Chương 105: Lẻn Vào Ám Sát.
Rừng Hươu là một khu rừng yên tĩnh cùng xanh tươi -- Đáng nhẽ là như vậy.
Rưng Hươu hôm này phải đón một đám khách xa lạ không mời mà tới, khung cảnh vốn yên bình bị làm cho náo nhiệt, ồn ào.
Tri huyện cùng Dương Văn Lễ dùng miếng vải bông trải lên một tảng đá làm ghế ngồi đối diện nhau, ở giữa là một bàn trà nhỏ bằng gỗ, bên cạnh là Phạm Văn Cống đang đứng một bên làm thị vệ.
Cách đấy không xa có một con hươu bị Dương Văn Lễ dùng nỏ bắn chết đang gác lên đống lửa nướng vàng ươm.
Tri huyện cầm chén trà vừa nấu xong đưa lên miệng uống một hụm nhỏ, trên trên khuôn mặt thở ra một hơi nhẹ nhàng.
_ Ngài ngự sử quả nhiên tài không đợi tuổi, văn võ xong toàn, chỉ cần một mũi tên đã bắn trúng con mồi, bách phát bách trúng, quả đúng là nhân tài của triều đình.
Tri huyện vì leo lên cái chân của dòng họ Nam Xương Hầu chấp nhận hi sinh luôn cả cái sĩ diện, từng lời hoa mỹ bắn ra khỏi miệng như hát rap.
Kinh nghiệm nịnh bợ mười mấy năm làm quan khiến cho người vốn đã sống trong ton hót từ nhỏ đến lớn như Dương Văn Lễ cũng thấy hài lòng cực kỳ.
Tri huyện thấy quan ngự sử vui vẻ như vậy thì duỗi cổ nói nhỏ.
_ Ngự sử đại nhân, ngài thấy hai người đêm qua hạ quan chuẩn bị cho ngài như thế nào?
Dương Văn Lễ nghe vậy thì hài lòng gật đầu.
_ Được lắm, ta không ngờ tri huyện nhà ngươi lại biết làm việc như thế, chuyến này trở về ta sẽ báo lên Bộ Lại trọng thưởng cho nhà ngươi.
_ Đội ơn đại nhân, đội ơn đại nhân!!
Tri huyện nghe vậy thì mừng rỡ khôn siết, hắn biết bản thân đã thành công được một bước, chỉ cần thành công lấy được niền vui của quan ngự sử thì việc bám vào dòng họ Nam Xương Hầu chỉ là vấn đề thời gian.
Hắn biết Dương Văn Lễ có sở thích quái dị là hãm hiếp con nhà lành, vậy nên tối qua đã bí mật cho người của Mãnh Hổ bang dưới tay Phạm Văn Cống bắt lấy hai cô gái xinh đẹp còn chưa gả chồng về huyện nha, sau đấy cho hai cô gái uống thuốc kích dục rồi đưa vào phòng Dương Văn Lễ.
Tri huyện là một tay già đời, Dương Văn Lễ có thể thân phận cao quý hơn hắn nhưng nói về cách thỏa mãn dục vọng cùng thú vui lạ lẫm thì năm Dương Văn Lễ cũng không bằng một mình tri huyện hắn.
Hai cô gái sau khi tỉnh lại thì không chịu nổi ô nhục đã nhảy xuống giếng tự tử.
Người nhà hai cô gái không biết tri huyện chính là chủ mưu trực tiếp hại chết con gái nên sáng sớm đã đến huyện nha khóc lóc báo án.
Hai gia đình chỉ là bình dân, đến cả cửa huyện nha còn không vào được, bị ngăn lại ở bên ngoài gáo khóc đến tận trưa mới bất lực bỏ về.
Tri huyện đối với việc này chỉ phủi tay một cái rồi hất ra khỏi đầu, chỉ cần con đường thăng quan của hắn được suôn sẻ thì dăm ba cái mạng của dân đen có đáng là gì, dù cho nhiều hơn nữa cũng không khiến tri huyện nháy mắt một cái.
