Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh

Chương 94: Liều Mạng.

Chương 94: Liều Mạng.

Quang Anh vừa cầm thuốc đi ra ngoài lập tức trèo lên lưng trâu phi ra khỏi thành.

Hắn đã đi được ba ngày, chỉ cần đi ngược đường cũ thêm hai ngày nữa là có thể về đến huyện.

Hắn muốn giao trực tiếp số dược liệu này cho thầy lang huyện,như vậy thì mấy hôm nữa là có thể chữa bệnh cho ông thầy.

Tuy là bệnh của ông thầy chưa đến mức chết ngay được nhưng ai bảo ông thầy tự nhiên chơi trò chia gia tài làm hắn cuống hết cả lên, chỉ sợ về chậm một bước là phải nhận thừa kế.

Đi khỏi thành trấn hơn một cây số là một con đường nhỏ, con đường này ngay sát mé bìa rừng nên rất nhiều cây cối, các thương nhân rất ít khi đi con đường này bởi vì nó hay có cướp nhưng nếu đi vòng sang đường khác thì phải mất tận một tiếng nữa, Quang Anh đang vội nên không muốn đi đường vòng.

Sắp tới sinh nhật Thị Linh rồi, hắn mà không về kịp thì nhức đầu lắm.

Cờ lộc ~ cờ lộc ~

Đang lúc hắn phi trâu thì phía trước bỗng thấy có một cành cây đổ chắn ngang giữ đường.

Họ ~

Quang Anh đành phải họ con trâu lại, cành cây không quá cao nhưng nếu phi nhanh qua thì sợ con trâu vấp ngã ra mất.

Hắn xuống trâu định rời cành cây sang một bên thì ánh mắt bỗng thấy mấy vết chặt ở gốc cây, cây này không phải tự nhiên đổ mà do có người cố tình chặn đường hắn.

Quang Anh trong lòng lộp bộp, lập tức quay người cầm lấy thanh trảm mã đao, một tay kéo tấm vải quấn quanh làm lộ ra thanh đao thép bá khí.

_ Là ai chặn con đường này, mau ra mặt đi, giấu đầu lộ đuôi có đáng làm đàn ông nữa không!!

Bộp bộp!!

Một tiếng vỗ tay vang lên, từ bên đường đi ra ba người đàn ông chắn trước mặt, một người trong đấy hai tay cầm hai cái rìu khai sơn(Rìu của Lý Quỳ), cưỡi trên một lưng một con ngựa già.

Sau lưng cũng có hai người cầm đao đứng chặn, tất cả năm người đều bộ dạng lôi thôi lếch thếch, trừ vũ khí trong tay ra thì trên người hoàn toàn không có gì đáng tiền cả nhưng khí chất cùng thần thái lại khác mấy tên sơn tặc bình thường, nhìn qua bộ pháp cùng đốt xương ngón tay đều lồi lên thì đều là người có võ nghệ.

Không hiểu sao Quang Anh thấy bọn này rất quen mắt.

Thấy người trước mặt đã bị bao vây lại, tên hiệp khách giang hồ ngồi trên ngựa, cũng chính là kẻ cầm đầu đám này kéo cương ngựa lên vài bước.

_ Mấy anh em bọn ta chính là Lục Hùng Vô Song, hôm này có duyên gặp người anh em ở đây, chả là mấy anh em chúng tôi đang gặp chút chuyện, cần một số tiền để cứu người, giang hồ cấp cứu, mong người anh em giúp cho, sau này bọn ta sẽ hậu tạ gấp đôi.

Quang Anh liếc nhìn hai bên, tay vẫn nắm chặt trảm mã đao. Trong lòng hừ một tiếng, hóa ra là lữ cướp đường, còn bày đặt lục hùng với chả vô song.

_Muốn bao nhiêu??

Tên này thấy hắn thúc thời như vậy thì mỉm cười.

_ Không nhiều, chỉ cần 50 lạng bạc, chỉ cần người anh em cho mượn thì bọn ta lập tức dọn đường cho người anh em rời khỏi đây, còn không...

