Chương 104: Kế Hoạch Tác Chiến.
Trong miếu có năm người, một tên râu xồm cầm theo đao, một tên khác cũng ôm thanh đao ăn mặc giống hiệp khách, một người chột một mắt trong tay cầm kiếm,hai người còn lại giống như là anh em, trên tay mỗi người cầm theo một thanh xiên cá.
Tên thợ săn chỉ vào từng người giới thiệu mọi người cho Quang Anh.
_ Giới thiệu cho ngươi, tên có râu này gọi là Râu Xồm, tên cầm đao này gọi là Đao, gã này là Chột, còn hai người này là anh em Ngư Phủ.
Quang Anh nhíu mày.
_ Gọi nhau bằng biệt danh?
Thợ săn gật đầu.
_ Bèo nước gắp nhau, không cần biết tên!
Quang Anh nghiêng đầu.
_Vậy nhà ngươi gọi là Thợ Săn, còn ta là Mặt Sẹo?
_ Tùy nhà ngươi muốn gọi thế nào cũng được!!
Quang Anh nhún vai, dù sao cũng chỉ là biệt danh để gọi.
Thợ săn lấy trong người ra một tờ giấy trải xuống đất, mọi người thấy vậy lập tức xúm vào.
_Theo thông tin ta tìm hiểu được thì tên khốn Dương Văn Lễ đã đến huyện, ngày mai hắn sẽ cùng tri huyện đi ra ngoài săn bắn, tên này từ khi làm quan đến bây giờ rất ít khi đi ra ngoài xa đến vậy, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì không biết được bao giờ mới gặp được lần tiếp theo.
Mọi người đều biết phải nắm chắc cơ hội này.
Dương Văn Lễ tội ác nhiều vô số, người muốn giết hắn đếm cũng không hết nhưng kẻ ác sống dai,hắn lại là con của tri phủ Thiệu Thiên, trong thành phủ ít nhất cũng có hơn 1000 lính thủ thành, trong dinh thự của tri phủ nếu tính cả gia đinh cùng binh lính canh phòng cũng không dưới hai trăm người, xông vào trong thành phủ định giết tên này là điều không thể, chỉ sợ chưa nhìn thấy mặt của kẻ thù đã bị binh lính xiên chết.
Nhiều người cũng từng chọn cách lẻn vào phủ hoặc giả làm người bán hàng đi đường để ám sát nhưng không ngoại lệ đều thất bại, nếu dễ dàng như thế thì tên ác ôn này đã không sống đến tận bây giờ.
Bên cạnh hắn lúc nào cũng có người đi theo bảo vệ,đây đều là người của tri phủ chọn ra để bảo vệ cho Dương Văn Lễ, những người này bởi vì đều có người nhà trong phủ Thiệu Thiên nên chỉ cần gặp nguy hiểm là những người này sẵn sàng xả thân bảo vệ cho hắn nếu không muốn người nhà gặp nguy hiểm.
Từ khi Dương Văn Lễ nhờ quyền lực của dòng họ lấy được chức quan giám sát ngự sử thì số người đi theo bảo vệ hắn cũng biến thành hơn 50 người, ngoại trừ đi xuống huyện ra thì càng ít ra ngoài.
Ngay cả những quan tam, tứ phẩm đi ra ngoài cũng không long trọng như thế này, đây đều là do quan tri phủ vì lo cho thằng con trai độc đinh trong nhà làm nhiều việc ác ra sợ ra đường có ngày bị giết nên đã cắt giảm linh thủ thành trong phủ để bảo vệ cho con trai.
Nếu đổi thành ám sát trong huyện thì không cần mười lăm phút sẽ có lính trong huyện đến tiếp ứng, tính trung bình mỗi huyện có từ 150-200 lính, thì bọn hắn nếu trong 15 phút không kịp giết Dương Văn Lễ rồi thoát đi thì cũng cầm chắc cái chết.
Bỏi vậy cơ hội lần này chắc chắn không thể bỏ qua được.
Thợ săn chỉ vào một chỗ trên tấm bản đồ.
