Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh

Chương 103: "Dối Trá "

Chương 103: "Dối Trá "

Nghĩ lại một tháng này điên cuồng nghiền ép bản thân làm hắn không nhịn được rùng mình một cái.

Lần này hắn liều mạng theo đúng nghĩa đen, vì để võ nghệ nhanh chóng tiến bộ hắn đã đem luôn cả cái mạng ra để liều.

Một tháng nay bên tai hắn liên tục vang lên tiếng khuyên ngăn của mọi người " Mày nghỉ một lát đi ", " Đừng luyện nữa, mày không còn, sức đâu", "Đừng cố nữa, mày ngất ra đấy mất "...

Rõ ràng hôm trước vừa mệt như chó, thương tích đầy mình nhưng ngủ một giấc dậy lại nhảy nhót tưng bừng, cái này khiến mọi người nghĩ mãi không ra, chỉ có thể đổi tại do trời sinh đã thế.

Cạnh!!!

Cánh cửa cổng bỗng dưng được mở toang ra.

Người đẩy cửa ra chính là Binh.

Binh lúc này hai môi mím chặt, khuôn mặt kích động đến đỏ tía như gà chọi bước vào.

Không đợi bọn hắn lên tiếng, Binh đã dùng âm thanh trầm thấp lên tiếng.

_ Đến rồi,thằng Dương Văn Lễ đã đến huyện rồi!!

Mấy ngày nay bọn hắn ở trong nhà luyện tập còn Binh thì ra ngoài thu thập thông tin, nhờ một số anh em khác trên huyện theo dõi động tĩnh của tri huyện cùng Dương Văn Lễ.

Lúc nãy Binh vừa nhận được tin Dương Văn Lễ đã đem người tới để chuẩn bị chuẩn bị chuyến đi săn đi săn

Mọi người đói với tin tức nói ra từ miệng Binh tin tưởng không chút nghi ngờ.

Ánh mắt co rụt lại, hô hấp cũng biến thành dồn dập.

_ Cuối cùng...bọn mày cũng đến rồi!!

Người lên tiếng đầu tiên là Phong.

Hai quai hàm nghiến lại ken két, từng câu nói rít qua kẽ răng.

Ông Lúy từng có ơn cứu mạng cả nhà Phong,sự hận thù khi nghe tin thầy mình bị người khác giết của hắn đối với hai tên quan chó chết này không kém hơn Quang Anh là bao.

Quang Anh không lên tiếng, hai tay hắn chỉ vẻn vẹn nắm chặt lại, ánh mắt liếc nhìn khuôn mặt của mọi người.

Bờ môi mím chặt lại quyết định điều gì đấy.

_ Thật...Thật không?

Binh gật đầu một cách chắc chắn.

_ Hoàn toàn là thật,người ta chính mát thấy một đám lính theo hầu lớn như vậy chắc chắn không thể sai được!!

Binh hai mắt nhìn mọi người.

_ Anh em chuẩn bị đi, tối nay tôi sẽ ra đình làng cầm đao về, ngày mai mọi người xuất phát.Anh em chia ra làm hai giúp nhau xăm đen mặt, chỉ cần để người khác không nhận ra được diện mạo là được, sáng ngày mai anh em ta đi đón lõng bọn nó ở bãi săn!!

Mọi người nhất tề gật đầu đồng ý với ý kiến của Binh.

Lúc này Quang Anh đột nhiên lên tiếng.

_ Khoan đã, dù gì ngày mai cũng là đi làm việc lớn, em thấy chúng ta nên vào nhà thắp cho thầy một nén hương, thầy trên cao có linh thiêng chắc chắn phù hộ cho anh em mình giết được kẻ thù.

Mọi người nghe vậy gật đầu.

_ Đúng, việc này anh em ta phải báo cho thầy biết trước một tiếng, để thầy trên trời nhìn xem bọn chó đấy phải trả giá!!

Mọi người đi vào trong nhà, Binh lấy ra một bó nhang, mọi người đứng trước bàn thờ, trên bàn thờ có bài vị của ông Lúy đang được thờ cúng.

Trong phòng bỗng hương khói nghi ngút, mọi người thành kính cầm nén hương trên tay.

_Thầy ở trên cao soi sáng xuống cho chúng con,thầy một đời anh hào không máy bị kẻ gian hãm hại, anh em chúng con hôm này ở nơi này chỉ mong trả được thù nhà, giết bọn tham quan hà hiếp bình dân để sau này không có ai phải chịu khổ đâu tan nhà nát cửa, thầy trên trời có linh thiêng, phù hộ cho anh em chúng con trả được thù cho thầy.

Không hào hùng như hịch tướng sĩ, lời nói gió nhẹ bâng quơ chỉ như thông báo một chuyện hết sức thường ngày, chỉ có sự kiêm quyết trong mắt là không thể giả được.

Nói rồi lần lượt cắm nhang vào bát hương, vái lạy ba lần.

Quang Anh không biết lấy từ đầu ra một hũ rượu, lần lượt chắt ra từng bát rồi đưa cho mọi người.

_ Nào, mọi người cầm lấy. Anh em ta chuyến này đi không biết sống chết ra sao, uống cạn bát rượu này, chúng ta có chết cũng lôi được hai thằng quan chó má xuống âm phủ, xuống dưới hoàng tuyền cũng làm anh em, không việc gì phải sợ, cùng lắm mười tám năm sau lại thành một đấng nam nhi.