Phạm Văn Cống đứng bên cạnh nghe rõ ràng từng câu chữ hai người nói với nhau, nhưng hắn chỉ đứng yên một chỗ giả vờ như không nghe thấy gì, người không biết còn tưởng hắn thực sự là hộ vệ lâu năm.
Mọi người chỉ nghĩ hắn là tên võ nhân lỗ mãng thổ thiên, nhưng không ai biết trong lòng hắn cất giấu một giã tâm, chính vì vậy hắn mới cùng tri huyện quyết tâm leo lên gia tộc họ Dương của Nam Xương Hầu.
Phạm Văn Cống giả vờ điếc vì hắn cũng cần tiền, con người hắn suất thân bần hèn, dựa vào thanh đao trong tay cùng cái đầu trên cổ mở một đường máu sáng lập ra Mãnh Hổ bang, hắn là người biết giá trị của tiền bạc, hắn đã chịu đủ tủi nhục trong đời, bây giờ hắn chỉ muốn có thêm thật nhiều tiền và quyền, lúc đấy không ai có thể khi nhục hắn nữa.
Hiện tại bên cạnh chỉ có mỗi mình hắn cùng hai tên lính khác đứng canh, cùng hai tên người hầu đang đứng cầm lọng che nắng cho hai quan, những tên lính khác thì tản ra khắp nơi trông coi đề phòng có thú dữ hoặc đạo tặc tới gần................
Ngáp ~
Một tên lính râu dài nhàm chán ngáp lấy một cái, đứng bên cạnh hắn là một tên lính khá trẻ tuổi hơn.
_ Tao với mày đứng ở đây bao lâu rồi.
Hai người bọn hắn chính là một phần nhỏ trong số một trăm binh lính đi theo bảo vệ Dương Văn Lễ cùng tri huyện.
Lúc hai người dừng lại nghỉ ngơi cũng là lúc bọn hắn tản ra xung quanh để canh phòng.
Tên lính trẻ tuổi nhìn mặt trời rồi trả lời.
_ Chắc cũng được hơn hai cây nhang rồi (30 phút).
Vừa dứt lời thì tên râu quai nón thở dài một tiếng nữa.
_ Tao cũng không hiểu được... Ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này thì có cái gì mà phải canh trừng? Chả con thú nào giám xông lại nơi có nhiều người thế này cả, cần gì phải mất công sắp xếp người đề phòng?!!
_ Nhưng mà mọi người nói là phải đề phòng thích khách!!
Người trẻ tuổi đáp lời.
_ Thích khách??!
Trên râu dài cười khểnh một cái.
_ Làm gì có thích khách nào giám đên sám sát hai vị đại quan được cả trăm binh lính bảo vệ thế này?!
Tên râu dài thấm thía nói.
_ Bởi vậy tao mới nói mày trẻ tuổi, người ta nói gì cũng tin, phải biết dùng cái đầu mà nghĩ.
Người trẻ tuổi nghĩ thấy tên râu dài nói cũng có lí, làm gì có thích khách nào giám xông vào đây, hắn điều chỉnh trọng tâm từ bên trái sang chân phải, cho chân trái đang mỏi nhừ được nghỉ ngơi trong chốc lát.
Nhưng trong lòng hắn vẫn có chút băn khoăn nói với tên râu dài.
_ Nhưng mà "lỡ như"thì sao??
Tên râu dài chẹp miệng một cái.
_ Nói thì nói thế.... mà thôi, không noi cái này nữa, tao buồn đái quá, mày đứng đây chông cho tao đi đái một lúc đã.
Người trẻ tuổi nhíu mày hơi lo lắng.
_ Để có người biết anh tự ý rời bỏ vị trí canh gác là bị phạt nửa tháng lương đấy.
_Yên trí, tao đi đái một lúc rồi quay lại ngay.
Nói rồi đi ra sau một cái cây to cách đây không xa xả nước.
Còn người trẻ tuổi tiếp tục cầm giáo đúng đấy trông coi.
Bởi vì râu dài đi ra chỗ khác đái nên làm cho người trẻ tuổi cảm thấy hơi im ắng.
Ngay lúc này tên lính trẻ tuổi bỗng nghe thấy một tiếng kêu kỳ là của tên râu dài vang lên.
_ Có chuyện gì đấy??