_Đây là "rừng hươu ", nơi này rất hay có đàn hươu qua lại, địa hình cũng không quá khó đi, tri huyện rất đến chỗ này đi săn nên ta đoán lần này hắn cũng sẽ dẫn Dương Văn Lễ đến nơi đây.
Tấm bản đồ này là do thợ săn vẽ, hắn từ bé đến lớn đã đã săn bắn ở đấy mười mấy năm, địa hình nắm rõ như lòng bàn tay.
Tên Chột nhíu mày.
_ Lần này bọn hắn có bao nhiêu lính đi cùng đi cùng?
Thợ săn liếc nhìn mọi người.
_ Có một người bạn làm việc ở huyện nha, theo như lời hắn bảo thì lần này trừ 50 người của Dương Văn Lễ ra thì trong huyện có 30 người đi theo, bang chủ của Mãnh Hổ bang cũng góp thêm vào 20 người nữa, tổng cộng là tròn một trăm người.
Từ sau lần trở về từ làng Yên Lãng thì không biết Phạm Văn Cống đã nói gì với tri huyện, chỉ biết bây giờ hắn ta đã trở thành cách tay phải của tri huyện, hai người lúc nào cũng như hình với bóng.
_Một..Một trăm người!!?
Hai anh em ngư phủ khiếp sợ thốt lên.
Mọi người ở đây đều là người có thù với Dương Văn Lễ do tên thợ săn tìm đến rồi tập hợp lại, suốt một tháng này ngoại trừ tìm được Quang Anh ra thì hắn vẫn tiếp tục không ngừng nghỉ tìm thêm người khác để nhập bọn.
Số người bị Dương Văn Lễ hại có rất nhiều nhưng để tìm được người dám ám sát mệnh quan triều đình mà lại có võ nghệ cao siêu thì đúng là không có mấy.
Thợ săn từ ngày cha hắn vì lỡ chặn đường mà bị Dương Văn Lễ cho người đánh chết thì bắt đầu lên kế hoạch trả thù, tiếc là sau khi tìm được Quang Anh thì một tháng này hắn không thể tìm thêm được người nào khác phù hợp để nhập bọn.
Nói cách khác, bọn hắn phải lấy bảy người ít ỏi để đi đánh bại một trăm người.
Tuy đã chuẩn bị tâm lí rồi nhưng nghĩ đến phải đối mặt số lượng kẻ thù nhiều hơn mười bốn lần cũng khiến mọi người rùng mình một cái.
Thế giới này rõ ràng không có cái gọi là nội lực hay linh khí, một chưởng bắn ra khai sơn bổ thạch, ngoài ngàn dặm lấy đầu kẻ địch, lấy một địch mười trừ khi là trong trên chiến trường hai quân loạn chém, trong giang hồ gần như không thể suất hiện loại người như thế này được.
_ Mọi người không cần hoảng sợ!!
Thợ săn thấy cảm xúc của mọi người bắt đầu lo lắng thì lên tiếng trấn an.
_ Nên nhớ mục tiêu của chúng ta là giết được hai thằng quan lại chó chết chứ không phải là một trăm tên lính đi theo bảo vệ, những kẻ còn lại sống hay chết không cần quan tâm, chúng ta chỉ cần giết được tri huyện cùng Dương Văn Lễ là trả được thù nhà.
Thợ săn lại trấn an mọi người thêm một lần nữa.
_ Với lại đám lính này đa số đều là lính thủ thành ở địa phương chứ không phải điều từ chiến trường Nghệ An về, đa số chưa từng giết người, võ nghệ cũng chẳng đâu vào đâu, Tối thiểu có ba phần tư số lính võ nghệ đều không bằng chúng ta.
Mọi người lúc này mới cảm thấy tìm về chút lòng tin, cũng đúng, bọn hắn đều là những người giang hồ kiêm ăn bằng đao kiếm, ai trên tay cũng có vài mạng người, võ nghệ chắc chắn mạnh hơn đám linh suốt này chỉ biết cầm giáo trông cửa.
