Chương 106: Lấy Một Địch Trăm.

Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh

Chương 106: Lấy Một Địch Trăm.

Chương 106: Lấy Một Địch Trăm.

Phập!!!!!!!

Cảm giác lưỡi đao bổ ra da thịt, chặt đứt xương cốt truyền đến tay Quang Anh.

Máu tươi bắn tung tóe, thi thế bị bổ làm đôi nằm thê thảm dưới chân.

Sắc mặt Quang Anh lúc này cực kỳ khó coi.

Người vừa chết dưới đao của hắn...không phải Dương Văn Lễ-- Mà là tên người hầu đứng cầm lọng che nắng.

Sau Phạm Văn Cống, hắn là người thứ hai kịp phản ứng lại.

Cha hắn, mẹ hắn đều là người hầu trong phủ họ Dương, từ lúc hắn được đẻ ra đến giờ cũng lấy thân phận người hầu sống tới hiện tại.

Dương Văn Lễ cùng cha hắn là tri phủ Thiệu Thiên đều không phải người tốt lành gì.

Nếu công tử nhà họ Dương có mệnh hệ gì ngay trước mắt hắn thì không chỉ là hắn, mà cả cha mẹ của hắn đều sẽ phải chết theo.

Chính vì vậy khi thấy có thích khách đến hành thích Dương Văn Lễ thì hắn không chút do dự nào xông lên phía trước Dương Văn Lễ, lấy bản thân làm lá chắn, dùng tính mạng để hứng chịu một đao này.

Dù gì cũng sẽ chết, nếu hắn chết trước một bước thế này, có lẽ tri phủ sẽ vì hắn trung thành mà tha chết cho cha mẹ hắn.

_Khốn kiếp!!!

Quang Anh không biết trong đầu tên người hầu trước khi chết đã nghĩ gì, hắn cũng không rảnh quan tâm.

Quang Anh nghe thấy tiếng bước chân dồn dập bên tai, đã có bộ phận binh lính nghe thấy tiếng động lập tức chạy trở về, hắn không thể chậm trễ nữa.

Lúc này bên cạnh hắn có hai tên linh cầm giáo lao thẳng tới, hai tên này là hộ vệ đứng ngay gần đấy, chỉ đứng xa hơn hai tên lính ban đầu hắn giết một đoạn ngắn.

Hai cây giáo từ bên phải hắn đâm tới, Quang Anh vung đao hất văng đầu giáo sang một bên, đao trên tay vung lên một đường, lập tức có hai cái đầu lính cùng máu tươi bay ngược lên cao.

Quang Anh lại tiếp tục vung đao lên, Dương Văn Lễ chỉ cách hắn không đầy một mét, chỉ cần hắn trảm thành công một đao này là sẽ trả được thù.

Kenggggggg!!!

Nay khi đao của hắn chỉ còn cách đỉnh đầu của Dương Văn Lễ không đến một gang tay thì bất ngờ có một thanh hổ đầu đao cản lại đao của hắn.

Hổ đầu đao kê ngay kê phía dưới trảm mã đao, khiến đao của hắn không thể tiếp tục hạ xuống.

Người đỡ lấy một đao này của Quang Anh chính là Phạm Văn Cống, bang chủ Mãnh Hổ bang.

Phạm Văn Cống hai tay nắm chặt hổ đầu đao, vai trái kề sát vai phải của Quang Anh, quai hàm nghiến bành ra, hai mắt nhìn chằm chằm vào nhau.

Trảm mã đao không phải là nhẹ, lại thêm lực lượng của Quang Anh bổ xuống, nói không ngoa,cho dù đêm một tảng đá to ra cũng cũng thể bị bổ làm đôi.

Phạm Văn Cống vì chống đỡ một đao này mà hai tay nổi đầy gân xanh, vì vận sức quá lớn khiến cho mặt hắn đỏ như gấc chín.

Hét lớn một tiếng, Phạm Văn Cống dùng hết sức lực đầy lùi quang Anh ra lui lại mấy bước.

Hai con ngươi của Quang Anh có rụt lại.

Tại sao Phạm Văn Cống lại ở chỗ này, chẳng phải hắn đang bị bọn người thợ săn vây đánh ư!!?

Quang Anh vội vàng nhìn sang phía thợ săn.

Lúc này đã không còn ai đứng ở đấy nữa, chỉ còn lại sáu cái với xác tử trạng thê thảm nằm trên mặt đất.

Quang Anh không tin vào mắt mình, tại sao lại có thể nhanh như vậy.

Bỗng dưng hắn nhíu mày lại.

Hửm!!? ánh mắt hắn để ý thấy một điều kì lạ, tuy rằng tử trạng của mỗi người trong nhóm thợ săn đều cực kỳ thê thảm nhưng lại có cùng một điểm chung, trên đầu cùng quần áo đều dính lấy một loại bột trắng, nhìn kỹ càng còn có thể thấy hơi bốc khói nhẹ.

