Chương 93: Giang Hồ Hiệp Khách.

Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh

Chương 93: Giang Hồ Hiệp Khách.

Chương 93: Giang Hồ Hiệp Khách.

Sáng sớm hôm sau.

Trước cổng huyện nha lúc này đang đỗ lại một chiếc xe ngựa cùng một đám lính đứng đợi.

Quan tri huyện vẫn bộ dáng khúm núm đi theo sau quan ngự sử ra ngoài, lập tức có người kéo rèm, bắc thang cho hai người ngồi lên xe.

Công việc của quan ngự xử là tuần tra, giám sát các huyện nha cùng dân chúng trong huyện, nhẽ ra là phải dẫn người kiểm toán các sổ sách, giấy tờ trong huyện.

Có điều,do vừa mới hốc được gần 2000 lạng bạc nên quan ngự sử tạm thời bỏ qua cho việc kiểm toán sổ sách.

Tiếp theo là đi tuần sát dân tình, nói vậy cho công vụ thôi chứ thực ra là đi lòng lòng ra ngoài huyện một lúc rồi chiều tối lại đánh xe về.

Dưỡng Văn Lễ ban đầu cũng chẳng buồn tự thân xuống huyện Yên Lâm này, đều do cha hắn bắt buộc hắn phải xuống đây làm màu.

Dù gì cái chức giám sát ngự sử của hắn cũng là do dòng họ dùng quyền lực tranh thủ đến, trong phủ có rất nhiều người không phục, nếu không chịu khó thể hiện một chút thì e sau này khó làm việc.

Dương Văn Lễ khổng hiểu cha mình tại sao phải nhún nhường cái đám người hèn mọn trong phủ như vậy, chỉ cần hắn nói với ông bác một câu thôi là đám người đấy phải về vườn hết, ông bác rất thương yêu hắn.

Tri huyện đã chuẩn bị đầy đủ hoa quả cùng rượu thịt, chuyến đi tuần sát này không khác gì đi nghỉ phép, tiếc là hai người đều mặc áo quan nên không thể gọi kĩ nữ lên xe hầu hạ.

Dương Văn Lễ nhàm chán hất lên của sổ xe ngựa nhìn ra ngoài.

Dân đen đúng là bọn hèn mọn, ăn mặc rách rưới bẩn thỉu, thân phận lại ti tiện.

Đây đều là suy nghĩ của Dương Văn Lễ, từ lúc sinh ra đến giờ hắn chưa từng coi đám dân đen này là con người, giống như những kẻ hèn mọn này sinh ra là để phục vụ cho người cao quý như hắn, Dương Văn Lễ đối với suy nghĩ này chưa từng nghi ngờ, hắn luôn tin chắc như vậy.

Đang vén rèm nhìn ra ngoài thì bỗng dưng hai mắt hắn trừng to.

_ Tiên Nữ!!

Dưỡng Văn Lễ vội thò cả đầu ra ngoài cửa xe để nhìn.

Rõ ràng lúc nãy hắn vừa nhìn thấy một thiếu nữ đẹp giống tiên nữa hạ phàm, thần thái đấy khiến cho hắn vừa gặp đã khiến hắn say mê, trái tim như lỡ một nhịp.

Chỉ tiếc khi hắn nhìn lại đã không thấy người con gái đấy đâu nữa, cái đầu to béo của hắn thò ra cửa xe cố gắng tìm người.

Trị huyện ngồi trong xe khó xử nhìn cái mông to béo của quan ngự sử chổng thẳng vào mặt mình.

_ Ngài ngự sử, có chuyện gì vậy??

Dưỡng Văn Lễ tiếc nuối rụt đầu vào trong xe, hắn cũng không buồn trả lời tri huyện.

Tri huyện thấy vậy thì không hiểu ra làm sao cả.

Suy nghĩ một lát rồi đưa ra lời mời.

_ Ngài ngự sử, chả là sang tháng trong huyện có tổ chức đi săn, không biết ngài ngự sử có muốn tham gia hay không??

Dương Văn Lễ suy nghĩ, cũng lâu lắm rồi, từ khi làm quan thì hắn rất ít khi đi săn, ăn uống cùng chơi gái nhiều cũng chán, vậy nên cũng gật đầu đồng ý.

_ Cũng được!!

Quan tri huyện nghe vậy hết sức vui mừng, đây chính là cơ hội làm thân với quan ngự sử.

Chỉ cần ôm chân được dòng họ Hầu tước này thì con đường làm quan của tri huyện sau này còn gì phải lo lắng nữa....

Thị Linh kéo tay ông Lúy ra khỏi tiệm son phấn.

_ Nhanh lên thầy, nghe bảo hôm nay người ta có nhập cả lụa Vạn Phúc về bán đấy, không nhanh là hết bây giờ!!

_ Được! Được!!

Ông Lúy nhìn một đống đồ đạc trên tay, tại nhìn sang Sứt cũng đang cầm túi to túi nhỏ.

Hai người nhìn nhau chỉ biết thở dài.

