Chương 96: Diệt Môn (2)
Hoc ~ Ngồm ngoàm ~~ Hộc ~
Căn phòng chính trong sảnh vang lên những tiếng ăn uống ngồm ngoàm, trên chiếc bàn giữa sảnh ngồi hai vị quan lại, một vị trong đấy là tri huyện của huyện Yên Lâm, còn một vị đang cúi đầu ăn ngồm ngoàm chính là là giám sát ngự sử Dương Văn Lễ.
Hắn ta đi chơi cả ngày đã rất đói, nhìn thấy bàn thức ăn ngon thì lập tức cúi mặt ăn lấy ăn để.
Xung quanh có hai người có đến gần 100 tên lính theo hầu, quan giám sát được tri phủ cấp cho 50 tên lính bảo vệ, huyện nha có 20 lính bảo vệ tri huyện, 30 tên còn lại là của ba bang phái dẫn theo để bảo vệ hai vị đại quan.
Phạm Văn Cống là người võ nghệ cao nhất trong đây nên nghiễm nhiên đứng ngay sau hộ vệ các quan.
Gia đình ông Lúy vốn là chủ nhà lại bị bắt đứng khép nép sang một bên nhường chỗ cho hai vị đại quan ngồi trên ghế, người hầu trong nhà chưa từng được gặp quan triều đình cùng thế trận như này thì sự hãi quỳ ở một góc run rẩy không giám thở mạnh.
Nhưng không ai đoán được người sợ hãi nhất ở đây lại chính là ông Lúy cùng Nguyễn Bành, dù bao năm trôi qua nhưng hai người vẫn không quên được khuôn mặt của tên ác ôn này.
Suy nghĩ trong đầu hai người không hẹn mà giống y như Quang Anh, chỉ mong bản thân có thể tàng hình hoặc tên này không nhớ mặt hai người.
Nguyễn Bành mới chỉ chứng kiến sự độc ác của tên này nhưng bản thân ông Lúy vì cứu thằng học trò còn suýt nữa hành thích hắn.
Bây giờ chỉ hi vọng chí thông minh của tên này tỉ lệ nghịch với cái đầu của hắn, không thì 100 tên lính này đủ đồ sát luôn cái làng Yên Lãng này chứ đừng nói đến một ngôi nhà.
Nhưng phúc tổ cho hai người là tên béo trước mặt thật sự không nhớ gì, cũng giống như người thường chẳng bao giờ nhớ con muỗi đốt mình từ lâu lắm rồi, đặc biệt là con muỗi còn không đủ sức đốt mình.
Ngồm ngoàm ~
Trong sảnh vẫn chỉ có tiếng ăn uống của quan ngự sử, có kinh nghiệm từ lần trước, khi quan ngự sử đang ăn thì trừ khi trời sập mới ngừng được nên mấy người đều im lặng đợi quan ăn cho no bụng.
Bỗng dưng bên ngoài vang lên một giọng nói ríu rít.
_ Mọi người xem áo mới của con có đẹp không??
Ông Lúy nghe thấy giọng nói này thì tim như thắt lại một nhịp, hình ảnh ở quán rượu Phong Hoa như hiện ngay trước mắt.
_ Không được!!
Ông lúy vội hét lên nhưng đã không kịp.
Thị Linh đã hớn hở thay xong cái áo mới để vào nhà khoe mọi người nhưng thay vì nhìn thấy cả nhà ngồi quây quần nói cười thì lại là một đám quân lính đứng kín nhà, còn người trong nhà lại đứng khép nép, sợ hãi một góc.
Thị Linh ngơ ngác nhìn xung quanh không biết phải sao,chỉ vừa từ buồng của mình thấy xong chiếc áo lụa một lát mà trong sảnh đã biến hóa giật mình thế này.
Ông Lúy nhìn con gái vẫn còn ngơ ngác thì cuống cuồng.
_ Còn không quay về buồng, chỗ đàn bà con gái chúng mày ở đây à?!!
Ông Lúy vừa nói xong thì "lạch cạch", tiếng đôi đũa rơi xuống sàn giống như báo hiệu cái gì đấy.
Mọi ánh mắt đầu đổ dồn về hướng quan ngự sử.
_ Tiên nữ!!
Khuôn mặt say mê, hai mắt trợn tròn,thức ăn trong miệng còn chưa kịp ăn hết trông bộ giáng không khác gì con lợn mê gái.
