Chương 95: Diệt Môn.
Binh hôm nay lên huyện mua thuốc, dạo này sức khỏe ông Cối cũng không được tốt nên phải thường xuyên phải mua thuốc bổ uống.
Thanh niên bây giờ đã trở nên cao to vạm vỡ, hai tay to gần bằng đầu người, cái đầu cao 1m6, ra ngoài lúc nào cũng đem theo thanh đao bên hông.
Mỗi lần đi đường đều kinh sợ một đám kẻ du côn, hiện tại cũng là người đứng đầu đám trai tráng trong làng, bọn đạo tặc ai cũng kiêng dè cũng khiếp sợ, mỗi lần đi ăn trộm cũng đều né tiệm vải đầu làng ra.
_ Thầy lang có nhà không? Tôi lại đến mua thuốc đây.
Thầy lang nghe tiếng của Binh gọi thì vén rèm từ nhà trong đi ra.
_ Cậu Binh đấy phải không? Lại đến mua thuốc bổ về cho thầy hả?!
Nói xong cũng không ra quầy đón người mà đi đến tủ thuốc bốc thuốc luôn, động tác cực kỳ quen thuộc.
Bỏi vì Binh là khách quen ở đây, thầy lang cũng biết thanh niên này mỗi lần đến đều mua thuốc bổ cho cha.
Cẩn thận bọc xong năm thang thuốc vừa bốc xong rồi đưa cho Binh.
_ Của cậu đây, mỗi thang là 4 đồng, tổng cộng 20 đồng.
Binh cẩn thận đếm lại vài lần số tiền trên tay rồi đưa 20 đồng cho thầy lang, đang định cầm thuốc đi thì bên ngoài có tiếng ồn ào.
Tiếng động ngay trước cửa tiệm thuốc.
Cả hai đi vừa ra ngoài xem thì thấy mọi người đang chỉ trỏ vào một con trâu cõng theo một người mình đầy máu me đến trước tiệm thuốc của thầy lang.
Binh tinh mắt nhận ra người nằm trên lưng trâu chính là Quang Anh, lập tức hớt hải chạy lại.
_ Quang Anh!! Mày sao thế này, thầy lang đâu, mau ra cứu người!!
Nói rồi cõng hắn chạy vào tiệm thuốc của thầy lang.
Thầy lang cũng nhận ra đây là khách quen nên lập tức đưa người vào trong tiệm cứu chữa.
Dù thể chất tự lành nhanh gấp 5,6 lần người thường nhưng nhiều ngày bôn ba như vậy khiến vết thương của Quang Anh liên tục vỡ ra rồi khép vào, miệng vết thương lộ ra màu trắng bệch.
Thầy lang phải lập tức vệ sinh lại vết thương, sau đấy bôi thuốc chống viêm cầm máu, cuối cùng mới băng bó lại bằng vải sạch.
Còn bảo dược đồng đi nấu một bát thuốc dưỡng thân bổ huyết cùng một bát cháo cám loãng đem ra cho Quang Anh uống.
Vì hắn ta đang hôn mê nên hai người phải bóp miệng Quang Anh ra rồi đổ thuốc và cháo vào miệng hắn, cẩn thận từng chút một không để hắn bị sặc.
Đợi khi hắn uống xong hai chén này thì khuôn mặt Quang Anh mới hơi có chút hồng hào.
Binh nhìn bên ngoài trời vẫn còn sớm nên ngồi lại trông cho thằng em,dù gì cũng phải biết đứa nào giám đính em của hắn ra nông nỗi này, thanh đao cùng võ nghệ của hắn cũng không phải đề chưng cho đẹp.
Nghĩ đến người anh em từng vào sinh ra tử bị chém thảm như vậy là Binh lại sôi hết cả máu.
Lo lắng đợi một mạch từ sáng đến chiều, lúc mặt trời chuẩn bị ngả bóng thì Quang Anh mới tỉnh lại.
Còn chưa mở mắt thì câu đầu tiên hắn thều tháo là.
_ Có nước không??