Thị Linh bây giờ đã là thiếu nữ 15 tuổi tràn đầy sức sống, mái tóc đên mượt như bồ kết được buộc nhẹ ra sau, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi phúng phính, hai má lún đồng tiền cùng cái răng nanh nhỏ mỗi lần cười lên làm người ta cảm thấy tinh nghịch, mai mắt to tròn linh động như hai ngôi sao nhỏ lung linh,lấp lánh đính lên mặt.

Mỗi khi ra đường không khác gì tiên nữ tinh nghịch khiến mọi người trên phố đều quay đầu lại nhìn.

Sứt khệ nệ ôm đống đồ,mệt mỏi bảo Thị Linh.

_ Trong nhà bao nhiêu người hầu sao cô lại gọi con đi cùng làm gì? Ở nhà còn bao nhiêu khoản chưa tính xong kia kìa!!

Thị Linh cau cái mũi nhỏ bảo với hắn.

_Đi ra ngoài một tí có chết ai đâu, mày cứ suốt ngày ru rú ở nhà nó mục hết người đấy, đi chơi với tao không hơn ra đồng thả trâu à??

"Nhưng con trâu nó ngoan hơn cô nhiều ", tất nhiên Sứt chỉ giám nghĩ vậy thôi chứ không giám nói ra.

Hắn lại nhớ đến thằng bạn chí cốt, nếu nó ở nhà thì mấy việc này đâu đến tay hắn.

Ông Lúy cũng một tay chống gậy, một tay bị Thị Linh kéo đi.

_ Mày từ từ thôi, xương cốt thầy sắp rụng hết rồi!!

_ Không nhanh là người ta mua hết lụa mất, sang tuần sinh nhật con mà không có váy đẹp mặc là bắt đền thầy đấy!!

Ông Lúy nghe vậy thì cười khổ, đúng là con gái, biết sao được, mấy ngày nữa đúng là sinh nhật cúa con gái rượu nên phải chiều nó thôi, bây giờ ông Lúy đã giàu có rồi, mấy thứ từng xa xỉ trước kia đối với ông chỉ như mưa bụi, chỉ cần con gái vui vẻ là được....

Hai ngày sau, Trấn Thanh Hóa.

_ Ông ơi, cho cháu hỏi hiệu thuốc Xuân Bình đi đường nào vậy.

Ông Lão đưa tay chỉ về phía trước.

_ Cậu cứ đi theo con đường này, đi thêm một lát nữa đến tiệm bán vải rồi rẽ vào, đi thêm một đoạn đến ngã ba nữa là thấy, tiệm thuốc Xuân Bình ở ngay chỗ đấy.

Quang Anh cảm ơn ông lão rồi dắt trâu di theo hướng vừa được chỉ.

Sau lưng con trâu đã chất đầy bốn năm bọc thuốc, hắn vừa lên đến trấn còn không kịp tìm chỗ nghỉ ngơi mà lập tức đi đến các tiệm thước để mua dược liệu.

Một số dược liệu thông thường thì hắn đã mua xong hết rồi, tiêu tốn của hắn mất 13 lạng bạc, sở dĩ mua nhiều như vậy vì lần này điều trị rất lâu.

Còn số dược liệu quý hiếm vẫn bắt buộc phải đến những hiệu thuốc lâu đời mới mua được mấy tiệm nhỏ đều không có hàng tồn, hắn lần này ra khỏi nhà đã mang theo tất cả tiền bạc của bản thân còn sót lại là 53 lạng bạc, khi vọng 40 lạng bạc còn lại đủ mua thuốc.

Quang anh theo lời tìm đến tiệm thuốc Xuân Bình, đây là tiệm thuốc lâu đời nhất ở đây, nghe bảo tổ tiên trước kia đã từng làm ngự y cho vua Lê, nên hắn nghĩ trong này sẽ có thứ hắn cần.

Tiệm thuốc này xây dựng rất khí khái, chỉ đứng ở cổng đã khiến người ta có cảm giác tin tưởng.

Quang Anh buộc con trâu ở ngoài, con trâu này đã theo hắn từ lâu lắm rồi, nếu có người định bắt trộm thì nó sẽ kêu lên báo chủ nên không lo bị mất.

Bên trong tiệm thuốc này rất sạch sẽ, người tới khám bệnh cũng rất nhiều, không gian chia làm hai bên, một bên do 3,4 thầy lang ngồi khám bệnh cho khách, một bên khác là quầy thuốc, người bệnh cầm đơn thuốc của thầy lang sang đây để mua thuốc.

Quang Anh đi thẳng đến quầy thuốc, lập tức có một dược sĩ trẻ tuổi chạy ra tiếp đón.

_ Quý khách nhìn không giống có bệnh, không biết là đến mua thuốc gì vậy, tiệm chúng tôi có đủ các loại thuốc trên đời.

Tuy nghe hơi bốc phét nhưng công nhận là có ánh mắt, hắn nhìn khỏe mạnh như thế này thì làm sao có bệnh được.

Quang Anh đưa cho dược sĩ tờ giấy ghi dược liệu,trên đấy ghi những vị thuốc quý mà hắn cần.