_ Kẻ duy nhất cần đề phòng chính là Phạm Văn Cống, bang chủ của Mãnh Hổ bang, tên này một tay lập lên Mãnh Hổ bang,một thân một mình tắm máu lập nên một bang phái chắc chắn võ nghệ không thể yếu được, phải cực kì đề phòng kẻ này.
Phạm Văn Cống hiện tại đang đóng vai là hộ vệ của tri huyện, muốn giết cả tri huyện lẫn Dương Văn Lễ thì phải dè chừng tên này.
_ Ta có điều muốn hỏi.
Chột nhìn thợ săn.
_ Bọn chúng có mang áo giáp không?
Đây cũng là một vấn đề đáng quan tâm, áo giáp thời này làm từ 2,3 miếng da trâu qua sử lí rồi ép chặt vào nhau nên vừa cứng vừa dai, đao kiếm bình thường rất khó chém đứt.
Thợ Săn lắc đầu.
_ Hoàn toàn không, thời tiết bây giờ đang rất nắng nóng, hướng hồ chỉ có một mình tri huyện cùng Dương Văn Lễ có ngựa cưỡi, đám lính không thể mặc giáp đi đường xa như vậy trong thời tiết thế này, chưa kể áo giáp là quân nhu chiến lược, huyện Yên Lâm không thể nào có một trăm bộ giáp được.
Quang Anh không khỏi nhìn kỹ thợ săn, trí tuệ của tên này cùng thông tin mà hắn lấy được không tương đồng chút nào với phận thợ săn của hắn, tên này chắc chắn không đơn giản.
Thợ săn thấy không còn ai thắc mắc nữa thì chỉ vào bản đồ.
_ Rừng hươu tuy rộng lớn nhưng một trăm người cũng khổng phải là con số ít, chỗ này có một bãi đất trống rộng rãi bên cạnh có một con suối, tri huyện mỗi lần đi săn đều dừng lại ở đây nghỉ ngơi,ta đoán lần này chắc cũng sẽ như vậy, chúng ta sẽ mai phục ở chỗ này, đến lúc đấy chỉ cần cẩn thận vòng qua đám lính là có thể xông vào trung tâm ám sát bọn hắn.
Đao vẫn đứng ôm thanh đao của hắn, lúc này mới nhíu mày lên tiếng.
_ Nói thì hay lắm, nhà ngươi biết được vị trí canh phòng của đám lính không?
Bất ngờ là trước câu hỏi khó như vậy thì thợ săn lại gật đầu cực kỳ chắc chắn.
_ Rõ như lòng bàn tay!!
Câu nói của thợ săn làm mọi người bao quát cả Quang Anh đều ngạc nhiên.
Thợ săn lúc này lấy từ trong người ra một tấm lệnh bài đặt trước mặt mọi người, trên tấm bảng có ghi chữ "phó vệ".
_ Ta trước kia từng là phó vệ đi theo hộ vệ cho quan tri phủ, vị trí sắp sếp canh phòng của thằng con lão cũng là do ta vẽ ra, ta không nắm chắc thì còn ai nắm chắc nữa, tiếc là quan trường đấu đá, bản thân ta lại không có chỗ dựa nên bị ép phải về quê, không ngờ sau đấy cha ta lại bị chính con của tri phủ hại chết, biết trước như vậy ta nhân lúc còn làm thị vệ đã chém chết hai cha con bọn hắn từ lâu rồi.
Thợ săn vừa nói vừa dùng sức nắm chặt tay lại, cố gắng kiềm chế cơn giận trong người.
Mọi người nhìn tấm lệnh bài bằng đồng trước mặt, Quang Anh cuối cùng cũng hiểu tại sao tên này lại biết nhiều thứ đến vậy, hóa ra từng là phó vệ bảo vệ cho quan tri phủ.
Đã được chọn là thị vệ cho quan lục phẩm thì võ nghệ chắc chắn không kém, lại còn biết bố trí canh phòng nữa, trong người đúng là không thiếu kinh luân, đáng tiếc....
Thợ săn hít sâu một hơi lấy lại cảm súc rồi nhìn mọi người.
_ Đã mọi người không cón vấn đề gì nữa thì chúng ta bắt đầu thảo luận kế hoạch.