Chương 102:Võ Nghệ Thăng Tiến.

Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh

Chương 102:Võ Nghệ Thăng Tiến.

Chương 102:Võ Nghệ Thăng Tiến.

Lần tới khi tri huyện cùng Dương Văn Lễ ra ngoài đi săn chính là lúc bọn hắn hành động, đa số mọi người đều nghĩ như vậy.

Thời gian được xác định là tháng sau,lúc Dương Văn Lễ cùng tri huyện đi săn có thể là đầu tháng hoặc cuối tháng.

Không biết thời gian cụ thể, điều này khiến cho mọi người luôn có một áp lực vô hình trong người.

Mọi người bắt đầu càng ra sức luyện tập, cố gắng để bản thân mạnh hơn một chút, để lần hành động này có thêm một tia nhỏ phần thắng.

Mười ba người trước mắt đều ở lại nhà của Binh,ngoại trừ ăn, ngủ, vệ sinh ra thì thời gian khác một ngày tối thiểu đều có hai phần ba thời gian ở trong sân luyện tập.

Do có tiền nên ăn uống tốt hơn, thể lực của mọi người đều tăng lên đáng kể, trước kia chỉ ăn cháo cám khoai luộc nên luyện tập một tiếng đã không muốn nhúc nhích bây giờ đã có thể đánh liền 6,7 trận vẫn còn sức để luyện thêm.

Một lạng bạc đủ mua gần 200 kg gạo đủ nuôi sống ba người trong một năm, ba lạng bạc là dư sức cung cấp cơm thịt cho mọi người trong hơn một tháng, Binh cũng không bạc đãi ăn uống của mọi người, mỗi bữa đều có thịt cùng gạo cơm, đây chính là lí do thể lực của mọi người đều tăng lên nhanh chóng.

Có lẽ là nguyên nhân do tâm tình tính thay đổi hoặc có người cùng luyện tập, hắn lúc luyện tập không còn thấy nhàm chán cùng mệt mọi như trước kia nữa.

Mỗi khi cảm thấy khô khan cùng mệt mọi, kí ức của từng người trong nhà bỗng hiện lên trước mặt hắn, từng lời nói, từng âm thanh của mọi người vang lên trong đầu.

Mỗi lần như vậy nghĩ tới khuôn mặt, nghĩ tới âm thanh của người nhà làm hắn cảm giác súc mạnh trong người lại tuôn ra như suối nguồn.

Kẻ thù của hắn chính chính là mệnh quan triều đình cùng dòng dõi quý tộc, bao giờ ra ngoài cũng có một đám người đi theo bảo vệ.

Đợi đến lúc bắt đầu ám sát, dù thành công hay không thì bọn hắn đều có khả năng phải nghênh chiến với hơn trăm tên lính.

Trong đầu hắn bây giờ chỉ có một ý nghĩ, phải luyện tập bất kể ngày đêm để võ nghệ mau chóng tiến bộ.

Hắn mỗi lần luyện tập đều tiến vào "toàn lực tập trung", nổ lực để bản thân duy trì trạng thái này càng lâu.

Đồng thời cũng cố gắng thành thạo cách đánh lấy một địch nhiều của Đao Xung Thiên.........

Ngày thứ năm.

Bốp!! Chát!!

Quang Anh nhìn hai người bị đánh bại.

_ Tiếp tục, người tiếp theo!!

_ Anh, hay mày nghỉ lấy một lúc đã!!

Quang Anh lắc đầu.

- Không cần, lần này em muốn đánh ba người!!

_ Ba..Ba người?!!

Hắn gật đầu.

_ Ba người!! Ai cũng được, lại đây đánh cùng em!!................

Ngày thứ mười.

_ Tiếp tục, năm người tiếp theo!

_ Hay mày nghỉ một lúc??

_ Không cần, người tiếp theo!!......

Ngày thứ mười sáu.

_ Anh, mặt mày trắng bệnh rồi, nghỉ một lúc đi.

_ Không cần, em còn đánh thêm được một trận nữa.............

_Quang Anh!!

_ Sao thế anh Binh!!

Bình nhìn hắn.

_ Người nhà ông đồ vừa khăn gói lên quan kiện tri huyện cùng Dương Văn Lễ.

Hắn nghe xong chỉ gật đầu.

_Em biết rồi!!

Con gái, con rể cùng cháu ngoại chết thảm, ông đồ đi đòi lẽ là chuyện bình thường nhưng nếu dễ dàng như vậy thì Dương Văn Lễ đã không sống đến bây giờ..........

Ngày mười tám.

_ Người nhà thầy đồ lên quan kiện, bị đánh một trận cùng phạt số tiền lớn rồi đuổi về!!

Quang Anh nghe xong thở dài, hắn lại tiếp tục luyện tập..........

Hộc... Hộc... Tiếp tục!!

Từng giọt mồ hôi ướt đâm rơi xuống đất......

Bốp!! Chát!!!!....

Ngày thứ hai mươi lăm.

_Hôm này mày thua mấy trận rồi, vẫn còn muốn đánh tiếp!!?

_ Đánh tiếp!! Bảy anh cứ xông lại!!!..........

Ngày thư hai mươi tám.

_Mười bốn trận 1vs 7 rồi, mày vẫn muốn đánh tiếp!!?

_ Đánh!!

_ Nhưng bọn tao mệt rồi!!.........

Ngày thứ ba mươi tư.

Quang Anh mặt không cảm xúc nhìn mười một người trước mặt.