_ Tiệm thuốc nhà các ngươi có tất cả thuốc trong này không.

Dược sĩ cầm lấy tờ giấy đọc cẩn thận một lượt, sau đấy còn chạy lại tử thuốc kiểm tra, một lúc sau mới quay lại trả lời hắn.

_ Chỗ thuốc này tiệm chúng tôi đều có, nhưng đầy toàn là được liệu quý, rất đắt tiền.Tôi tính sơ cho ngài cũng đến 38 lạng bạc rồi, ngài cũng đừng chê đắt, trong đây có cả sâm ngọc linh, linh chi thái tuế,ngọc cẩu,cá ngựa, yến huyết,... mấy thứ này đảm bảo trừ ở chỗ chúng tôi ra thì không còn chỗ nào bán nữa đâu.

Quang Anh nghe vậy thì vui mừng, hắn cũng biết đây toàn là dược liệu quý hiếm vô cùng khó tìm, chỉ sợ không có bán mà mua vậy nên cũng không buồn mặc cả.

Đang lúc hắn thò tay định lấy bạc ra trả tiền thì ngoài của vang lên tiếng hét.

_ Thằng út ráng lên, tìm đến thầy lang rồi, mày cấm được chết!!

Bên ngoài lúc này có năm người đàn ông kéo theo một con ngựa già đến trước tiệm thuốc.

Mấy người lập tức đỡ người bị thương này vào trong.

_ Thầy lang đâu rồi, mau ra cứu người mau lên!!!

Mấy người này ăn mặc tuy lôi thôi nhưng trên người đều có đao kiếm, râu tóc không chỉnh lí rối tung lên, mặt mũi lấm lem, chai sạn vừa nhìn dã biết đây chính hiệp khách giang hồ.

Trên đao kiếm vẫn còn dính máu cùng vết thương nhẹ trên người, lại mang theo một người bị thương vào, nhìn thôi đã biết là vừa tử đấu cùng kẻ thù.

Không khí trong tiệm thuốc lập tức bị làm cho nhộn nhạo, nếu không phải trên tay bọn họ còn đỡ một người bị thương thì người ta còn tưởng rằng có cướp xông vào đây.

Có mấy vị thầy lang thấy lập tức chạy lại, đặt người bị thương lên một cái giường gỗ hay dùng khám bệnh.

Thầy lang lập tức kiểm tra thương thế cho người này.

Thương thế không hề nhẹ, vừa mới cởi áo ra đã khiến người khác hít một hơi lạnh, trên người dính đến 4,5 vết chém có sâu có đậm, máu chảy xuống ướt giường, mặt cũng trắng bệch.

Một người hiệp khách gấp giọng hỏi.

_ Em út của bọn ta thế nào rồi, còn cứu được không?

Thầy lang đang dùng mảnh mảnh vải quấn vết thương lại cho người này.

_ Thương thế quá nặng, chỉ có năm phần cứu ống.

Hiệp khách nghe vậy lập tức hối thức.

_ Vậy ông còn không mau cứu người.

Thầy lang nói với hắn.

_ Muốn cứu người này cần dùng rất nhiều thuốc, các người phải để lại một số tiền làm cọc trước thì bọn tôi mới có thể bốc thuốc cứu người được.

_ Nhà ngươi.... Vậy cần bao nhiêu tiền?

Tên hiệp khách này biết đây không phải lúc nổi nóng, cũng biết chữa bệnh phải tốn tiền mua thuốc nhưng đang lúc nước sôi lửa bỏng này mà nói đến tiền thì thật khó chịu.

Thầy lang suy nghĩ một lát rồi nói.

_ Các người giao trước 6 xâu tiền làm cọc, sau khi chữa xong thì giao thêm.Nhưng ta nói trước là số tiền không ít lơn 5 quan đâu.

Mấy người hiệp nhìn nhau, sau đấy cắn răng lôi trong người ra từng đồng tiền cất dấu, cả năm người vét sạch từ trên dưới mới được có 351 đồng đành đưa tất cả cho thầy lang, thầy lang nhăn mặt nhưng vẫn nhận lấy rồi đem người vào trong cứu chữa.

Giang hồ hiệp khách, cơ bản cũng chỉ là một đám người thất nghiệp cầm đao kiếm lang bạt nay đây mai đó, đến cả ngày mai còn không biết ăn gì thì lấy đâu ra tiền.

Mấy tên này có thể moi ra 351 đồng tiền đã coi như tương đối giàu có, cả bọn bây giờ phải nghĩ cách kiếm thêm 3000 đồng tiền nữa để chữa thương cho người anh em.

Đúng lúc này một tên trong số này nhìn thấy một thanh niên mặt sẹo đặt một túi bạc thật to lên trên bàn, số bạc mấy chục lạng này cả đời hắn còn chưa từng nhìn thấy.

Đợi cho người kia quay lưng ra ngoài thì lập tức nghé vào tai tên đại ca nói gì đó, tên đại ca nghe xong thì mừng vội, lập tức cầm binh khí dẫn mọi người theo ra ngoài.