chỉ còn một tên người hầu đáng run rẩy cầm cái lọng từ tay tên người hầu đã chết lúc nãy để che nắng cho chủ.
Bản thân Phạm Văn Cống không cho rằng dưới quân số chệch lêch cả trăm lần như thế này mà Quang Anh vẫn có thể thắng được.
Nhưng ánh mắt hắn vô ý quét về cái thi thể không đấu của tri huyện, cuối cùng vẫn là khuyên một câu cho thỏa đáng.
_ Đi đâu!!
Dương Văn Lễ vẫn còn nghiến răng nghiến lợi.
_Tên dân đen bần hèn này giám xúc phạm bản quan, ta phải tận mắt thấy hắn bị chém thành trăm mảnh, sau đấy lấy xác của hắn đút cho chó ăn.
Dương Văn Lễ không chỉ không đem lời nói của Phạm Văn Cống vào tai, trên mặt hắn còn hiện lên vẻ căm phẫn.
Bị một tên dân đen hèn hạ ám sát cùng xúc phạm, cả đời hắn đã bao giờ trải qua sỉ nhục như vậy.
Hắn phải ở chỗ này, tận mắt nhìn tên dân đen hỗn láo vì "cuồng ngôn" của mình mà phải trả giá thể thảm như thế nào.
Phạm Văn cống định nói thêm gì đấy, nhưng cuối cùng hắn lại im lặng.
Lời nói trong miệng biến thành thở dài.
Tri huyện đã chết, huyện Yên Lâm sắp đổi gió, hắn nếu muốn tiếp tục sống yên ổn, mang theo hơn trăm anh em kiếm cơm thì nhất định phải bám vào vị quan ngự sử này.
Hắn chỉ yên lặng nắm chặt hổ đầu đao trên tay, đứng bên cạnh bảo vệ Dương Văn Lễ, đồng thời hai mắt cũng dõi theo cuộc chiến của đám lính với Quang Anh cách đấy không xa...............
Quang Anh một bên chạy về phía trước nhưng khóe mắt vẫn chứ ý lấy động tĩnh của kẻ địch.
Một tên lính vì muốn lập công mà vội vàng lao lên trước, tên này cùng đồng bọn đã kéo ra một khoảng cách.
Quang Anh bỗng dừng chân, hắn không chạy lên phía trước nữa mà quay người lại.
Tên lính rõ ràng không ngờ được hành động chuyển hướng bất ngờ này.
Thấy Quang Anh đầy sát khí cầm đại đao xông lại, phản úng đầu tiên của hắn không phải là cầm giáo đâm về phía trước mà là chặn ngang thân giáo giơ lên trước người để phòng ngự.
Tuy là hai chân của tên lính muốn dừng lại ngay nhưng quán tính lại đẩy hắn về phía trước.
Thanh đại đao vung lên muốn bổ thẳng vào đầu hắn, tên lính còn đang nay mắn bản thân đã kịp dơ giáo lên phòng ngự.
Nhưng mà --- có tác dụng không?
Vẻ mặt vui mùng chưa duy trì được một giây, thanh trảm mã đao đã chém đứt cây giáo to gân bằng ba ngón tay, thế đao không trở ngại chút nào bổ đôi đầu tên lính, kéo xuống một đường rồi dừng lại ở giữa ngực.
Khuôn mặt bị bổ làm đôi của hắn trước khi chết vẫn duy trì vẻ mặt nhẹ nhõm lúc nãy.
Thanh đao bị các xương sườn của tên lính ép vào, khi Quang Anh muốn thu hồi binh khí thì bị kẹt lại, vô tình kéo theo cái xác đi cùng.
Phải nói thanh trảm mã đao ông thầy để lại không thẹn với danh bảo đao, kể cả có thanh đao thép khác cũng chưa chắc tốt được như vậy, vì tay nghề của thợ rèn làm nên thanh đao này quá tốt.
Ông thấy mua được nó với giá 20 lạng bạc đúng là quá hời.
Xương người không hề mềm một chút nào, cứng hơn gỗ và hợp chất canxi trong xương cũng cứng hơn đá cuội, với người luyện ngạch công thì xương càng chắc hơn.
Dựa vào hiệu xuất chém liên tục hơn chục người cúa hắn từ đầu đến giờ, nếu đổi thành một thanh đao bình thương thì đã bị xương người làm cho hỏng lỗ chỗ, thậm chí là gãy đôi đao cũng nên.
Nhưng rõ ràng trảm mã đao không như vậy, dù hắn liên tục chém người hay va chạm binh khí ở mọi góc độ thì trên thân trảm mã đao chỉ hiện lên 2,3 vết mẻ nhỏ bằng hạt gạo.
Nhưng có một điều chết dở ở chỗ, trảm mã đao cũng không thể tránh khỏi ảnh hưởng từ mỡ người.
Mỡ người dính trên thân đao làm đao cùn đi cực nhanh.
Rõ ràng ban đầu hắn có thể bổ đôi tên người hầu nhưng bây giờ lưỡi đao lại kẹt cứng trong lồng ngực của tên lính.
Binh khí của đám lính là giáo thì hắn không dùng thạo, đao trong tay bang chúng thì càng nát hơn, sợ rằng chém đc 3,4 người cũng hổng.
Không thể đổi binh khí, kẻ địch cũng càng không thể cho hắn thời gian đi bảo dưỡng lại đao.
Quang Anh bây giờ chỉ có thể dựa vào sức nặng cùng phần lưỡi chỗ khác chưa cùn của trảm mã đao để tiếp tục giết địch.
Hắn muốn giơ chân đạp vào cái xác để rút đao ra.
Một tên lính khác vừa theo kịp, thấy vậy nhân cơ hội dùng giáo chọc vào ngực hắn,
Quang Anh nghiêng người né tránh,sau đấy dùng nách kẹo lấy đầu giáo.
Đao vẫn nằm trong người tên kia, hắn chỉ còn cách tung một cú đấm thẳng vào thái dương tên lính.
Từ lúc học đao pháp thì hắn cũng không bỏ bê luyện tập quyền anh, bây giờ một cú đấm của hắn khi tung hết sức có thể lên tới 200 kg, đủ sức đấm chết con nghé con.
Nắm đấm to bằng cái bát đập thẳng vào đầu tên lính, tên này trên đầu chỉ có một cái mũ vải không có chút phòng ngự nào.
Lực cú đấm đánh vào tử huyệt lập tức xông thẳng vào não, phá hủy mạch máu, gây nên lập tức xuất huyết não ở phần mềm.
Mạch máu bị vỡ toác, não nứt ra khiến hai mắt tên này hiện lên màu đỏ máu, cả người nhũn ra dưới đất.
Não bị xuất huyết nặng như vậy, y học thời này hoàn toàn không có cách cứu chữa.
Quan Anh nhân lúc này cuối cũng cũng rút được đao ra.