Nói rồi cầm hai cái rìu khai sơn đập vào nhau, hai cái rìu bằng đồng, lưỡi rìu dài hơn 30cm có thể chặt nát xương người, hai cái rìu gõ vào nhau cực kỳ uy hiếp.

Quang Anh nghe xong 50 lạng bạc thì chát cả răng, mẹ nó, bọn này đúng là cướp mà, hắn đào đâu ra 50 lạng bạc cho bọn nó cướp.

_ Mấy vị chắc là cướp nhầm người rồi, tôi đào đâu ra 50 lạng cho mấy người được.

Hắn vừa dứt lời thì một tên hiệp khách đứng bên cạnh đã hét lên.

_ Đại ca đừng tin lời nó, chính mắt em nhìn thấy nó cầm một túi bạc mấy chục lạng đi mua thuốc, chắc chắn không nhầm được.

Quang Anh lúc này mới nhớ ra bọn này là mấy tên hiệp khách ở hiệu thuốc, kiểu này định cướp tiền của hắn để chữa bệnh cho anh em đây mà.

Tên đại ca híp mắt.

_ Vậy là người anh em rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt rồi. Đã thế cứ đứng im đấy để ta tự đến lấy.

Nói rồi hét lên một tiếng phi ngựa xông lại.

Con ngựa tuy chỉ là ngựa thồ đã già nhưng cũng cao hơn 1m5, nặng gần 170kg, tên đại ca tuy cũng không phải kỵ binh được đào tạo gì nhưng một người đàn ông trưởng thành cưỡi ngựa xông lại cũng rất có áp lực, nếu bị húc trúng thì khả năng cao cũng chán thương nội tạng hoặc gãy xương, lúc đấy chỉ mặc cho người ta chém giết.

Con đường chỉ rộng có 3m, phía sau có người chặn đường không thể chạy được.

Biết rằng trận đánh này không thể tránh được nên hắn lập tức tiến vào "toàn lực tập trung ",Quang Anh hai tay nắm chặt đao, trọng tâm hạ xuống, người hơi nghiêng về phía trước, mũi đao chỉ xuống mặt đất.

Ông Lúy đã từng là trọng bộ binh, cầm trảm mã đao đối phó với kỵ binh trên chiến trường là nghề cũ, ông thầy có dạy hắn một chiêu chuyên dùng để đối phó khi kỵ binh xung phong.

Đấy là " Sa Đao "!!

Hắn híp mắt nhìn tên hiệp khách cưỡi ngựa vào phạm vi 1,5m, vì trảm mã đao có chiều dài hơn rìu khai sơn nên chân ngựa bước vào tầm đánh của Quang Anh còn cây rìu của tên hiệp khách chạm được đến hắn.

Glucose cấp tốc truyền lên đầu khiến bộ não cực kỳ tỉnh táo, trước mắt giống như cảnh quay chậm lại, vó ngựa đạp đất mà lên, vẻ mặt cầm rìu hung ác của tên hiệp khách hiện rõ ràng trước mắt.

Quang Anh lập tức xoay người, dùng sức vung thanh trảm mã đao thành một hình bán nguyệt, hai chân trước của con ngựa lập tức bay lên.

Con ngựa bị cắt mất chân khiến cho mất đà hí thảm một tiếng rồi ngã ập xuống đất, ngã đè lên tên đại ca rồi trượt dài một đoạn khiến tên này ộc ra một búng máu.

_ Đại ca!!!

Mấy tên đàn em của hắn hét lên định xông lại cứu người, nhưng không đợi bọn hắn bước đến bước thứ hai.

Tên đại ca vừa ngẩng đầu dậy đã thấy trời đất quay cuồng,hình trước khi hai mắt của hắn tối đen là một cái xác không đầu cùng một thanh đao lướt qua.

Quang Anh hai mắt hờ hững nhìn tên hiệp khách đầu một nơi thân một nẻo, cảm nhận được hơi ấm chạy thẳng vào tim.