Binh ngồi ngay bên cạnh lập tức lấy cho hắn một bát nước đặt lên miệng, Quang Anh lập tức cúi đầu xuống uống như đất cạn gặp mưa.
Binh ngồi nhìn thấy hắn uống một một bát nước to bằng cái chậu, đợi uống no cả bụng rồi mới hỏi chuyện hắn.
_Mày đi làm cái gì mà bị người ta chém ra nông nỗi thế này? Rốt cuộc là làm sao? Đứa nào đánh mày?
Quang Anh không trả lời Binh, vừa ngủ dậy nên đầu óc hắn vẫn rất lơ mơ, phải mất một lúc mới nhận ra được đây là hiệu thuốc của thầy lang huyện cùng với người ngồi bên cạnh là Binh.
Hắn nhớ được bản thân vừa vào trong huyện thì ngất đi, chắc con trâu theo đường cũ cõng hắn tới chỗ này, không biết thầy lang đã nhìn thấy số thuốc hắn mua về chưa.
Binh nhìn thấy thằng em ngẩn ngơ thì sợ hãi,lấy tay nắn bóp đầu nó xem có bị đánh vào chỗ nào hay không.
_ Mày làm sao dấy? Bị đứa nào đánh? Nói anh nghe, Đầu óc có bị sao không?!!
Quang Anh nhìn thấy ánh mắt lo lắng cùng quan tâm của thanh niên này, trong lòng cũng ấm áp.
Hắn lắc đầu.
_Em không sao, tại trên đường gặp phải bọn cướp?
_Cái gì?
Binh nghe thấy đứa em bị bị bọn cướp chém cho ra nông nỗi này thì kích động, khuôn mặt giận dữ lập đỏ cả lên,lập tức rút thanh đao bên hông ra định đi trả thù.
_ Con mẹ nó!! Giám đánh em tao ra nông nỗi này!!? Bọn khốn đấy chắc chưa nghe đến danh tiếng của Tay Gấu Hoàng Văn Binh tao mà!!?
Tay Gấu Hoàng Văn Binh là biệt hiệu của Binh, vì hai tay của thanh niên này vừa to lớn lại mạnh mẽ như tay gấu, sức lực khó ai bằng nên mới có biệt hiệu như vậy.
Ông thầy lang vừa mới thò đầu vào buồng để xem thương thế của Quang Anh thấy cảnh đằng đằng sát khí như vậy thì vội rụt ngược cổ lại.
Quang Anh vội giữ tay thanh niên này lại.
_ Bình tĩnh anh ơi, bọn cướp bị em giết sạch rồi!!
Binh nghe thấy vậy thì lập tức hết giận mà chuyển thánh cười to.
_ Giết hết rồi à? Hahaha!! Khá Lắm!!Haha!! Không hổ danh là trân truyền của thầy, đúng là em của tao!! Hahahaha!! Phải thế chứ!!
Nói xong còn dùng tay vỗ bộp bộp vào vai hắn.
Quang Anh đau nhe cả răng, cmn, vỗ vào vết thương rồi.
_ Quên mất, mày tự nhiên chạy đi đâu mà để bị cướp thế này?!
Quang Anh nghĩ một lát, sau đấy mới kể chuyện bệnh tình của ông Lúy, lí do bản thân lên trấn mau thuốc cuối cùng bị bọn cướp để mắt cho Binh nghe, cũng nhờ Binh đưa số thuốc trên lưng trâu mà hắn liều mạng mang về cho thầy lang.
Binh nghe xong không nói hai lời,lập tức chạy ra ngoài giúp hắn chuyển lời cho thầy lang, cũng nhân tiện hỏi về bệnh tình của ông thầy.
Tuy ông Lúy đã không dạy võ 3,4 năm nay rồi nhưng Binh cũng là một trong những người được trân truyền từ ông Lúy, tình nghĩa của thanh niên đối với ông thầy cũng không hề cạn.
Quang Anh ngồi dậy xem thương thế đã được bó kĩ trên người, tuy cơ thể vẫn còn đau đơn, di chuyển khó khăn nhưng với thể chất kinh khủng của hắn thì vết thương đã khép miệng lại, không còn chảy máu nữa, thương thế này không nặng bằng lần săn hổ nên chắc hơn một tháng là khỏi được hoàn toàn.
