Chương 100: Anh Em Đồng Lòng.
Quang Anh chưa quên lời Binh dặn, hắn xoay người đi đến nhà Binh.
Binh trước kia ở cùng ông Cối nhưng do nhà đông anh em, các anh lớn đều lấy vợ nên trong nhà không đủ chỗ ở, Binh không phải con cả,cũng chưa có vợ con nên đành phải dọn ra ở riêng.
Ông Cối cũng không khắc bạc con trai, vẫn mua đất xây nhà đoàng hoàng cho hắn, còn cho hai mẫu ruộng, cũng coi như là lo tới nơi tới chốn, có điều con trai hai mươi tuổi vẫn chưa lấy vợ làm ông cụ sót ruột.
Quang Anh không đi cửa trước, hắn tránh đường lớn trong làng mà vòng qua đằng sau gõ cửa.
Cộc cộc!!
Lí do không đi hướng cửa trước vì sau đêm đấy thì cả làng đã biết truyện nhà hắn gặp nạn, hắn không muốn trên đường bị người khác chỉ trỏ.
_ Ai đấy!?
Binh nghe thấy tiếng gõ cửa thì chạy tới mở cổng, nhìn thấy là Quang Anh thì lập tức kéo hắn vào trong nhà.
_ Về rồi à? Vào nhà nhanh lên, mọi người đang đợi mày!!
Quang Anh nhíu mày, sao lại mọi người đáng đợi hắn? Hắn không nhớ là hôm nay có hẹn với ai?
Tuy nghi hoặc nhưng hắn vẫn theo chân Binh vào trong nhà.
_Có chuyện gì đấy..Ửm!!
Quang Anh vừa theo chân Bình vào nhà thì ngạc nhiên thấy bên trong lúc này đã ngồi đợi hơn 10 người rồi.
Nhưng người này là các thanh niên khỏe mạnh, trên tay đều cầm theo gậy gộc.
Hắn không lạ gì những người này, đây đều là những học trò trong lò võ trước kia của ông Lúy, tuy ông thầy đã không dậy võ nhiều năm rồi nhưng hắn vẫn nhớ rất rõ những người này.
Quang Anh ngạc nhiên.
_Anh Binh, cả các anh nữa. Thế này là thế nào!!?
Bình trông thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, khuôn mặt nhìn hơn mười người xung quanh.
_ Mọi người đã quyết định cùng nhau đi ám sát hai thằng quan lại chó má đấy để thù cho thầy.Tính cả anh với mày, tổng cộng có 13 người!!
Quang Anh nhìn mọi người trong nhà, ban đầu hắn còn tưởng mình nghe nhầm, trong lòng không thể bình tĩnh.
_ Anh biết đang nói gì không?!! Đấy là đi ám sát mệnh quan triều đình, là tội phản tặc chu di tam tộc đấy!!
_ Thì sao!!? Bọn nó giám giết thầy, dù là quan tể tướng tao cũng giết!!
Một người học trò của ông Lúy kích động đứng lên nói.
_Một ngày là thầy, cả đời làm cha.Làm gì có chuyện thù cha không báo.
Một người khác cũng kích động đứng dậy.
_ Không sai!! U tao từng kể, mười mấy năm trước bị đẻ khó, may có thầy cho mượn trâu đưa lên huyện, lại lo thuốc thang đầy đủ mới đẻ được ra tao, bây giờ tao trả mạng lại cho thầy thì có sao!!?...
_ Đúng! Trước kia trong nhà sắp chết đói, chính thầy cho nhà tao vay gạo mới sống được đến hôm này!!....
_Trước kia tao gặp cướp.......
Từng người kích đọng nhắc về ông Lúy, tất cả người ở đây đều mang ơn ông thầy, hắn cuối cùng cũng biết hóa ra trước nay tiền dạy võ không phải nửa quan mỗi năm như ông thầy nói, thực ra chỉ có 5 đồng một tháng, số tiền này chỉ đủ để ăn một bựa khoai luộc, ông thầy không nỡ lấy tiền của thanh niên trong làng, chỉ dặn dò bọn hắn học thành tài phải biết bảo vệ quê nhà.
Quang Anh đứng tại chỗ nghe mọi người nói, hắn không ngờ ông thầy đã mất nhưng phúc đức vẫn còn nhiều như vậy.
Hắn nhìn mọi người, đều là những thanh niên trai tráng nhiệt huyết, đều là người trọng tình nghĩa.
Càng như vậy thì hắn càng không thể để những người này đi chịu chết được.
_ Em đã nói không được!!
Hắn đập bàn hét lớn.
_ Các anh biết hậu quả đi ám sát mệnh quan triều đình là gì không, là phản tặc đấy!!Dương Văn Lễ là dòng dõi quý tộc, ông bác hắn là Hầu tước.Giết hắn là tội chu di tam tộc, còn người nhà các anh phải làm sao!!!?
Quang Anh nhìn vào mặt từng người, cố gắng để bọn hắn bỏ cái ý nghĩ tự sát này đi.
_Cái đấy mày không phải lo!
Binh xoay người vào buồng cầm ra một cái túi, trong đấy đựng một đống kim, mực cùng vài thứ khác.
_Chỉ cần xăm kín mặt là được, dù có chết thì bọn nó cũng không nhận ra là ai, không sợ liên lụy người nhà.