Phạm Văn Cống sau khi thành công chặn lại một đao cùng đẩy lùi Quang Anh cũng không ham chiến, hắn lập tức kéo Dương văn Lễ lùi lại.

_ Có thích khách!! Bảo vệ đại nhân!!!

Phạm Văn Cống gân cổ hét lên.

Cảm giác giọng của hắn có thể vang dội khắp cả Rừng Hươu, khiến cho động vật ăn cỏ nơi này giật mình chạy toán loạn.

Từ lúc lao ra ra ám sát đến bây giờ con chưa được nửa phút, quãng thời gian không ngắn cũng không dài.

Các binh lính lập tức từ bốn phương tám hướng, tốp năm tốp ba như đàn kiến về tổ, cấp tốc tập chung lại.

Chỉ một thoáng đã có hơn 40 binh lính cùng người của Mãnh Hổ bang tập hợp lại, số lượng còn không ngừng gia tăng.

_ Khốn kiếp!!!

Quang Anh lập tức xách đao xông lên.

Lúc này từ bên cạnh lại có ba tên bang chúng của Mãnh Hổ bang cầm đao từ bên cạnh xông lại phía hắn.

_ Cút hết đi!!

Long Thăng Hổ Giáng Loan Sa Sát!!

Trảm mã đao xoay tròn ba lần, ba đường đao lập tức để lại dưới mặt đất ba cỗ thi thể bay đầu nát ngực.

Quang Anh dùng Đao Xung Thiên xử lí lưu loát kẻ cản đường.

Chưa đợi hắn tiếp tục đi lên phía trước thì lại có hai người khác xông lên.

Lại hai ánh đao vung lên nhanh gọn, trên mặt nằm thêm hai cỗ thì thể không đầu.

_ Dùng tay lại!!

Ngay lúc này, âm thanh của Phạm Văn Cống vang lên bên tai Quanh Anh!!

Quang Anh theo âm thanh nhìn lại.

Cảnh tượng trước mắt làm con ngươi của hắn co rụt lại bằng lỗ kim.

Tai xung quanh Dương Văn Lễ đã đứng lít nhít binh lính cùng bang chúng.

Tuy năm người vừa nãy cản lại hắn không đến mười giây, nhưng tính thêm 30 giây lãng phí trong lần đầu ám sát đã là 40 giây.

40 giây không phải là ngắn, đã dủ để tất cả các hộ vệ tập hợp lại một chỗ.

Tuy rằng một phần hộ vệ lúc nãy đã bị xử lí, nhưng đừng quên số tổng số hộ vệ lên tới hơn một trăm người.

Vì vậy, tuy là ban đầu lúc mọi người lúc lẻn vào đã giết một nhóm nhỏ nhưng mà số hộ vệ bây giờ vẫn còn gần chín mươi người.

Tất cả lấy Dương Văn Lễ làm trung tâm để tập hợp lại thành một vòng tròn, từng thanh gương ngọn giáo chĩa thẳng về hướng Quang Anh.

Phạm Văn Cống đứng trong đám người, hai mắt nheo lại nhìn chằm chằm Quanh Anh.

_ Tay cầm trảm mã đao... thân thể lại khôi ngô như vậy, giữ lại tóc ngắn, trên mặt có một vết sẹo....

_...Ta nhận ra nhà ngươi...nhà ngươi chính là Nguyễn Quang Anh!!?Chính là người được mệnh danh là "tráng sĩ giết hổ"!!?

Hắn hừ lạnh một tiếng.

_ Nhà ngươi định đến đây trả thù cho người nhà??!! Thật ngu xuẩn!! Nhà ngươi có biết bản thân đã phạm vào tội đại nghịch bất đạo!!? Không những giết chết quan tri huyện lại còn có ý đồ ám sát ngự sử đại nhân, đây chính là tội tạo phản!!Dù có chu di tam tộc, bằm thây trăm mảnh cũng không hết tội, còn không bỏ đao xuống đầu hàng!!?

Quang Anh không để ý đến Phạm Văn Cống đang to mồm ồn ào.

Ánh mắt hắn có hơi lạch sang một bên, Quang Anh nhìn về thi thể của đám người thợ săn nằm cách đấy không xa.

Nếu như đám người thợ săn có thể tranh thủ thêm được một giây nữa là hắn có thể bổ đôi đầu của Dương Văn Lễ, nhưng hắn cũng không trách đám người thợ săn.

Hắn biết, bọn họ đều đã cố gắng hết sức tranh thủ cơ hội cho hắn.