Hắn cũng không nhớ đây đã là lần thứ mấy bản thân thử lấy một đánh mười một nữa.

Trước mặt chính là anh em đồng môn của hắn, mọi người dùng đoản côn làm đao gỗ, đứng thành nửa vòng tròn vây hắn lại.

Cho dù chiếm ưu thế hơn mười người nhưng mọi người cũng không giám khinh thường, hai tay nắm chặt đao gỗ, hai mắt chăm chú nhìn vào nhất cứ nhất động của Quang Anh, đến thở mạnh cũng không giám.

Hơn một tháng này Quang Anh đã để lại cho bọn họ ấn tượng không thể khinh thường khi đối chiến với hắn.

Quang Anh động thân trước.

Hắn hét lên một tiếng rồi xông về phía trước.

Long Thang Hổ Giáng Loan Sa Sát!!

Đao gỗ trong tay rít lên từng tiếng gió, hiện lên từng tàn ảnh đánh về hai người phía trước.

Hai người này bị sức mạnh của hắn đẩy lùi về phía sau, nhân cơ hội đấy, hắn xông lại, mũi đao đánh vào đầu gối của một người này, nếu đánh thật chắc chắn không giữ được cái chân.

Hắn không dừng lại mà xoay người xung đao chém vào bụng người thứ hai.

Còn tám người, Quang Anh tính nhẩm trong lòng.

Hai chân hắn sau khi đánh bại đối thủ lập tức di chuyển sang vị trí khác.

Ba người khác lập xông lên cùng một lúc.

Hắn lập tức dùng "Tiềm tàng ẩn phục điểu kiến thân " đỡ liên tiếp ba đao, sau đấy trở tay phản trảm, đao trên tay dừng ngay tại cổ của người thứ ba, người này biết mình đã thua lập tức lùi ra ngoài.

Xung Thiên Đề Pao Phản Nghịch Trảm!!

Eo cùng vai dùng sức vặn ngược lại trảm thủ một người định nhân cơ hội vòng ra sau đánh lén hắn.

Người thứ tư.

Chưa đợi hắn thở phào, lập tức lại có hai người xông lại, một người mục tiêu là phần đầu, người khác lại nhắm vào ngực hắn mà đâm.

Quang Anh lập tức cúi người xuống tránh né hai đòn tấn công này.

Đao Xung Thiên có một chiêu dùng để tấn công trong hoàn cảnh thấp người.

Tứ Trung Bình Tọa Phục Sanh Môn!!

Hắn thấp người xuống, hai chân đứng trung bình tấn, đao trong tay đánh vào phần xương sườn dưới nách người này.

Chỉ còn năm người.

Hắn cấp tốc lùi người lại phía sau, đao gỗ trong tay nhanh như chớ đánh vào cẳng tay người còn lại.

Còn bốn người.

Hắn cấp tốc lùi lại kéo dài khoảng cách, chỉ cần tiếp tục giữ khoảng cách không để bị vây lại thì hắn có cơ hội hạ được bốn người còn lại.

Lúc này ngoài ý muốn phát sinh, gót chân của hắn đã chạm vào tường, phía sau đã không còn đường để lùi nữa, hắn đã bị dồn đến đường cùng.

Những người còn lại không bỏ qua cơ hội này, lập tức xông lại.

Quang Anh chỉ có thể trở hắt nhìn đầu côn của Phong cùng mọi người chống tại trước ngực cùng cổ của mình.

Hắn thở dài một cái, lập tức ra khỏi "toàn lực tập trung" trở về trạng thái bình thường.

Hơn một tháng này liên tục nghiền ép thân thể đến ngất đi mấy lần sau đấy lại dùng khả nặng tự phục hồi của cơ thể khiến thể lực cùng với thời gian tiến vào "toàn lực tập trung "của hắn tăng lên thật lớn.

Tiềm lực của còn người đúng là không thể coi thường, một khi được nghiền ép ra thật đáng kinh ngạc.

Vậy nhưng hắn vẫn không thể thắng được mọi người, bản thân hắn cũng không nhớ đấy đã là lần thứ mấy hắn thử lấy một địch mười, kết quả mỗi lần đều thất bại.

_Mày lại thua rồi!!

Phong cùng mọi người thu tay lại, một bên mỉm cười vỗ vai hắn.

_Đúng vậy!!

Quang Anh cười khổ.

_ Em lại thua rồi, sân nhỏ quá!!

Phong gật đầu.

_ Cũng đúng, chỉ cần có không gian rộng rãi để liên tục di chuyển, chia tất cả ra thành nhiều trận một đối một, lại công thêm Đao Xung Thiên chuyên quần công cùng phá vây nữa. Nói về một đánh một ở đây bọn anh không ai là đói thủ của mày cả. Chỉ cần có đủ chỗ cho mày chạy nhảy thì người thua là bọn tao rồi.

Tuy đã thua rất nhiều lần nhưng Quang Anh không hề nản một chút nào.

Kinh nghiệm cùng võ nghệ của hắn tiến bộ trông thấy, từ ban đầu không thể hạ được ai cho đến bây giờ đã đánh bại được hơn một nữa.

Nguyên do mỗi lần thua đều không phải do võ nghệ của hắn không đủ mà đều cùng một lí do là sân bãi không đủ rộng.

Mỗi lần hắn di chuyển đều rất nhanh bị dồn đến đường cùng rồi bị mấy người xông lại bao vây.

Hắn chỉ có hai tay, đối mặt bốn năm thanh đao tấn công cùng một lúc, lại không thể di chuyển cũng chịu chết.