Quang Anh thấy Binh chuẩn bị cả cách này thì á khẩu.
Không có kho dữ liệu công dân, không ADN, không vân tay,... chỉ cần vứt sổ đinh với không lộ mặt thì đúng là khó có cách nào nhận dạng thân phận, cùng lắm chỉ bị coi là một đám sơn tặc trên núi.
_Thế cũng không được!!
Quang Anh chỉ vào mấy thứ gậy gộc trên tay họ.
_Các anh định đi giết người bằng cái này à? Lính lác bọn nó cỏ trăm thằng mang giáo mác đầy đủ, các anh cầm mấy cây gậy gỗ đi thế này thì giết được ai, Không phải muốn nộp mạng thì gì!!?
Đồ sắt với tầng lớp bình dân vẫn là thứ đồ hiếm, ngay cả nồi niêu trong nhà cũng đa số làm từ niêu đất, thứ đồ sắt duy nhất trong nhà cũng chỉ có cái liềm hoặc con dao.
Vì vậy nên ngày xưa học võ hay dùng côn là chủ yếu, mấy cây gậy gỗ chỉ cần chặt bừa một cây tre hay một thân cây thẳng là có thể dùng phòng thân được, đơn giản tiện lợi lại không mất tiền.
Nhưng đồ rẻ thì đừng mong tốt, mấy thứ này trước mặt mặt vũ khí bằng sắt hoàn toàn không có cửa, chỉ cần một chặt là đứt.
_ Tao đã có cách!
Người lên tiếng vẫn là Binh.
_Trong làng vẫn còn mấy thanh đao thu được của bọn sơn tặc, đến gần hôm hành sự chỉ cần anh em giả vờ gây ra chút náo loạn, tôi sẽ nhân cơ hội đấy báo với làng phát binh khí cho anh em đi tuần tra, vậy là có vũ khí.
Quang Anh lại lần nữa á khấu, không ngờ mọi Binh đã tính đến cả nước này.
Người đứng đầu đội trai tráng trong làng như hắn muốn cầm đao để đi bảo vệ làng đúng là không phải chuyện gì khó, các chức sắc thậm chí còn vui mừng dâng đao cho hắn để bảo vệ bản thân ngủ ngon.
Thấy mọi người không ai phản đối nữa, Binh bắt đầu ngồi xuống bàn bạc kế hoạch.
_ Tôi có người quen trên huyện, có tin tức một tháng nữa tri huyện sẽ mời Dương Văn Lễ vào rừng đi săn. Tên tri huyện thích đi săn thì cả huyện đầu biết, tin này chắc không nhầm được.
Có người thắc mắc.
_ Biết ngày tháng cụ thể không!!
Binh Lắc đầu.
_ Chưa rõ, nhưng Dương Văn Lễ đi đâu cũng có một một đám lính đi cùng bảo vệ, động tĩnh không nhỏ. Nó vừa vào huyện là mọi người đều biết, anh em ta lúc đấy chỉ cần ra bãi săn mai phục một hai ngày là được.
Mọi người đầu gật đầu.
_ Bây giờ chưa có đao sắt, anh em dùng gậy gộc luyện tập trước, lúc nào tôi lấy được đao thì cùng hành động, Anh em được thầy dạy căn bản đao hết rồi đúng không??
Binh nhìn mọi người đều nhất tề gật đầu.
_ Tốt, bây giờ bắt đầu xăm mặt cho mọi người!! Anh em xăm xong thì ở lại đây, cơm nước tôi chuẩn bị đủ cho cả tháng, lợn cũng mổ được,anh em không cần ra ngoài kẻo bị lộ mặt.Thằng Anh cũng ở lại đây, dề phòng bọn nó phái người đến giết nốt mày.
Nói xong thì mài mực cùng chuẩn bị kim xăm.
Đây là loại xăm thủ công, dùng một cây kim gắn lên một thanh gỗ, dùng đầu kim chấm lên mực rồi đâm vào da thịt, xăm kiểu này vừa lâu vừa đau cực kì.
_ Tao lên trước!!
Binh vừa chuẩn bị kim xăm xong đã có một người xung phong.
_ Dừng lại đã!!
Quang Anh vội tiến lên giũ tay Binh lại.
Tuy là xăm mình là tục cổ của người việt từ xưa tới nay nhưng xăm gì cũng phải chừa cái mặt ra mới được, với lại xăm đen mặt xong dù có giết được người cũng khó thoát truy nã, đây là chuẩn bị tự sát mới đúng.
_ Chuyện xăm mặt lúc nào đến ngày ám sát xăm cũng được, lỡ xăm sớm quá để người khác phát hiện cũng như không, mười mấy cái mặt đen xì không gây chú ý mới lạ!!
Mọi người nghe vậy cũng thấy có lí, Binh đặt cây kim xăm xuống bàn.
_ Cũng đúng,vậy bây giờ phải làm gì??
Quang Anh nhìn tùng người trong phòng, trong mắt ai cũng có quyết tâm, hắn biết bây giờ muốn ngăn cản cũng không được.
Trong đầu lúc này cũng nãy lên một suy nghĩ, đồng thời hắn cũng có việc nhờ đến mọi người.
_ Đi ra ngoài sân đi!!
Mọi người hai mắt nhìn nhau, Binh tuy cũng không hiểu thằng này định làm gì nhưng vẫn cùng mọi theo sau hắn ra ngoài.