Hắn xuống giường mặc lại một bộ quần áo mới, bộ quần áo ban đầu đã không thể mặc được tiếp.
Binh lúc này cũng nặng nề đi vào.
Quang Anh đoán thanh niên cũng từ miệng thầy lang biết được bệnh tình của ông thầy nên mới như vậy.
Ngước mắt nhìn ra ngoài trời đã tối đen, Lúc này hắn mới giật mình nhớ ra hôm nay là sinh nhật Thị Linh, hắn đã hứa là sẽ về kịp, giờ mà vắng mặt là mai lại nhức đầu cho xem.
Bình thường về chỉ mất hơn nửa tiếng nhưng do trời tối thế này chắc phải hai tiếng mới về đến nhà được.
Quang Anh vội vàng xuống giường để về nhà, Binh lo cho hắn đang bị thương lại đi đường ban đêm nên cũng theo cùng......
_Sao thằng Trâu vẫn chưa về thế?!
Thị Linh ngán ngẩm chống tay lên bàn.
Đáng nhẽ ra lúc này Trâu đã phải về từ lúc chiều, thị đã đợi gần nữa tiếng rồi mà vẫn chưa thấy người đâu,
Hôm nay là sinh nhật của thị, tuy là không mời khách khứa nhưng vẫn rất long trọng.
Ông Lúy cùng Nguyễn Bành rất thương Thị Linh, từ khi trong nhà giàu có lên thì mỗi lần sinh nhật đều nấu một mâm cỗ to toàn món ngon, còn tặng rất nhiều váy áo cùng trang sức để làm quà.
Mấy cây trong phòng cũng được thắp sáng lên lung linh.
So với nhà khác đến cả đèn dầu cũng không giám thắp thì Thị Linh đúng xứng danh tiểu thư lá ngọc cành vàng.
Vậy mà hôm nay tiểu thư này lại ngồi giận trước mâm cỗ vid phải chờ người.
Người ngồi cũng toàn là người trong nhà, có ông Lúy, Nguyễn Bành, Thị Lan cùng hai đứa con, còn có cả Sứt nữa.
_ Rõ ràng nó bảo về sớm tặng quà cho con, thế mà bây giờ vẫn chưa ló mặt về!! Hừ!! Chắc trên trấn chơi vui quá quên cả về nhà rồi!!
Mấy người nhìn tiểu thư trong nhà giận dỗi mà chỉ biết cười khổ.
Sinh nhật Thị Linh thì người hầu trong nhà cũng được ké hai mâm cỗ trải chiếu ngồi ngoài sân nhưng do gia chủ chưa ăn nên cũng không ai giám động đũa.
Mấy đứa trẻ con Thị Lan cùng Nguyễn Bành ngồi trên bàn nhìn đồ ăn cũng thèm chảy nước bọt.
Nguyễn Bành cầm cái quạt phe phẩy quạt cho em gái mấy cái.
_ Cái thằng này từ trước đến giờ đâu có thế này đâu, chắc hôm nay giữ đường có chuyện gì rồi chịu khó đợi nó thêm một tiếng nữa cho đủ người.
Ông Lúy ngồi cạnh mỉm cười dùng bàn tay già nua xoa đầu con gái, đùa rằng.
_ Cái thằng này hư thật, giám làm con gái thầy đợi đói cả bụng, để lát nữa nó về thầy phải phạt nó mới được.
Thị Linh lập tức gật đầu.
_Đúng đúng, thầy phải phạt nó thật nặng, phạt nó...
Thị Linh nghĩ một lúc.
_Phạt nó rửa sạch bát hôm nay!!
Sứt đang ngồi bên cạnh lập tức lắc đầu.
_ Không được, cho nó rử bát để mai cả nhà ăn bốc à!!?
Mọi người nghe thấy thế thì phá lên cười, lại nhớ tới đêm 29 năm ngoái để cho Thị Linh cùng Quang Anh rửa bát đón tết, cuối cùng hai người làm vỡ mất gần hết bát đĩa làm cả nhà năm đấy suýt phải ăn bốc thật.