Thợ săn cùng mọi người đều có người thân bị chết dưới tay Dương Văn Lễ, sự thù hận của bọn hắn chắc chắn không ít hơn bản thân, chính vì vậy dù mạo hiểm mất đi tính mạng, mang danh tạo phản cũng không ngần ngại tham gia ám sát Dương Văn Lễ để báo thù-- Bọn hắn tuyệt đối không hề có chuyện nương tay được, có lẽ do Phạm Văn Cống mạnh ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người.

Quang Anh di chuyển lại ánh mắt về trước mặt.

Gần một trăm mũi gươm ngọn giáo đang chỉ thẳng vào người của hắn.

Từng thanh vũ khí giống như một khu rừng phản chiếu ra ánh sáng kim thiết khiến người ta phải nheo mắt lại.

Không hiểu lúc này tại sao Quang Anh lại nhớ đến lần đầu tiên ông Lúy dậy võ cho hắn.

Quãng thời gian sáu năm được ông Lúy cưu mang có lẽ là một trong những ký ức hạnh phúc nhất của hắn, có lẽ hắn đã hoàn toàn coi đấy là nhà của mình, coi ông Lúy như cha, mọi người trong nhà với hắn cũng giống như anh em trong gia đình.Đấy chính là những ký ức tươi đẹp của hắn trước khi cả nhà bị họa diệt môn từ Dương Văn Lễ, lúc đấy mỗi ngày của hắn đều rất vui vẻ, giống như thực sự được quay trở về tuổi thơ vậy.

Chỉ là nhớ đến những kí ức này cũng khiến cho khóe miệng của Quang Anh hiện lên một chút mỉm cười.

Gia đình của hắn, tuổi thơ thứ hai của hắn, tất cả chỉ trong một đêm đã bị Dương Văn Lễ phá hủy.

Phạm Văn Cống thấy Quang Anh không để ý tới mình thì thẹn quá hóa giận.

_ Nguyễn Quang Anh!! Đừng tưởng rằng có cái danh "tráng sĩ giết hổ" mà tưởng bản thân vô địch thiên hạ, dù nhà ngươi có mọc ra ba đầu sáu tay cũng đừng hòng thoát được khỏi đây!!

_....Nếu không muốn mang lấy ô danh tạo phản xuống dưới địa phủ thì mau lập tức đầu hàng!! Ta sẽ xin đại nhân cho ngươi được chết có sĩ diện một chút!!

Quang Anh hai mắt nhìn chằm chằm vào Dương Văn Lễ.

_ Tạo phản?? Như thế nào là tạo phản?? Dương Văn Lễ thân là mệnh quan triều đình, lại mượn uy danh dòng họ làm trò đồi bại man rợ, ngươi có xứng với bộ quan phục đang mặc trên người hay không. Nếu nói là tạo phản, nhà ngươi mượn danh nghĩa của triều đình để vu lợi cá nhân, coi mạng người như cỏ rác,khiến dân chúng oán thán triều đình mới là tạo phản, tội của người dù chết cũng không rửa sạch được.

Dù trước mặt là rừng gươm mũi giáo, Quang Anh vẫn không hề lùi bước chút nào, trảm mã đao chỉ thẳng về phía trước.

_... Ta hôm nay có mặt ở đây thứ nhất để trả thù nhà, thứ hai chính là cắt cái đầu chó trên cổ nhà ngươi xuống để tế cho những người bị ngươi hại chết!!!

_ Kẻ nào có gan cản ta thì bước lên đây, đầu của Dương Văn Lễ, hôm nay chắc chắn ta phải trảm xuống!!!

Sát khí thấu xương từ trên người hắn tỏa ra khiến cho gần một trăm tên hộ vệ khổng hỏi lùi lại một bước.

Phạm Văn Cống thấy sắc mặt Dương Văn Lễ đã cực kỳ âm trầm.

_Hừ!!Nói đạo lí hay lắm, nhà người không thử nhìn xem bản thân đang ở đâu?!! Đừng tưởng rằng cầm một thanh đại đao là không ai bì được, ngươi nghĩ mình là Phù Đổng Thiên Vương chắc!!?

Phạm Văn Cống lập tức cao giọng hét lên.

_ Tất cả nghe lệnh, bắt lấy tên phản tặc này lại, bầm thây ra trăm mảnh trả thù cho "tri huyện đại nhân"!!

Phạm Văn Cống vừa dứt lời, hơn một trăm người lấy bang chúng của Mãnh Hổ bang xông lên trước tiên, binh lính còn lại thấy vậy bao quát cả những người hoảng sợ hay không cũng lập tức theo sau xông lên.

Đối mặt với gần một trăm người ào ào như nước lũ xông lên, hai mắt Quang Anh không hề có chút sợ hãi nào.

Hai táy hắn nắm thật chặt trảm mã đao, cả người không lùi mà tiến, một mình xông vào đội quân trăm người.