Mấy kẻ khác lập tức xông lại trả thù cho đại ca,Quang Anh không lùi mà quay người xông thẳng vào hai tên phía sau lưng hắn.

Phải tranh thủ xử được vài tên trước khi bị bao vây.

Hắn như con trâu mộng xông vào một tên chạy trước nhất.

Lôi Phong Trá Tẩu Quỷ Thần Kinh!!

Chiêu thức dùng để phá vây, tấn công nhiều kể địch cùng một lúc, liên miên hơn mươi đao tập trung vào tên này, hắn chỉ giơ binh khí lên đẽ được hai đao, đao thứ ba cắt cụt tay, đao thứ tư bổ đôi đầu.

Máu óc hắn tung tóe, nói thì chậm chứ mọi việc từ lúc tên đại ca phi ngựa đến lúc hắn chém chết tên thứ hai còn chưa đầy năm giây.

Quang Anh còn chưa kịp vui mừng thì bắp tay đã trúng một đao, máu tươi lập tức chảy ra.

Hắn vội lùi lại, nhìn tên đồng bọn khác đề đao xông lại bồi thêm một nhát nữa.

Suy cho cùng thì hắn chưa bao giờ có trong tình thế lấy một địch nhiều như này cả, kinh nghiệm gần như bằng không khiến hắn chưa biết đối ứng ra sao.

Quang Anh nhấc trảm mã đao lên đỡ một đao bồi của tên này, vết thương ở tay khiến mặt hắn nhăn lại vì đau đớn, vết sẹo trên mặt càng thêm dữ dằn.

Haaa!!

Quang Anh dùng sức hắt văng tên này ra, đang định xông lên chém giết thì sau đùi bỗng đau buốt.

Hai tên đồng phía sau đã hội họp lại bao vây hắn, một tên vung đao chém vào phía sau đùi, tuy chưa đứt gân chân nhưng khiến Quang Anh hét lên một tiếng đau đớn.

Ba tên còn lại không bỏ qua cơ hội, lập tức vung đao chém vào người hắn.

Quang Anh vội dùng chiêu "tiềm tàng ẩn phục điểu kiến thân " đỡ liên tiếp 4,5 đao của mấy tên này.

Như thế này không được, cả chân cùng tay của hắn đều đã bị thương, để lâu ắt sẽ thua.

Hắn cắn răng xoay người, thanh đao như rồng bay hồ vồ, xoay sát liên miên đánh vào binh khí của ba tên hiệp khách khiến bọn chúng lùi lại.

Long thăng hổ giáng loan xa sát.

Quang Anh nhân cơ hội này thoát được vòng vây, đối mặt trực tiếp với ba tên hiệp khách.

Ba tên này thấy đại ca cùng đồng bọn bị giết thì căn răng nghiến lợi.

_ Tên này cũng có vài đường võ nghệ nhưng hôm này mày phải để mạng lại đây!!

Mẹ nó, đã ăn cướp còn thích nói đạo lí à? Hắn mới là người phải tức giận, đang yên đang lành thì tự nhiên bị người chặn đường chém.

Hắn không buồn nói nhiều với mấy tên này, lập tức hét lên một tiếng rồi xông lại, lợi dụng ưu thế 1m5 của trảm mã đao dài hơn đao thường hơn 40cm, một chiêu "sa đao " chém bay một chân của một tên hiệp khách khiến hắn đau đớn ngã ra đất, trở đao đâm một nhát xuyên bụng kết liễu tính mạng tên này.

Lúc này một thanh đao đâm vè giữa ngực hắn, Quang Anh nghiêng người khiến thanh đao đâm chếch vào vai.

Hai mắt hắn đỏ lên vì đau đớn, hai hàm răng cắn chặt, gần như điên cuồng dùng tay giữ chặt thanh đao đang đâm vào da thịt, dùng thương đổi mạng, tay kia vung trảm mã đao chém bay đầu tên này.