Đây đúng là tiên nữa mà hắn gặp trên huyện hôm nọ, bản thân hắn ta từ nhỏ tới lớn đã gặp không biết bao nhiêu người đẹp nhưng đây là người duy nhất khiến hắn ta nhớ lâu như vậy.
Thị Linh thấy thấy như vậy thì biết rằng có chuyện không ổn, đang định xoay người chạy đi thì bị quan tri huyện hét lớn một tiếng.
_ Đứng lại!!
Thị Linh dù không biết đây là tri huyện nhưng nhìn thấy người này mặc áo quan thì sợ hãi không giám nhúc nhích, đây hoàn toàn là bản năng sợ hãi quan lại của người thời này.
Tri huyện nhìn bộ mặt con lợn của quan ngự sử thì biết ngay trong đầu ngươi này muốn gì, cơ hội lấy lòng quan ngự sử như thế này sao mà hắn bỏ qua được.
Quan tri huyện nhếch mép, vuốt chòm râu dê đi đến cạnh Thị Linh.
Vừa nhìn vừa gật đầu.
_ Đúng la dung mạo phi phàm, cô này chắc là con gái của phú hộ Lúy phải không?
Thị Linh bình thường nhảy nhót năng động là thế, hiện tại bị quan tri huyện nhìn chắm chằm như vậy thì chỉ biết sợ hãi đứng co rúm lại, đến miệng cũng không giám mở.
Sợ hãi quan lại đã là thiên tính khắc sâu vào tầng lớp dân thường, giống như con thỏ chưa từng gặp hổ nhưng vẫn sợ hổ, đây là nỗi sợ ăn sâu vào trong máu, quan lại đối với dân chúng chính là trời cao, lệnh quan nói là không được cãi.
Nguyễn Bành cũng thấy có điều không ổn liền đứng ra, nhân trong người có công danh mà đến trước mặt tri huyện chắp tay chào hỏi.
_ Kính bẩm ngài tri huyện, con tên là Bành, Đỗ sinh đồ năm nhâm tuất, đây đúng là em gái con, nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện nên lỡ mạo phạm các quan, để còn đuổi nó xuống nhà.
Sau đấy quay người quát một tiếng.
_ Còn ngây ra đấy làm gì?!! Xuồng dưới nhanh lên!!
Hóa ra là tên sinh đồ, tri huyện nhếch mép cười thầm. Trong huyện này không có vài chục cũng hơn trăm tên sinh đồ thế này, bọn này trong làng còn có chút chức sắc chứ trước mặt mệnh quan triều đình chả là cái đinh rỉ gì cả.
_Không cần phải xuống!!
Quan tri huyện lại lần nữa chặn Thị Linh lại, đến cả sắc mặt của Nguyễn Bành cũng không thèm xem.
_ Tiểu thư đây đúng là nhan sắc tuyệt trần, nhân hôm nay quan ngự sử ghé thăm, không bằng tiểu thư ở lại hầu rượu cho quan ngự sử đi.
Dương Văn Lễ nghe vậy thì kích động.
_ Được! Được!! Bay đâu!! Lập tức đem vào phòng cho ta!!
Quan tri huyện nghe xong cũng sững sờ, cmn, ta mới chỉ yêu cầu hầu rượu thôi, thằng béo này muốn con gái nhà người ta cũng phải từ từ đã chứ.
Thị Linh nghe vậy thì sợ đến mặt trắng như tờ giấy, nhìn cái tên béo háo sắc trước mắt sau đấy lại nhìn sang phái ông Lúy để cầu cứu.
Ông Lúy, Sứt cùng Nguyễn Bành lập tức đứng ra chăn trước mặt Thị Linh.
_ Không đứa nào được động đến con gái tao!!
Bang chủ Mãnh hổ Bang - Phạm Văn Cống lúc này nhảy ra quát lớn.
_ Lão già to gan, quan ngự sử coi trọng con gái lão là phúc tổ bảy đời, lão giám cãi lời quan sao, muốn tạo phản à?!!
Tâm nguyện phần đời còn lại của ông Lúy là nhìn thấy con gái được gã vào một nhà tử tế, đời nào chịu để cho cái tên cầm thú độc ác này chạm vào Thị Linh.
Dù tuổi đã già, thân hình lom khom như que củi nhưng vẫn đứng che trở cho con gái.
