Chương 101: Điên Cuồng Tập Luyện.

Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh

Chương 101: Điên Cuồng Tập Luyện.

Chương 101: Điên Cuồng Tập Luyện.

Quang Anh ra vườn cầm lấy một cành cây to gần bằng cổ tay, ước lượng chiều dài giống như trảm mã đao.

Hai tay hắn cầm khúc cây vung vẩy như thanh đao, cảm giác hơi nhẹ, trọng tâm cũng lệch một chút nhưng tổng thể vẫn coi như thanh đao gỗ dùng tạm được.

Mọi người khó hiểu nhìn hành động của hắn.

_ Mày đang làm gì đấy?

Quang Anh vẫn cầm thanh đao gỗ vung vẩy, trên miệng hiện lên vẻ thâm ý.

_ Mấy anh định đi giết hai thằng quan chó má kia chắc cũng biết bọn lính theo hầu có cả trăm người!!?

_Thì sao, bọn tao không sợ!!?

Quang Anh gặt đầu.

_ Em cũng không sợ!!Nhưng mình chỉ có 13 người, tức là mỗi người phải đánh với 10 tên lính mới giết được bọn nó, ai trong các anh có khả năng này.

Mọi người nghe vậy đều đồng loạt nhíu mày, bọn hắn tuy là người học võ nhưng cũng chưa đến mức lấy một địch mười được.

_ Thế mày bảo phải làm như thế nào?

Quang Anh bỗng nhiên cởi áo, lộ ra thân trên cường tráng cùng băng vải quấn quanh người, hắn nhìn mọi người.

_ Thì luyện tập chứ còn sao nữa!! Mọi người dùng gậy gỗ coi như binh khí tỷ thí với nhau!!

_ Luyện tập?!!

Mọi người hai mắt nhìn nhau, thời gian chỉ còn một tháng thì làm sao kịp luyện tập.

_ Một tháng quá ít, có luyện cũng chẳng hơn được bao nhiêu.

Quang Anh nhún vai.

_ Được tí nào hay tí đấy, còn đỡ hơn ngồi không làm gì!!

Binh nhíu mày nhìn băng vải trên người hắn.

_ Còn vết thương của mày thì sao? Lỡ lúc tập luyện bị vỡ ra thì thế nào!!?

Quang Anh sờ lên người, cảm nhận vết thương đang khép lại.

_ Không sao rồi, mấy vết thương ngoài da thôi, người em nhanh lành thịt, mấy vết thương này không đáng ngại, tại thầy lang cứ làm quá lên.

Nói xong hắn còn nhảy nhót lên mấy cái cho mọi người xem thương thế của hắn hoàn thoàn không có vấn đề.

Thương thế của hắn xảy ra sáu ngày trước, hiện tại đã khôi phục không khác gì nghỉ ngơi một tháng, miệng vết thương đã khép lại,cơ bản đã phục hồi 50%,chỉ cần không bị đánh vào vết thương sẽ không vỡ ra.

Hắn nghiêng đầu nhìn nhìn Binh.

_ Anh Binh, đấu thử với em một trận được không?

Binh thấy thương thế của Quang Anh không còn nghiêm trọng nên đồng ý.

_ Cũng được, lâu lắm rồi rồi anh em mình chưa đánh trận nào!

Từ khi không đến võ đường nữa hai người quả thục rất ít có cơ hội so tài như trước nữa

Mọi người thấy hai người định so tài thì ăn ý đứng xung quanh thành một vòng tròn chừa lại không gian ở giữa, Binh cũng cầm lấy một cây gậy ngắn làm đao tiến lên đứng đối điện Quang Anh.

Hai người thủ thế nhìn nhau, Quang Anh hai tay cầm đao gỗ, trọng tâm hạ thấp, mũi đao chỉ nghiêng xuống đất, đây là thế mở đầu cả Đao Xung Thiên,

Binh thấy vậy hai tay nắm chặt đao, mắt nhìn chăm chú.

_ Để tao xem Đao Xung Thiên của mày luyện đến đâu.

Nói dứt lời, binh hét lớn một tiếng, hai cánh tay to lớn căng lên một vòng,dùng khí thế kinh người xông lại.

Quang Anh lập tức tiến vào "toàn lực tập trung", hai mắt nhìn chằm chằm phía trước.

Haaa!!!

Bốp!!!

