Chương 98: Lẻ Loi Một Mình - Mất Đi Tất Cả.
Hơi thở đã cực kỳ yếu ớt, Sứt dùng giọng nói thều thào nói với Quang Anh.
_ May... may mà tối nay...mày không ở nhà... đúng là... trong cái rủi..còn có may... dòng họ của ông...vẫn giữ được người nối dõi...dòng họ Nguyễn... không đến mức bị tuyệt hậu...
-Câm miệng!!!
Thầy lang huyện tức giận hét lên.
_Nằm im đấy, đừng có lãng phí sức lực nói chuyện!!
Tuy hét lớn như vậy nhưng hai tay thầy lang vẫn không chậm chạp chút nào, cẩn thận từng chút một quấn băng cùng dùng thuốc cấp cứu cho Sứt.
_Thầy lang...cảm ơn thầy cứu cháu... vô ích thôi...chắc là cháu... không sống tiếp được nữa rồi....
Sứt nói câu này làm hai vị thầy lang khựng lại không biết phải trả lời như thế nào, động tác trên tay cũng chậm lại.
_ Người cháu bây giờ thế nào...cháu biết hết... máu trong người cháu...sắp chảy khô rồi...bây giờ có thuốc tiên cũng không cứu nổi nữa...bây giờ còn nói chuyện được...thì để...cháu nói nốt...
Dứt lời, Sứt cố gắng nói ra ra đầu đuôi sự việc hôm nay, từ việc tri huyện cùng Dương Văn Lễ bất ngờ đến nhà, việc Dương Văn Lễ mê luyến nhan sắc của Thị Linh dẫn đến họa diệt môn, từng câu từng chữ nói cho Quang Anh cùng mọi người xung quanh nghe.
Mọi người nghe thấy hung thủ diệt môn lại là quan tri huyện cùng quan ngự sử thì trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ, thần sắc nhao nhao biến đổi.
Binh nắm chặt hai tay, quai hàm nghiến ken két.
_ Bọn quan lại chó má, thằng chó Dương Văn Lễ!! Ngày đấy ở phủ Thiệu Thiên đáng nhẽ ta phải chặt bay đầu nó thì đâu có chuyện hôm nay....
Không ai trả lời Binh, hắn quay sang hỏi thầy lang.
_ Còn cứu được không?
Nhìn Sứt nằm trên vũng máu dưới sàn, tuy trong lòng đã biết đáp án nhưng hắn vẫn muốn nghe kết quả từ thầy lang.
Hai thầy lang nhìn nhau không nói gì, chỉ biết im lặng lắc đầu.
Tiếng thều thào của Sứt lại vang lên.
_ Trâu ơi...mày đang ở đâu..? Trời tối quá...tao không thấy mày....
_ Tao ở ngay đây!!
Thầy lang cùng mọi người thức thời nhấc theo hòm thuốc trang sang một bên nhường chỗ cho Quang Anh, sự việc đến nước này đã ngoài khả năng của họ.
Quang Anh thuận thế đến trước người Sứt, hắn quỳ xuống nắm lấy tay người bạn thân.
_ Tao ngay cạnh mày đây....
_ Trâu ơi... tao thật vô dụng...tao bất tài... không bảo vệ được người trong nhà...tao cảm thấy có lỗi với ông...với cô cậu...
_Thằng này...mày nói gì đấy?Mày làm sao mà vô dụng? Làm sao mà có lỗi với mọi người được?
Sứt cố mở to hai mắt.
_Khi tao thấy chúng nó... muốn cưỡng bức cô Linh..,tao muốn đứng ra bảo vệ cô...nhưng tao không làm được...ông bị bọn nó giết... đến cậu Bành...cũng chết theo... tao hận chúng nó...nhưng không làm được gì... cô Linh cũng bị bọn nó giết...cậu cả...cậu hai còn nhỏ...cũng không tha...
Sứt cố gắng nói tiếp.
_ Khi đấy... nếu tao biết võ nghệ như mày...nếu ngày xưa tao cũng chọn học võ...thì ít nhất cũng cũng cứu được vài người...tao thà chết...để trả ơn nuôi nấng cho ông..hơn là như thế này...
Đưa mắt nhìn lên trần nhà.
_Từng người trong nhà bị giết...tao lại trơ mắt nhìn...không thể làm gì được...còn không thể chạm được vào người bọn nó...tao là thằng ăn hại...chỉ biết mở miệng ra chửi rủa...nếu lúc trước tao chịu học võ..lúc đấy có lẽ chém được bọn nó...trả thù...
Quang Anh Anh lắc đầu.
_Mày không làm gì sai, không có gì phải hối hận, mày đã cố bảo vệ mọi người.Nghe lời tao, không có ai trách mày hết.
Hắn đưa tay lau đi nước mắt trên khóe mắt Sứt.
_ Người phải xin lỗi là bọn khốn kiếp kia, mày không làm gì sai, không phải xin lỗi,bọn nó sẽ phải trả giá, tao thề!!!
Quang Anh hai mắt lúc này đỏ như con dã thú,bao năm qua hắn chưa từng thề thốt một lời nào, một khi đã thốt ra chắc chắn hắn sẽ không quên.