Cả người như con hổ già gầm lên giận dữ.
_ Tao không cần, tao cũng cóc cần biết chúng mày là quan gì, cút khỏi nhà tao nhanh!! Biến!!
Tri huyện bị chỉ mặt đuổi thẳng cổ như vậy thì giận tím mặt, đường đường là quan phụ mẫu một huyện mà bị tên phú hộ tép riu sỉ nhục thế này.
_ Dân đen hỗn láo, giám nhục mạ mệnh quan triều đình!! Bay đâu, bắt chúng nó lại cho tao!! Còn con bé kia bắt đưa vào phòng cho quan ngự sử thẩm vấn!!
Nguyễn Bành với Sứt lập tức bị mấy tên lính xông vào đè xuống sàn nhà.
_Mình ơi!!
Thị Lan lao ra cứu chồng cũng bị bọn lính đánh vào đầu đến bất tỉnh ngã lăn ra sàn nhà.
Ông Lúy thấy có tên lính xông đến thì cầm cây gậy trống trên gõ mạnh vào đầu tên này làm hắn ngã lăn ra đất kêu rên.
Phạm Văn công thấy vậy hét lớn.
_ Lão già to gan, giám phản kháng mệnh quan triều đình!! Muốn chết!!!
Nói xong cầm đao lao về phía ông Lúy, ông Lúy tuổi đã cao lại còn bị bão bệnh hành hạ, đâu còn như thời trai tráng.
Tốc độ, sức lực, vũ khi cũng không bằng, ông Lúy chỉ còn cách dùng gậy đánh trả Phạm Văn Cống.
Tên này dễ dàng nghiêng người tránh thoát.
_ Hừ!! Ta vốn nghe nói vùng Yên Lãng có võ nhân tên Lúy, võ nghệ cao siêu, nay tận mắt chứng kiến mới biết hóa ra là lão già khọm!! Chết đi!!
Nói xong thì tên này vung đao chém vào người ông Lúy. Ông Lúy già, chân chận tay run, đến cả cây gậy cầm còn run thì làm sao đỡ được đao này.
Nhát đao chém ngang qua bụng chặt đứt cả xương xống, thân hình gầy yếu bị trảm eo thành hai nữa, nội tạng tùng máu tươi bắn hết ra sàn nhà, ông Lúy trợ trừng hai mắt cựa quạy mấy cái rồi cũng tắt thở.
Nhát chém kết liễu sinh mạng của ông Lúy, hào kiệt của đất Yên Lãng, từng tung hoành váo nam ra bắc, đối đầu thiên quân vạn mã không hề sợ hãi, cuối cùng tuổi già lại chết tức tưởi dưới đao của một tên vô danh tiểu tốt!!
_Thầy ơi!!
_ Thầy!!!
_ Ông ơi!!!....
Mọi việc diến ra quá nhanh, ngoài dự đoán của thất cả mọi người ở đây, có mấy tên lính trẻ tuổi cùng người hầu tâm lí yếu đuối bị tràng cảnh ghe rợn dọa cho nằm ra sàn nôn thốc tháo.
Nguyễn Bành chứng kiến cha mình chết thảm ngay trước mặt thi hai mắt đỏ lừ, dùng hết sức bình sinh thoát khỏi tay bọn lính, cả người phẫn nộ lao vào Phạm Văn Cống.
_ Trả mạng cho thầy tao!!
Phạm Văn Cống khinh thường một tiếng.
_ Tên nho sinh không biết lượng sức!!
Thanh đao trên tay nhanh như cắt vung lên một đường cắt đứt cổ Nguyễn Bành, máu tươi lập tức ứa ra ba thước, Bành hai tay ôm cổ vẫn không ngăn được dòng máu chảy ra, há miệng muốn nói gì đấy nhưng không thành lời,cả người ngã uỵch xuống đất.
Nguyễn Văn Bành, con nối dõi dòng họ Nguyễn, đỗ sinh đồ năm nhâm tuất, tài học phi phàm, chưa thi được công danh đã ngã xuống!!
Phạm Văn Công giơ thanh đao nhuốm máu hét lớn.
_ Còn đứa nào muốn chết thì ra đây!!
Thị Linh nhìn xác của cha với anh trai ngã xuống đất, hai mát như mất hồn chưa thể tin được.
hét lên một tiếng tuyệt vọng.