_ Nói hay lắm!! Mười tám năm sau lại thành một đáng nam nhi, có gì mà sợ!!! Cạn!!!

Cạn!!!

Quang Anh nhìn mọi người một hơi uống hết sạch rượu trong bát, hắn thở dài một hơi rồi đặt bát rượu của hắn xuống bàn, trong bắt vẫn chưa hề vơi một giọt rượu nào.

Mọi người thấy vậy thì nhíu mày, Binh khó hiếu.

_ Anh, sao mày không uống...

Chưa nói xong thì một cảm giác say sẩm mặt mày ập đến, binh hai chân như mềm nhũn ngã ập xuống đất.

Không chỉ Binh à mọi người xung quanh cũng lần lượt ngã xuống. chỉ còn mỗi Quang Anh đứng trơ chọi.

_ Đây..,đây là..thế nào...tại sao...

Quang Anh nhìn mọi người xung quanh đã trúng thuốc mê nằm xuống, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười cùng áy náy.

_ Cảm ơn mọi người một tháng này đã giúp em luyện tập, mọi người chỉ cần giúp em đến đây thôi, còn lại để cho em tự lo nốt!!.

Binh như nghĩ đến điều gì đó.

_ Mày...chẳng nhẽ...không được....không...

Binh còn chưa nói hết lời thì dưới tác dụng cực mạnh của thuốc mê đã ngất đi.

Đây là loại thuốc mê cực mạnh mà hắn lúc nãy đã lén bỏ vào rượu, người uống phải thuốc này sẽ ngủ li bì trong hai ngày.

Quang Anh bắt đầu khiêng từng người vào buồng ngủ, đặt cẩn thận lên giường rồi đắp chăn lại cho họ.

Hắn đã tính toán lượng thuốc vừa đủ cho hai ngày, không có quá sớm cũng không quá muộn, tránh cho mọi người trong lúc hôn mê bị chết đói.

Hắn nhìn lại mọi người lần cuối, trên mặt như nở một nụ cười tạm biệt rồi quay lưng đi.

Vác trảm mã đao trên lưng, đội một cái nón cả người không mang theo gì khác bước ra ngoài.

Từ ban đầu Quang Anh đã không có ý định để cho mọi người cùng đi chịu chết với hắn, cái hắn muốn có người luyện tập cùng hắn.

Chuyến đi lần này có chưa biết liệu có thành công hay không nhưng mười phần chắc chín là sẽ có thương vong, mọi người đều là người đã có gia đình, hắn không thể trơ mắt nhìn mọi người đi tự sát cùng hắn được......

Quang Anh đi ra khỏi làng, rẽ vào một cái miếu bỏ hoang cách đấy không xa.

_ Nhà ngươi đến rồi, hơi lâu đấy?!

Một người từ sau cái miếu bước ra, Quang Anh hoi liếc nhìn hắn rồi gật đầu, ngoài miệng im lặng không nói gì.

Kẻ này chính là tên thợ săn lúc trước hắn gặp ở trên núi.

_ Vào đi, mọi người đang đợi mỗi ngươi thôi!!

Nói xong quay người dẫn hắn vào trong ngôi miếu.

Quang Anh đi theo sau lưng hắn.

Tròn ngôi miếu đổ nát này ngoại trừ hắn cùng tên thợ săn ra thì còn 5 người khác nữa.

Tên thợ săn dẫn hắn vào trong miếu rồi cao giọng nói.

_ Mọi người, ta có chuyện muốn nói!!

Ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía hai người.

_ Giới thiệu mọi người,đấy là đồng bọn mới, hắn ta sẽ tham gia hành động lần này cùng chúng ta.

Nghe thấy tên thợ săn nói vậy khiên sánh mắt mọi người tập chung lên người Quang Anh.

Một tên râu xồm trong đám người nhíu mày hỏi.

_ Thợ săn, gã này là ai, có tin được không?

Tên thợ săn gật đầu.

_ Ngươi cứ yên tâm đi râu xồm, người này hoàn cũng giống mọi người ở đây, đều có người nhà bị Dương Văn Lễ hại chết, chắc chắn có thể tin tưởng được.

Mọi người nghe thấy vậy mới hơi buông bỏ lòng cảnh giác.

Một người khác trong ngực ôm lấy một thanh đao ngẩng đầu lên hỏi.

_ Võ nghệ như thế nào? Đã từng giết người chưa?

Không đợi Quang Anh trả lời, tên thợ săn đã trước tiên mở miệng.

_ Yên tâm, đừng nói người, cả hổ cũng bị hắn giết!!

Mọi người nghe nói như vậy thì kinh ngạc.

_ Không nhờ lại là một hào kiệt, có người thế này tham gia cùng thì cơ hội thành công ám sát Dương Văn Lễ lại cao hơn một phần!! Tốt lắm!!

Mọi người đối với lời nói của tên thợ săn tin tưởng không hề nghi ngờ,bọn hắn đều là người được tên này tìm tới để tham gia hành động ám sát lần này.

Quang Anh nhìn năm người trước mặt, không sai, đồng bọn cùng hắn tham gia ám sát từ đầu đã không phải là anh em đồng môn mà chính là những người này.