Tên trẻ tuổi quay sang chỗ tên râu dài hỏi, hắn đợi một lúc không có ai trả lời thì bèn đi qua nhìn xem.
Nhưng thay vì nhìn thấy tên râu dài đáng đứng vệ sinh thì cảnh tưởng trước mắt của tên lính trẻ tuổi nhìn thấy lại cực kỳ kinh khủng.
Tên râu dài hiện tại ngã ngửa trên đất, phần động mạch cổ đã bị cắt ra một lỗ hổng khiến máu chảy tung tóe, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ quần áo của hắn.
Chỉ cần là người bình thường nhìn thấy cảnh này cũng biết là trên râu dài dù chưa chết nhưng cũng cách cái chết không xa.
Hai mắt của hắn trợn trừng, trên khuôn mặt vẫn còn lưu lại vẻ hoảng sợ cùng mờ mịt.
Tên lính trẻ tuổi bị cảnh tượng trước mặt dọa cho nhũn cả chân.
Hắn ngã ngồi xuống đất, cả người run rẩy.
Hắn lập tức mở miệng hét lên.
_ C..
Tiếc là lúc hắn vừa mở miệng ra, còn chưa kịp hét được câu nào thì một bàn tay từ phía sau đã bịt kín miệng hắn lại.
Tên lính trẻ tuổi trợn mắt,đang lúc hắn chuẩn bị giãy dụa để thoát khỏi bàn tay thì có một con dao găm kề sát cổ hắn, con dao vạch một cái.
Tên lính trẻ tuổi bỗng cảm thấy vị trí bị con dao vạnh ra có cảm giác mát lạnh cùng đau xót, tuy vì thị giác nên hắn không thể nhìn thấy được phía dưới nhưng hắn có thể cẩm nhận được cổ của hắn vừa bị vật sắc nhọn cứa đứt.
Dòng máu ấm nóng điên cuồng chảy ra, ướt sũng cả vạt áo đằng trước.
Tên này muốn dùng chút sinh mạng cuối cùng của bản thân để hét lớn lên, tiếc là bàn tay phía sau vẫn gắt gao bịt chặt miệng làm hắn không phát ra được bất cứ âm thanh nào.
Dòng máu chảy ra mạng theo sinh lực của hắn, chẳng mấy chốc tên lính ngùng dãy dụa, hai mắt cũng dần tan rã.
Hắn đã chết.
Chủ nhân của bàn tay cẩn thận xác nhận tên lính này không còn sống nữa, sau đó mới từ từ đặt hắn nằm xuống đất....
Quang Anh xác nhận cả hai tên lính đều đã chết nhưng hắn vẫn không giám thư giãn, cầm lấy một miếng vải lau sạch vết máu trên con dao găm.
Sau đấy cẩn thận nhìn về phía một tên lính cách đấy không xa quay lưng về phía hắn.
Quang Anh trên lưng vác trảm mã đao được bọc trong một cái chiếu, trong tay cầm một con dao găm vẫn còn dính máu, cả người hắn cẩn thận tiến lên phía trước.
Bụng hóp lại, hai chân nhẹ nhàng di chuyển không gây ra chút tiếng động nào, trên tay cầm lấy con dao găm, từ từ tiến tới sau lưng tên lính.
Lại lặp lại chiêu cũ, một tay che miệng, một tay cầm dao cứa đứt cổ tên lính này.
Quang Anh đợi cho tên lính triệt để chết mất mới nhẹ nhàng không một tiếng động đặt cái xác xuống đất.
Hắn đưa một tay ra sau lưng làm một ám hiệu, không đợi để tay xuống thì đám người thợ săn lập tức nhẹ nhàng từ bụi cây gần đấy tiến đến.
Thợ săn nhẹ giọng nói.
_ Căn cứ theo quãng đường thì chúng ta đã gần đến nơi rồi.
Sau khi phán đoán ra vị trí nghỉ ngơi của Dương Văn Lễ cùng tri huyện thì thợ săn đã bằng trí nhớ của bản thân vẻ ra một tấm bản đồ thể hiện rõ vị trí canh phòng của từng người, sợ mọi người xem không hiểu, hắn ta còn cẩn thận giảng giải ra từng chi tiết, cùng với một con đường dễ dàng nhất để thâm nhập vào.