_Thầy!! Anh Bành!!
Dùng chân lẫn tay bò đến ôm lấy ba cái xác.
Ai mà ngờ được một bữa cỗ sinh nhật đầy ấm áp lại biến thành bi kịch như vậy.
Đến cả quan tri huyện cũng bị kinh sợ, chỉ có Dưỡng Văn Lễ vẫn lùa thức ăn vào mồm, nhìn thấy cảnh máu me này khiến trên mặt hắn ta hiện ra vẻ hưng phấn, ăn uống càng thêm ngon miệng.
_Thằng chó chết!! Mày là thằng chó chết!!
Sứt hai mắt đỏ ngầu, hắn điên cuồng vặn vẹo người chửi rủa Phạm Văn Cống, hai mắt như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ này.
_ Một thằng hầu sứt môi cũng giám to mồm!
Hắn ta tức giận gạt phăng đấm lính ra, một đao xuyên ngực đóng Sứt xuống sàn nhà.
Sứt - anh em của Quang Anh, gia đinh của gia đình ông Lúy bị đóng đinh mà chết!!
Dưỡng Văn Lễ thấy cảnh giết chóc như vậy không những không sợ hãi hay kinh tởm, khuôn mặt béo ị của hắn càng hiện lên vẻ hưng phấn đến đỏ rực.
_ Giết hay lắm!! Giết hay lắm!! Bay đâu, mang tiên nữ vào phòng cho ta!!
_ Vâng!!
Thị Linh hai hắn căm phẫn ứa lệ nhìn hai tên quan cho má sát hại cả gia đình mình, cánh tay đưa ra sau đầu rút một cây trâm đồng lao thằng vào hai tên ác nhân này.
Hai người Dạ Lang cùng Trần Minh Quý đứng nhìn một mình Phạm Văn Cống từ bấy đến giờ vốn đã sốt ruột, nay cơ hội "hộ giá " đang tận miệng thế này làm sao bỏ qua được.
_ Thích khách to gan, dám hành thích mệnh quan triều đình!!
Hai người không có chút thương hương tiếc ngọc,lập tức rút đao đâm xuyên người Thì Linh.
Thi Linh bị hai thanh đao đâm xuyên qua người, hai mắt trợn chừng, miệng ứa máu.
_Tao có chết...cũng không tha cho chúng mày!!!
Thị Linh -con gái ông Lúy, báo thù không thành, đương trường bị giết.
Hai tên này thấy giết được thích khách, đang hớn hở quay lại tranh công, nhưng đáp lại bọn hắn là hai nhát chém của Dương Văn Lễ.
Thấy tiên nữ sắp đên stay bị hai tên dân đen giết chết khiến tên này tức điên, hắn rút thanh đao của tên lính gần đấy đứng dậy chém hai tên dân đen trước mặt.
Tuy không biết võ nghệ nhưng từ đằng sau chém bữa cũng đủ kết liễu tính mạng của hai vị bang chủ, hai tay điên cuồng cầm đao như băm thịt chặt xuống.
_ Ngu ngốc!! Khốn kiếp!! Ai cho bọn mày giết tiên nữ của tao!!Khốn kiếp! Khốn kiếp!!
Đây chính là hậu quả của việc ton hót không đúng chỗ.
Tri huyện nhìn hai người vừa hôm trước còn xung anh em bị chém nát người như vậy cũng không giám lên tiếng, thân hình né sang một bên " Thế là đỡ được mấy trăm lạng bạc".
Những người còn lại trong nhà run sợ quỳ xuống không giám chứng kiến cảnh máu tanh này.
Tri huyện đợi cho ngự sử chém mệt xong mới chạy lại hỏi.
_ Ngự sử đại nhân, ngài xem bây giờ phải làm gì tiếp đây?
Dương Văn Lễ thở hổn hển vứt thanh đao xuống đất.
_ Giết!! Giết sạch!! Tiên nữ của ta chết rồi, bọn nó đều phải chôn cùng!!
Tri huyện nghe xong thì khiếp sợ, tên này môn diệt môn hay sao? Nhưng nghĩ tới chuyện đã đến nước này rồi thì chẳng còn gì phải sợ nữa, dù sao đã có quan ngự sử chống lưng, hắn chỉ làm theo lệnh thôi.
Tri huyện lập tức phất tay.