Nguyễn Bành dùng mắt ra hiệu cho vợ mấy cái.
Thị lan hiểu ý vỗ vai Thị Linh.
_ Cô Linh đừng giận chú Anh làm gì, chắc trời tối nên khó đi đường, một lát là về ngay ấy mà!!
Sau đấy mỉm cười đi vào trong buồng lấy ra một bộ váy.
_ Hôm trước anh Bành có mua một sấp lụa, chị thấy đẹp quá nên lấy may cho cô Linh cái áo, mặc vào xem có vừa không.
Chiếc áo lụa màu xanh lá mạ may theo kiểu giao lĩnh vắt chéo, nhìn vừa nhẹ nhành thướt tha lại tràn đầy sức sống, đường may khéo léo không lộ chỉ.
_ Ôi đẹp thế!! Em cảm ơn chị dâu!!
Thị Linh vừa thấy đã thích mê, vội đứng dậy nhìn ngắm cái áo không rời.
Chiếc áo lụa này cũng không rẻ, hai vợ chông nhìn thấy em gái thích áo như thế thì nhìn nhau cười một cái.
Thị Lan vỗ nhẹ vào lưng Thị Linh.
_ Vào trong buồng mặc thử rồi ra cho cả nhà xem nào.
Tiểu thư này nghe thế gật gật đầu, lập tức chạy về buồng của mình thay áo luôn cho nóng.
Ông Lúy thấy con gái hấp tấp như vậy thì chỉ biết vuốt râu cười khổ, dậy nó viết chữ với nữ công gia chánh mãi mà không đổi tính được.
Đang lúc mọi người nói chuyện vui vẻ đợi Thị Linh Thay áo thì bên ngoài chợt vang tiếng gọi cửa.
_Có ai ở nhà không? Có quan ngự sử tuần sát qua đây, còn không mau ra đón tiếp!!...
Mười phút trước.
Một tên lính ghé vào buồng xe nói với hai vị quan triều đình.
_ Bẩm hai vị đại nhân, phía trước là nhà phú hộ to nhất làng này, mời hai vị vào đây nghỉ ngơi một lát, ăn uống chút gì rồi đi tiếp.
Tên lính chỉ vào một một ngôi nhà to nhất làng Yên Lãng vẫn còn sang đèn.
Vẫn như mọi ngày,hôm nay hai vị ngự sử cùng tri huyện vẫn tiếp tục mượn cớ tuần sát mà đi dong chơi.
Do không để ý thời gian nên mới về muộn thế này, lức quay về đến làng Yên Lãng thì trời đã tối rồi, các quan ngòi trên xe thì sướng, chỉ khổ cho mấy tên lính phải đi theo cuốc bộ mỏi cả chân.
Trong đám người còn có cả ba tên bang chủ, bọn này cũng vì quan hệ của tri huyện nên được đi theo tuần sát cùng hai vị đại quan, mượn cơ hội gần gũi với quan ngự sử để mở rộng tiền đồ.
Có điều trừ Phạm Văn Cống võ nghệ cao nhất ra ra thì hai vị bang chủ còn lại từ ngày lên chức bang chủ do ăn chơi phè phỡn, bỏ mặc rèn luyện nên bây giờ mệt le lưỡi thở như chó.
vốn mấy người cũng có ngựa nhưng mà mấy năm trước đều bị bệnh chết cả rồi, ngựa để cưỡi vốn là hàng khan hiếm nên vùng này rất ít có người buôn bán, mấy vị bang chủ từ ngày mấ ngựa thì chỉ còn cách cưỡi trâu Nhưng đi cùng các đại quan mà cưỡi trâu thì cảm giác phèn lắm, vậy nên mấy người quyết định cắn răng đi bộ.
Trong xe truyền ra một tiếng "Ukm", tên lính này nghe vậy thì lấp tức chạy đến trước nhà gõ cửa.
_Có ai ở nhà không? Có quan ngự sử tuần sát qua đây, còn không mau ra đón tiếp!!