Bởi vậy quá trỉnh lẻn vào so với Quang Anh tưởng tượng còn đơn giản hơn nhiều.
Một nguyên nhân khác nữa khiến bọn hắn dễ dàng lẻn vào sâu như vậy chính là do bọn lính quá mức lơ là.
Cơ hồ là trong đầu rất nhiều người đều nghĩ rằng sẽ không có kẻ nào giám lẻn vào ám sát nên đều cực kỳ lơ là cảnh giác.
Có người đứng ngẩn ngơ, có người ngồi nghỉ chân, kể cả trực tiếp ngủ gật cũng có.
Cũng may mà đám người này thư dãn như vậy mới khiến bọn hắn dễ dàng vào được tới đây.
Rừng Hươu có rất nhiều bụi cây rậm rạp cùng cao lớn, bọn hắn chỉ cần mượn bụi cây để ẩn nấp là có thể tiến lên phía trước.
"Ngừng "
Thợ săn đi phái trước dẫn đước bỗng giơ tay ra hiệu cho mọi người dừng lại.
Quang Anh tưởng là phía trước lại có binh lính canh phòng, hắn đang định tiến lên xử lí thì thợ săn trầm giọng nói.
_Mục tiêu... Ngay phía trước...
Mọi người nghe được câu này thì trong lòng không hẹn đánh "thịch" một cái.
Tiếp tục nhẹ nhàng tiến về phía trước, Quang Anh khẽ đẩy lùm cây trước mặt ra một khe hở.
Nhìn xuyên qua khe hở này, hắn thấy Dương Văn Lễ cùng tri huyện đang nhàn nhã ngồi uống trà ở trước mặt.
Đúng như trên tấm bản đồ thợ săn vẽ, bên cạnh hai người lúc này tính cả Phạm Văn Cống ra thì chỉ còn ba người đứng bảo vệ, trong đấy còn có hai tên người hầu cầm lọng che nắng.
_ Thợ Săn!!
Quang Anh nhỏ giọng hỏi.
_ Bây giờ phải làm thế nào?
Mọi người nghe hắn nói vậy thì nhao nhao nhìn về phía thợ săn.
Bởi vì thợ săn là người thông thuộc bản đồ cùng có từng làm ở phủ nha, đã có kinh nghiệm lãnh đạo cùng chỉ huy nên bọn hắn đã thống nhất, trong hành động lần này mọi người đều nghe theo sự sắp xếp của thợ săn.
Thợ săn ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
_ Mặt Sẹo,ngoại trừ Phạm Văn Cống, ngươi có nắm chắc trong thời gian ngắn sử lí được hai tên lính kia không?
Quang Anh nhìn vị trí của hai tên lính đang đứng, hắn thoáng nghĩ một cái rồi gật đầu.
_ Chắc chắn!!
_ Rất tốt!!
Thợ săn trầm giọng.
_Trong đám người bảo vệ thì Phạm Văn Cống chắc chắn là kẻ khó nhai nhất.Vậy nên trừ Mặt Sẹo ra, tất cả mọi người, bao gồm cả ta sẽ xông lên tấn công Phạm Văn Cống. Ta cũng không nắm chắc có thể lập tức giết tên này nhưng Ít ra phải giữ chân được hắn lại.
Thợ săn quay đầu lại phía Quang Anh.
_Còn Mặt Sẹo, nhà người phụ trách chém giết hai tên lính. Đồng thời, cũng đích thân chém đầu Dương Văn Lễ, trong lúc này bọn ta sẽ giúp ngươi lo phần Phạm Văn Cống.
Quang Anh gật đầu.
_ Ta hiểu rồi!!
Kế hoạch của thợ săn rất đơn giản.
Từ gồm hắn cùng một đám người võ nghệ cao thấp không đều là đao, chột, râu xồm, anh em ngư phủ tổng cộng sáu người đi tấn công Phạm Văn Cống.
Bản thân Quang Anh có võ nghệ mạnh nhất sẽ giải quyết hai tên lính cùng mục tiêu.