_ Bọn bay nghe thấy gì không?!! Người nhà này cấu kết hành thích quan ngự sử,lập tức giết sạch!!
Bọn lính nghe xong thì ngơ ngác, bởi vì quan tri huyện làm gì có quyền hạ lệnh xử tử, mấy người lúc nãy đều do Phạm Văn Cống giết, bây giờ chẳng nhẽ bắt bọn họ cũng ra tay giết người.
Phạm Văn Cống là kẻ phản ứng đầu tiên, hắn lập tức cầm đao lên chém ngã một người hầu đang quỳ gần đấy.
_ Mệnh lệnh của đại nhân, kẻ nào không nghe theo chính là đồng lõa, lập tức chém cho ta.
Mấy tên lính nghe vậy thì nhìn nhau, có tên sợ bị ép vào tội hành thích quan triều đình lập tức cầm giáo xông lên đâm vào đám người hầu.
Có người đầu tiên sẽ có tứ hai, thứ ba.Mấy kẻ sung quanh thấy có người xông lên đầu tiên cũng học theo cầm giáp đâm vào đám người hầu.
Có người hầu hoảng sợ kêu lên.
_ Chờ đã, bọn tôi bị oan, bọn tôi không hề...aaaa......
_Tha mạng......
_Tôi có làm gì đâu..........
Mặc cho những người này kêu rên, bọn lính cũng không hề nương tay, đến cả mấy đứa trẻ con Nguyễn Bành cùng Thị Lan cũng bị bọn hắn vô tính dùng giáo đâm chết.
Một đám người hầu cùng phụ nữ làm sao có sức chống trả lại binh lính được trang bị đầy đủ binh khí của triều đình,chẳng mấy chốc đã bị bọn lính không chút thương vong nào giết chết.
Phạm Văn Cống lau vết máu trên mặt, hai mắt nhíu lại nhìn những cái xác dưới sàn nhà.
_ Không đúng? Còn thiếu một người!!
Tri huyện nghe vậy tò mò hỏi.
_ Còn thiếu ai??
Phạm Văn Cống tức nhớ lại rồi bẩm báo.
_ Còn thiếu một người, kẻ này tên Nguyễn Quang Anh, là học trò của Nguyễn Văn Lúy,từ nhỏ đã tinh thông võ nghệ, nghe nói năm mười tuổi đã tự thân một mình lên núi săn hổ, dáng người cường tráng khổng võ, là tráng sĩ nổi danh trong vùng. Ở đây không có thi thể nào cường tráng như vậy nên tiểu nhân đoán rằng thiếu một người.
Phạm Văn Công là người trong giang hồ, mấy tin tức về hào kiệt, tráng sĩ trong vùng hắn đều biết rõ, trong đấy có cả danh giết hổ của Quang Anh.
Tri huyện nghe thấy mười tuổi săn được hổ thì bĩu mỗi.
_Hoang đường, làm gì có chuyện mười tuổi săn hổ!! Còn không mau chuẩn bị về huyện, các ngươi định để bản quan cùng ngài ngự sử qua đêm ở đây à??
Phạm Văn Cống chỉ vào mấy cái xác trên sàn nhà,
_ Vậy còn những thứ này phải sử lí thế nào đây?
Tri Huyện phất tay.
_ Nhà ngươi chẳng bảo là còn một đứa nữa à? Để hắn về mà dọn!!
Nói xong thì cẩn thận cùng quay sang chỗ Dương Văn Lễ.
_ Bẩm quan ngự sử, trời đã muộn lắm rồi, để hạ quan đưa ngài về huyện nghỉ ngơi!!
Dưỡng Văn Lễ nhìn bộ quần áo dính đầy máu do chém người, hai mặt hắn nhăn lại, cũng chẳng thèm ngó ngàng đến "tiên nữ" đang nằm dưới đất, giống như vốn chẳng phải thứ gì quan trọng nữa rồi.
_Thật khó chịu!! Mau đưa bản quan về 1!
Nói xong thì không quan tâm đến dưới chân là xác của ai, hắn cứ thế dẫm qua thi thể của từng người bước ra ngoài.
Tri huyện cùng Phạm Văn Cống lập tức đi theo phía sau. Hơn trăm người dưới sự dẫn đầu của chiếc xe ngựa từ từ đi ra khỏi làng.
-----------------------------
Không ai được động vào Thị Linh!!!!!!!!!!