Quang Anh lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, vung đao gỗ lên đánh vào mũi đao gỗ của Binh, mũi đao lập tức bị đánh chếch sang một bên.

Quang Anh trở đao thành xoay cổ tay một vòng, mũi đao dùng lại cách đỉnh đầu Binh đúng một đoạn.

Dùng đao đánh vào vũ khí đổi thủ phá thế, trở đao lập tức công kích trong nháy liền thành.

_ Nhanh Quá!!!

_ Ghê gớm thật!

_ Đây chính là Đao Xung Thiên à?.....

Quang Anh không để ý tới mọi người khen ngợi,vừa rồi hắn cũng chưa dùng chiêu nào trong Đao Xung Thiên, đây chỉ là khinh nghiệm cùng khả năng ứng biến trong đao thuật.

Trong chiến đấu quan trọng là tuy cơ ứng biến,không cần chăm chăm vào chiêu thức.

Binh kinh ngạc nhìn Quang Anh thu lại đao gỗ, trên mặt cười khổ.

_ Không ngờ tài nghệ của mày đã mạnh đến mức này.

Phải biết hiện tại đã 20 tuổi còn tên to xác trước mặt chỉ có 14 tuổi, hai người cách nhau ròng rã sáu tuổi.

Ai để thua như vậy cũng hơi ngại ngùng.

Quang Anh thu hồi đao lại.

_ Cũng bình thường thôi, còn ai nữa không?!

_ Kế tiếp để tao, tao muốn thử xen Đao Xung Thiên của thằng Anh!!

Quang Anh nhìn về phía người này,nêu hắn nhớ không nhầm người này tên Phong, là một trong những học trò lâu năm nhất ở võ đường.

Phong cầm một cây côn bày sẵn tư thế.

Quang Anh nhíu lông mày. đây không phải là tư thế của đao thuật mà là của trường côn.

Võ đường chủ yếu dạy đấu vật, đao, côn cùng giáo nên việc biết trường côn không có gì là lạ.

Quang Anh cũng lần nữa bày xong tư thế của mình.

Uống!!!

Phong dùng gậy làm giáo, tiến lên đâm vào ngực hắn, Quang Anh lập tức nghiêng người né tránh.

Hai tay nắm chặt đao gỗ vung mạnh vào ngực Phong.

Chát!!!

Tuy kịp thu côn về chắn trước ngực nhưng cũng bị lực lượng khủng khiếp đẩy lùi về phía sau mấy bước, hai tay tê rần.

Phong trong lòng khiếp sợ, không hổ là người luyện đại đao.

Phong còn chưa kịp phản ứng lại thì đao gỗ đã đặt vững vàng trên cổ.

_ Kinh thật, cả anh Phong cũng không đánh lại nó.

_Đánh lực thật!!....

Quang Anh thở nhẹ một hơi, hắn không để ý đến người khác khen ngợi.

_ Lần này em muốn thử đánh hai người!

Quang Anh muốn dùng cơ hội này để nhờ mọi người giúp hắn huấn luyện khả năng lấy ít địch nhiều.

Lần trước một đánh năm do thiếu kinh nghiệm đã khiến hắn bị thương nặng, lần này đối thủ sẽ không dưới một trăm người, hắn cần cấp tốc tăng kinh nghiệm lấy ít địch nhiều của bản thân.

Đao Xung Thiên tuy nói là môn đao pháp sử dụng đại đao thích hợp cho quần chiến, nhưng đấy chỉ là lí thuyết.

Quần chiến được hay không còn phải xem người dùng, chỉ có môn võ phù hợp với đơn đấu hoặc quần đấu chứ không có môn võ nào giúp người luyện quần đấu được cả.............

Hộc....Hộc....

Quang Anh cố gắng điều chỉnh lại hô hấp, trạng thái toàn lực tập chúng của hắn hiện tại chỉ duy trì được mười phút sẽ tự động giải trừ, đây không có nghĩa là hắn chỉ có thể duy trì được mỗi mười phút.

Đây là một cơ chế tự bảo vệ của cơ thể, trạng thái "toàn lực tập trung " gần như sẽ đem toàn bộ glucose trong máu vận chuyển lên não khiến cho huyết áp trong cơ thể hắn bị tụt xuống nhanh chóng gây cảm giác kiệt sức.