_ Mày đã làm rất tốt, không sợ bọn nó, mày không làm mọi người họ Nguyễn xấu hổ, thế là đủ rồi, mày có thể dõng dặc nói với mọi người"Con không phải là đồ hèn nhát, không làm cả nhà mình mất mặt"Biết đâu lúc đấy thầy còn vỗ vai khen ngợi mày nữa.
_ Mày làm thế là đủ rồi, còn lại là phần tao.Tao sẽ bắt bọn nó phải xuống âm phủ quỳ gối xin lỗi từng người....
Trên khuôn mặt Sứt gượng vẽ ra một nụ cười.
_Cảm ơn mày...nghe mày nói thế,,,tao nhẹ nhõm lắm...
_ Không phải cảm ơn, tao với mày là anh em tốt, không cần nói lời khách sáo như thế, không cần cảm ơn.........
_ Trâu ơi...mày đâu rồi...tao không nhìn thấy mày nữa...
_ Tao đây, vẫn ngay cạnh mày đây, tao không đi đâu cả...
_ Trên người tao...toàn là máu...làm bẩn hết quần áo của mày rồi.
Quang Anh lắc đầu, nước mắt rơi lã chã.
_ Không quan tâm, tao không quan tâm.
_ Tao mệt quá...không thể giặt đồ cho mày được nữa rồi............
_Trâu ơi...
_ Sao đấy, tao đây?!...
_Tao thấy... lạnh quá...lạnh không còn tri giác nữa rồi... lấy cho...cho tao cái chăn được không...không...lạnh quá...tao muốn đắp chăn...để đi ngủ thật say......
_Mày đang ôm tao phải không...ấm quá...
_Ukm.
_ Cảm giác...thật an toàn...giống như lúc mày bênh tao...không bị bắt nạt...
_ Yên tâm, không ai bắt nạt được mày nữa, có tao đây rồi......
_ Tao đói quá... muốn ăn cơm mày nấu...
_ Được, mày muôn săn món gì để tao nấu, thịt kho với cơm trắng,bí đỏ nấu thịt băm hay mì thịt tao sẽ nấu cho mày, mày muốn ăn gì tao cũng nấu...........
_Mày còn muốn ăn gì nữa không??...
_ Sao không trả lời tao??!...
_Mày ngủ rồi phải không???...
_Dậy đi, dậy nói chuyện với tao đi!!
_ Mày bỏ tao lại một mình thế này à??Minh là anh em mà??!...
_Mày muốn ăn gì tao cũng nấu cho mày!!
_Xin mày, mở mắt ra nhìn tao đi!!...
_Đừng đi mà, làm ơn... đừng bỏ tao lại!!
_Sứt!!! Sứt!! Sứt ơi!!!!!!.................
Nhìn bóng lưng Quang Anh ôm thi thể Sứt khóc nức nở.Hai thầy lang đứng phía sau thở dài, thức thời ra hiệu cho mọi người đi ra ngoài.
Binh lúc này vẫn chưa hoàn hồn, hai mắt nhìn về phía trước.
_ Hết thật rồi, không còn gì nữa rồi!!........
Quang Anh nhẹ nhàng đặt Sứt xuống đất, cẩn thận chỉnh ngay ngắn lại quần áo của người anh em.
Hắn đứng người dậy bước ra ngoài.
_Mày định đi đâu!!?
Binh tiến lên trước mặt hắn, khuôn mặt Quang Anh lúc này đã thấm ướt nước mắt, trang thái cực kỳ không ổn định.
_ Em phải giết chúng nó, giết hết chúng nó.
Binh vội vàng giữ hắn lại.
_ Mày muốn lên huyện giết bọn nó để trả thù? Mày điên à?! Bọn nó là quan đấy, mày trả thù kiểu đấy khác gì tìm chết!!
Quang Anh vẫn như người mất hồn, hai chân tiếp tục bước về phía trước.
_ Phải trả thù, trả thù, trả thù...
Thấy Quang Anh sắp mất cả lí trí định đi chịu chết, binh bất đắc dĩ phải đè hắn xuống đất.
_ Trả thù cái gì?!! Mày ở im đây cho tao!! Tao không cho mày đi tìm chết thế được!!
_ Bỏ ra!! Bỏ em ra!! Em phải đi giết hết bọn nó!!
Quang Anh càng dãy dụa kịch liệt thì Binh ôm càng chặt, trong tay giống như đang ôm một con trâu mộng chứ không phải một kẻ đang bị thương nặng.
Quang Anh dãy dụa một lúc rồi từ từ yếu đi, cuối cùng cả người xụi lơ một chỗ.
Binh thấy vậy hoảng sợ gọi thầy lang đứng bên cạnh.
_ Thầy lang đâu, mau cứu người, xem nó bị sao rồi?!!
Thầy lang vội vàng cầm hòm thuốc chạy lại bắt, sau khi kiểm tra một lúc thì thở phào.
_ Do vết thương cũ tái phát, Mang theo thương thế bôn ba nhiều ngày, bây giờ lại phải chứng kiến cảnh cả nhà bị diệt môn, không chịu được đả kích nên ngất đi.Không có gì đang ngại, để tôi kê một đơn thuốc, mấy người đen cậu Anh về nghỉ ngơi rồi cho uống thuốc là được.
Mọi người nghe vậy cũng nhẹ nhàng thở ra, hôm này đã chết quá nhiều người rồi, không ai muốn thấy thêm bi kịch xảy ra nữa.