Hắn còn chưa kịp rút thanh đao trên vai ra thì tên cuối xông lại bổ một đao lên đầu hắn, Quang Anh nghiêng người né tránh một đao này, tay kia vẫn cầm trảm mã đao cắt một đường đao vào bụng tên hiệp khách này.

Trảm mã đao cắt một đường sâu hơn nửa ổ bụng qua lớp mỡ cùng cơ bắp, nội tạng bên trong như xổ lồng mà trào ra đất khiến tên này cũng chỉ hấp hối được mấy hơi rồi đi theo đồng bọn.

Cuộc chiến diễn da chưa đầy một phút nhưng cực kỳ thảm liệt.

Năm chết và một trọng thương.

Quang Anh vừa giải trừ "toàn lực tập trung" thì một trận mệt mỏi cùng đau đớn làm hắn suýt ngất tại chỗ, may mà hấp thụ năm luồng ấm vào tim khiến cho hắn hồi phục được một chút thể lục.

Quang Anh biết hắn không thể ngất ở đây được, nếu không lập tức cầm máu thì hắn sẽ nguy hiểm.

Một vết thương ở bắp tay, một vết ở đùi sau, một vết đao đâm xuyên qua vai.

Quang Anh vừa xé quần áo bọn cướp băng lại vết thương vừa hồi tưởng lại trận đánh lúc nãy, chung quay là do chưa có kinh nghiệm lấy một địch nhiều.

Võ nghệ của hắn không yếu, chẳng qua do chưa gặp tình hướng này bao giờ khiến cho hắn không biết ứng đối ra sao.

So về một đối một thì hắn không hề kém ông Lúy nhưng nếu đổi ông thầy ở thời đỉnh cao đánh trận này chắc chắn sẽ không thảm như hắn, đấy chính là kinh nghiệm.

Lần này hắn dùng nửa cái mạng để hấp thu kinh nghiệm, lần sau gặp tình huống tương tự chắc chắc chắn sẽ không thảm thế này.

Hắn nhìn xác của mấy tên hiệp khách khách, mấy tên này ngoại trừ vũ khí cùng cái xác ngựa thì chẳng có gì đáng tiền, tiếc là bây giờ hắn không thể mang theo mấy thứ này đi được.

Đành ngậm ngùi bỏ lại chiến lợi phẩm rồi leo lên lưng trâu phóng đi.

Nơi này không phải đất lành, với trạng thái hiên tai của hắn chỉ cần gặp mấy tên sơn tặc lâu la cũng đủ chết rồi chứ không cần nói tới mấy tên hiệp khách có võ nghệ.

Không màng vết thương băng bó qua loa vẫn đang chảy máu, hắn phải mang số thuốc này về cho thầy lang trước khi bị cướp thêm lấn nữa.

Dù lưng trâu rộng hơn lưng ngựa nhưng phi nhanh cũng khiến vết thương của hắn không thể thể khép lại được, khuôn mặt chẳng mấy chốc đã chảy mồ hôi lạnh.

Nhưng dù thế vẫn quyết không dừng lại ven đường để nghỉ ngơi, trâu mệt thì dừng lại bờ sông uống nước, đói thì ăn cỏ.

Quang Anh cũng chỉ ăn chút cơm năm cùng nước lã rồi lên đường, trên người hắn hắn đang cầm số dược liệu hơn 50 lạng bạc nên không giám đến bất kì chỗ nào lánh nạn.

Một người một trâu cứ thế đi về phía trước, chẳng mấy đã qua hai ngày.

Quang Anh vừa vào đến huyện Yên Lâm thì kiệt sức ngất xỉu trên lưng trâu.

Con trâu này theo hắn đã lâu, mỗi lần vào huyện hắn đều cưỡi nó đến nhà thầy lang, con trâu mộng như có linh tính mà cõng chủ đi theo đường cũ đến hiệu thuốc,

Trên đường vào huyện, có một con trâu già cõng theo một vị tráng sĩ người đầy máu me khiến người đi đường nhao nhao nhìn theo.