"Toàn lực tập trung " giống như trạng thái bùng nổ giúp hắn gom tất cả sức mạnh trong người để bung ra trong thời gian ngắn, khi lượng đường huyết trong máu mất cân bằng đến một mức độ nhất định sẽ khiến cơ thể tự động giải trừ trạng thái này.

Tuy hắn có thể lập tức vào lại trạng thái này để tiếp tục chiến đấu nhưng thời gian sẽ ngắn đi nhiều, nếu quá lạm dụng sẽ gây nên di chứng.

Hiện tại đã đến cực hạn, hắn không thể không trở về trạng thái bình thường.

Trước người hắn là hai đồng môn vừa bị đánh bại.

Vừa rồi là lần đầu tiên hắn luyện tập lấy một địch nhiều, tuy là có ít nhiều trắc trở nhưng cuối cùng hắn cũng thắng được mà không cần dùng chiến thuật lấy thương đổi mạng.

Hắn đã bất đầu hấp thu được một chút kinh nghiệm sau lần này.

Đấy chính là bộ pháp, hắn cần luôn di chuyển để giũ cho kẻ thù ở trước mặt,không thể đánh những chỗ mà mắt hắn không nhìn thấy như sau lưng, phải chia trạng thái lấy ít địch nhiều thanh nhiều trận một đối một.

Quang Anh vũng vẩy một chút cơ bắp bị căng cứng trên người.

_ Tiếp tục đi,hai người tiếp theo!!

Binh nhíu mày.

_Mày vừa đánh liền bốn trận rồi, có cần nghỉ ngơi không??

Binh lo lắng cho sức khỏe của hắn.

_ Không cần quá sức như thế.

Quang Anh lắc đầu.

_Không được, thời gian không còn nhiều, phải tranh thủ từng phút giây để luyện tập.

Hắn cần nhanh chóng quen thuộc lối đánh lấy một địch nhiều, thời gian chỉ có hạn khiến hắn phải tận dụng từng giây phút.

Mọi người xung quanh thấy hắn ra sức như vậy dường như cũng được kéo lên tinh thần, hăng hái chọn một chỗ luyện tập.

Mọi người cứ như thế tiếp tục luyện tập đến tối.

Đến bữa ăn.

Quang Anh nhìn bữa tối chỉ có rau dại cùng bột cám trộn, với trấu cùng khoai, hắn nhíu mày, cả ngày luyện tập vất vả mà chỉ ăn nhiêu đây thì làm sao có sức lực.

Hắn nhìn mọi người, tất cả đều cầm bát đũa ăn một cách ngon lành, có lẽ do lâu rồi không ăn những thứ thế này nên hắn cảm thấy không quen.

Hắn biết bản thân Binh hiện tại phải chuẩn bị thức ăn cho nhiều người thế này là chuyện không dễ, mười ba người sức trai tráng còn luyện võ ăn uống không phải là số ít, Binh cũng chỉ có hai có hai mẫu ruộng cùng một con lợn nái, quả thực vẫn hơi không đủ.

Hắn tìm cơ hội đưa cho binh ba lạng bạc cuối cùng trên người để Binh lo thức ăn cho mọi người.

Không phải là hắn không muốn đưa nhiều hơn mà đây đã là số tiền cuối cùng trên người hắn.

Tuy trước khi mất ông Lúy đã lập văn tự chia gia tài nhưng chưa kịp công bố thì cả nhà đã gặp nạn.

Người biết sự tồn tại của tờ văn tự chỉ có ông Lúy, Nguyễn Bành cùng hắn.

Hắn nói cho cùng chỉ là một người học trò, ngoại trừ cùng họ thì không có huyết mạch trực hệ.

Gia sản nhà ông Lúy hiện tại đã thuộc nhà ngoại - họ hàng của bên vợ cùng người thầy đã thu dưỡng ông.

Quang Anh biết vậy nhưng hắn cũng không đứng ra tranh giành làm gì, bản thân hắn dù có giết thành công Dương Văn Lễ hay không cũng không thể ở lại làng Yên Lãng được nữa, chi bằng cứ giao lại cho họ, đều là họ hàng, sau này cũng có người lo hương khói.

Bây giờ trong đầu hắn chỉ có suy nghĩ phải dốc lòng luyện tập võ nghệ, trong đầu đã không còn tâm chí lo nghĩ cho những thứ khác.