Sau khi Quang Anh lên tiếng thì những người khác cũng lần lượt gật đầu đồng ý kế hoạch này.
_ Đã mọi người đều đồng ý...
Thợ săn đưa tay xuống bên hông, từ từ rút cây rìu ra.
_...Sau khi ta đếm đến ba, ngoại trừ Mặt Sẹo ra, mọi người theo sát ta hành động. Mặt Sẹo, nhớ lấy mục tiêu của ngươi là Dương Văn Lễ, mặc kệ bọn ta có chuyện gì cũng không cần để ý...
_...Mặt Sẹo, cơ hội báo thù thành hai bại, đều nhờ ngươi.
Quang Anh gật đầu.
_ Ta đã biết!!
Hắn từ từ gỡ thanh trảm mã đao trên lưng xuống, sau tấm chiếu cũ kỹ là thanh đao thép to lớn đã từng tắm máu hằng trăm kẻ thù, tản mắt ra sát khí khiếp người.
Mặc cho trái tim đang đập thình thịch cùng mồ hôi tuôn ra ướt đẫm tay chân,những người khác cũng lần lượt lấy ra vũ khí của bản thân chuẩn bị xông lên.
Bắt đầu đếm ngược.
"3"
Thợ săn bắt đầu siết chặt cây rìu trên tay.
"2"
Mọi người bắt đầu dồn sức lục xuống chân.
"1!!"
Thợ săn trực tiếp đem số một hét ra, giống như dùng hết tất cả sức lực rống lên một tiếng này.
Tiếng hét của thợ săn vừa dứt, mọi người đạp chân một cái, thân thể giống như mũi tên xông ra khỏi lùm cây.
Đám người thợ săn mục tiêu là Phạm Văn Cống.
Còn Quang Anh thẳng tắp phóng tới tri huyện cùng Dương Văn Lễ.
Tại lúc bọn hắn vừa mới xông ra, ngoại trừ Phạm Văn Cống là người phản ứng đầu tiên ra, những người khác trực tiếp bị bất ngờ đến ngây người.
Phạm Văn Cống lập tức hét lớn lên.
_ Có thích khách!!! Bảo vệ hai vị đại nhân!!
Trong lúc hét lên, hai tay cũng không trậm trễ mà rút từ bên hông ra một thanh hổ đầu đao.
Quang Anh nghe được bên cạnh mình tiếng kim thiết giao nhau, hắn biết đây là âm thanh mà đám người thợ săn quần chiến với Phạm Văn Cống.
Quang Anh không quay đầu lại nhìn đám người chiến đấu.
Mục tiêu của hắn chỉ có tri huyện cùng Dương Văn Lễ.
Hộ vệ chỉ có ba người, Phạm Văn Cống đã bị cản lại, trước mặt hắn chỉ còn lại hai tên lính cầm giáo xông lên.
Lạc Mã Bàng Phi Lai Cấp Thích.
Ánh đao rít lên, hai tên lính lập tức bị phanh ngực mổ bụng, cả người bị chém bay ngược ra sau như tấm vải rách.
Hai tên này đến cả bước chân của hắn cũng không ngăn lại được một giây.
Tri huyện cùng Dương Văn Lễ ngồi đối diện nhau.
Xui cho tri huyện là hắn lại đưa lưng về phía Quang Anh, bản thân giống như trướng ngại vật che chắn cho Dương Văn Lễ.
Trảm mã đao lại rít lên thêm một lần nữa.
Máu tươi tung bay, một cái đầu bị vẩy lên cao.
Tri huyện đến chết thì trên mặt vẫn mang theo vẻ nghi hoặc cùng kinh ngạc, hắn không thể hiểu được bản thân đang yên lành ngồi uống trà,nịnh hót thì bị người từ đâu xông ra trảm thủ.
Sau khi giết chết hai tên lính cùng tri huyện thì Quang Anh đã thuận lợi đi đến trước mặt Dưỡng Văn Lễ.
_ Chết mẹ mày đi!!!
Quang Anh hai tay giơ đao lên quá đỉnh đầu, thẳng tắp bổ vào khuôn mặt mập mạp còn đang mờ mịt của Dưỡng Văn Lễ.
Kenggg!!!